Chương trước
Chương sau
Tháng mười hai, vùng đất Giang Bắc trở nên cực kỳ giá rét, đắc biệt An Phong, nằm ở phía bắc tỉnh A, càng khí lạnh buốt xương. Trong một nhà khách ở An Phong, Liễu tỉnh trưởng ngủ say sưa.

An Phong là trạm đi tuần toàn tỉnh thứ bảy của Liễu Tuấn, trạm thứ sáu là Tống Đô, căn cứ vào tình báo của chính quyền, Liễu tỉnh trưởng hôm nay đáng nhẽ ra vẫn còn ở Tống Đô, cùng Sài Thiệu Cơ thị sát nông thôn Tống Đô.

Nhưng thực tế chuyến thị sát nông thôn đó chỉ có Sài Thiệu Cơ, Liễu Tuấn đã ngay trong đêm rời khỏi Tống Đô, chạy tới An Phong cách đó một con sông.

Căn cứ vào báo cáo của hai cảnh sát Vương Bác Siêu phái đi, tình huống cải tạo khu ổ chuột của An Phong rất không lạc quan, tồn tại vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Vương Bác Siêu là sư huynh của Liễu Tuấn, đi theo y hơn 20 năm rồi, hiểu rất rõ tính khí của y, hai người cảnh sát phái đi đều là cán bộ cảnh sát chững chạc, người lớn tuổi tên là Du Dũng chừng ba ba ba tư, tương đương với Liễu Tuấn, chức vụ là phó chi đội trưởng trinh sát hình sự, người trẻ tuổi là Ngô Vĩ Hàng ước chừng 30, là cán bộ cấp phó khoa của cục công an Tống Đô.

Hai viên cảnh sát này sau khi nhận lệnh, liền tới An Phong ngầm điều tra mấy ngày, Vương Bác Siêu chỉ thị cho bọn họ vô cùng rõ ràng, đó là làm rõ tình hình cải tạo khu ổ chuột ở An Phong, phải có tài liệu trực tiếp nhất. Nhưng không được kinh động chính phủ đương địa, gặp bất kỳ chuyện bất bình gì cũng không được xen vào, để tránh lộ bí mật.

Vương Bác Siêu cho dù thời gian nhậm chức không dài, nhưng đối xử với mọi người công bằng, là người chính trực vô tư, có uy vọng rất cai trong cục công an, Du Dũng và Ngô Vĩ Hàng đều là thân tín của hắn, mặc dù không hiểu mệnh lệnh của Vương cục trưởng, có điều vẫn vui vẻ nhận lệnh, lập tức tới An Phong điều tra.

Một tuấn sau Du Dũng và Ngô Vĩ Hàng trở về Tống Đô báo cáo, Vương Bác Siêu lập tức gọi điện cho Liễu Tuấn. Không bao lâu sau, bên phía Phan Tri Nhân có kết quả kiểm toán sơ bộ đặt lên bàn làm việc Liễu Tuấn. Các diệu hiệu cho thấy, hạng mục cải tạo khu ổ chuột ở An Phong có vấn đề nghiêm trọng, Liễu Tuấn quyết định đích thân tới tận nơi xem xét.

Thủ đoạn tô vẽ thái bình của quan viên địa phương Liễu Tuấn biết rất rõ, nhất là Hồng Thiên Kinh lại nổi tiếng "lừa dối", Liễu Tuấn quyết định không dùng thân phận công khai, tới tìm hiều tình hình chân thật nhất.

Liễu Tuấn sau khi tới Tống Đô đã đích thân triệu kiến Du Dũng và Ngô Viên Hàng, nghe bọn họ báo cáo ngay trước mặt. Du Dũng và Ngô Vĩ Hàng đúng là chẳng hiểu ra sao, là cảnh sát cơ sở nằm mơ bọn họ cũng không ngờ rằng có một ngày được tỉnh trưởng đích thân triệu kiến, nói chuyện mặt đối mặt. Có điều cùng với câu hỏi đi sâu của Liễu Tuấn, hai người cuối cùng cũng hiểu ra vì sao trước đó Vương cục trưởng điều họ tới An Phong, thì ra là chỉ thị của Liễu tỉnh trưởng. Sớm nghe nói Liễu tỉnh trưởng nổi tiếng yêu dân, là Liễu Thanh Thiên, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Nghe hai người đó báo cáo Liễu Tuấn chấn động vô cùng, y còn suýt hoài nghi hai cảnh sát này cố ý " thêm dầu thêm mỡ", giả sử tình hình là thực, hạng mục cải tạo khu ổ chuột của An Phong đúng là khốn kiếp tới cực độ.

Liễu Tuấn không tin Hồng Thiên Kính có gan lớn như thế, trong con mắt Liễu Tuấn, đó đâu phải chỉ là thất trách, căn bản là phạm tội, Hồng Thiên Kinh thật sự bất chấp thiên lý như vậy sao?

Nhưng lý trí nói cho Liễu Tuấn biết, hai vị cán bộ cảnh sát này phản ánh tình huống có khả năng là thật, vì bọn họ không cần phải lừa dối tỉnh trưởng.

Vì thế Liễu tỉnh trưởng liền chơi kế "không thành" để Sài Thiệu Cơ ở lại Tống Đô tiếp tục thị sát, bản thân thì dẫn Hồ Hạo Nhiên, Kha Khải Phàm, Du Dũng, Ngô Vĩ Hàng ngay trong đêm tới thành phố An Phong.

Vừa mới tỉnh lại, Liễu tỉnh trưởng cảm thấy tinh thần khoan khoái, tinh lực tràn trề, gọi bốn người Hồ Hạo Nhiên tới phòng ăn nhà khách dùng bữa sáng, rồi đi tới khu ổ chuột lớn nhất trong ba khu của thành phố An Phong.

An Phong là thành phố tài nguyên truyền thống của tỉnh A, thời đầu giải phóng chuyên môn cung cấp nguồn than cho tỉnh A cùng với cả dải Hoa Đông, mấy năm sau thì thành lập thành phố An Phong, những năm đầu thập niên 70 cùng với than được đẩy mạnh khai thác, An Phong phát triển cao tốc, tới năm đầu thập niên 80, An Phong có nhân khẩu đột phá 600.000, sau khi tiến vào thế kỷ mới An Phong có trên một triệu dân, bước vào hàng ngũ thành phố lớn.

Sự phát triển của An Phong gắn liền với khai thác than, có thể nói chính công nhân mỏ than đã tạo nên thành phố lớn này. Cũng chính vì như thế, vấn đề lịch sử để lại vô cùng trầm trọng, làm người ta lo lắng nhất là cải tạo khu ổ chuột.

Năm ngoài Quốc vụ viện hạ chỉ thị, yêu cầu gia tăng tốc độ cải tạo khu ổ chuột, mau chóng giải quyết vấn đề ăn ở của người dân.

Hồng Thiên Kinh là kẻ luôn thích nổi bật, tranh giành thành tích, nghe phong phanh là lập tức hùng tâm bừng bực đề xuất muốn sáng tạo ra một "kỳ tích An Phong", cải tạo khu ổ chuột nơ này.

Từ sau khi Hồng Thiên Kính đảm nhận thị trưởng An Phong, các loại "kỳ tích" cứ ầm ầm xuất hiện, tựa hồ Hồng Thiên Kính là người sáng tạo kỳ tích, cứ một khoảng thời gian là lại sinh ra một kỳ tích. Mà phương diện mà Hồng Thiên Kính tạo ra kỳ tích cũng rất rộng, đủ các mặt kinh tế đều có. Mà giới truyền thông thì tựa hồ vô cùng hứng thù với những "kỳ tích" này, lũ lượt hùa theo tâng bốc. Những những báo chí An Phong đẩy hết tốc lực tuyên truyền "kỳ tích" mà một số báo TW cũng góp vui, hô hào cho Kỳ tích An Phong. Còn truyền thông tỉnh thì lại tương đối bình tĩnh, ban đầu thì cũng theo hô hào một chập, về sau dần dần mất nhiệt tình

Giống như điều Dương Nguyên Ích chỉ ra ở trên cuộc họp thường ủy, công trình thành tích của Hồng Thiên Kính thành phần thổi phồng quá nhiều, lời nói của "Hồng đại pháo" không thể tin.

Có điều hành động việc làm của Hồng Thiên Kính lạ là thông lệ tiêu chuẩn của quan trường, đó là "quan đi ra từ con số", tình huống của An Phong và Hồng Thiên Kính là thế. Vì Hồng Thiên Kính đặc biệt giỏi khoác lác, cho nên An Phong khá nổi tiếng trong nước, mang lại không ít thể diện của tỉnh A. Cù Hạo Cẩm khi còn ở tỉnh A từng tán thưởng mang chút đùa cợt gọi Hồng Thiên Kính là "ngôi sao quan trường", sau khi Cù Hạo Cẩm rời đi, lễ tết hắn không ngại xa xôi chạy tới tỉnh A bái phỏng Cù Hạo Cẩm, vấn an lãnh đạo cũ. Mặc dù bị Cù Hạo Cẩm phê bình vài lần, phải tập trung tinh lực về vấn đề phát triển kinh tế, nhưng Hồng Thiên Kính mặt cực dầy, chẳng để ý lời phê bình của lãnh đạo cũ, mỗi lần đều cười hì hì "khiêm tốn tiếp thu" nhưng sau đó "kiên quyết không sửa".

Hồng Thiên Kính biết rất rõ trên quan trường chuyện gì phải nói phải làm, chuyện gì chỉ có thể nói không làm, chuyện gì chỉ làm mà không được nói. Đó là một quan viên tiêu chuẩn.

Trên cuộc họp thường ủy Dương Nguyên Ích phê bình Hồng Thiên Kính, tất nhiên là truyền tới tai hắn. Nghe nói Hồng Thiên Kính vô cùng tức giận, sau đó cùng đám tâm phúc say sưa một trận, hung hăng nói thế nào cũng có một ngày hắn đi lên rồi, sẽ cho Liễu Tuấn và Dương Nguyên Ích biết mặt.

Đám thân tin phụ họa một phen, nhưng chẳng ai coi ra gì.

Theo mức độ được coi trọng của Hồng Thiên Kính, hắn rất có khả năng tiến lên một bước, ngồi ngang hàng với Dương Nguyên Ích. Có lẽ có thể cho Dương Nguyên Ích biết mặt, nhưng muốn cho Liễu Tuấn biết mặt thì chẳng qua là uống rượu nói càn, không thể coi là thật.

Liễu Tuấn và Hồng Thiên Kính hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, đợi tới khi hắn tới được vị trí hôm nay của Liễu Tuấn, e rằng Liễu nha nội sớm thành lãnh đạo đảng và nhà nước rồi, Hồng Thiên Kính gặp y lại chẳng cung kính tới thở mạnh một cái cũng không dám sao?

Người ta là người nối nghiệp của hệ phái lớn! Tỉnh trưởng 35 tuổi, nhìn khắp toàn quốc có nổi người thứ hai không?

Nhưng đồng chí Hồng Thiên Kính đúng là chẳng dễ chơi, dù thường ủy tỉnh không thông qua nghị quyết, thành phố An Phong không thể lập nên khu khai phát cấp phó sở, nhưng Hồng Thiên Kính chẳng hề do dự lập nên hai khu cao tân cấp chính xử, còn đường hoàn đưa lên nhật báo An Phong và thời sự thành phố. Bí thư Hồng Thiên Kính còn phát biểu dài trong ngày thành lập hai khu khai phát này, báo chí cho đăng ảnh khổ lớn của Hồng bí thư, Hồng bí thư mặc đồ tây, thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn.

Tối qua Liễu Tuấn đã đọc bài báo đó của Nhật báo An Phong ở nhà khách, ánh mắt dừng thật lâu trên khuôn mặt phấn chấn của Hồng Thiên Kính.

- Ông chủ, xin mời lên xe.
Kha Khải Phàm gọi xe thuê tới, cung kính mời Liễu Tuấn.

Đã thường phục vi hành, tất niên không thể gọi là tỉnh trưởng, kỳ thực ở rất nhiều nơi sớm đã lưu hành cách gọi lãnh đạo là ông chủ rồi. Gọi thế nghe thân cận hơn, nhất là giữa thân tín trên dưới, càng trúng ý. Nhưng Liễu Tuấn không thích cách xưng hô này, không khỏi quá dung tục.

Vì thế ở Ngọc Lan thậm chí ở tỉnh A, rất ít người dám xưng hô như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.