Chương trước
Chương sau
"Hai phó cục trưởng cục khu là ai?"

Liễu Tuấn lại hỏi tới một vấn đề then chốt khác.

Biết rõ hậu trường của Cẩm Quan Thành cực cứng, hai người này còn dám điều hai chiến sĩ vũ cảnh và đặc công trung đội lấy danh nghĩa bảo vệ lưỡng hội qua đây "đập bãi", có thể thấy cũng không phải có địa vị thông thường. Phó cục trưởng cục khu bình thường, cán bộ cấp Chính xử tại sao dám gan như thế?

Coi như là Hà Thắng Lợi, khi tại câu lạc bộ Quảng An giở mặt với Cao lão nhị, Hà Mộng Oánh dưới cơn thịnh nộ điều Cao Đức Thịnh qua đây, Hà Thắng Lợi cũng cảm thấy được rất không thích hợp, lập tức thông tri Liễu Tuấn.

Tại đất kinh sư, nha nội còn ngông hơn cả Hà Thắng Lợi cũng tìm không được mấy người.

"À, một người gọi Hoàng Nguy, còn một người gọi Quách Bỉnh Chương, đều là con cháu của lão Hồng Quân, thế gia cả!"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Toàn bọn vô liêm sỉ! Lương Tuyết Bình bình thường rất thành thật, sao lại đi chung với họ vậy?"

Trình Tân Kiến nói: "Tuyết Bình thành thật, nhưng tại thể chế nội, người ta Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương muốn bảo nó đi cùng qua đây vui vẻ một chút, từ chối cũng mất mặt, không ngờ lại gặp phải loại chuyện này, nó cũng thực không may!"

Nói rồi, Trình cục trưởng nặng nề "Phi" một tiếng.

Khi không phòng bị lại đụng phải chuyện này, trong lòng Trình Tân Kiến ức đến khó chịu.

Liễu Tuấn trầm mặc một hồi, nói: "Trì hoãn cũng lâu rồi, cậu và Tiếu Vũ, Tiếu Kiếm, lập tức qua xử lý đi, tôi sẽ ở chỗ này chờ tin của các cậu. Nhớ kỹ, nhìn nhiều nói ít, đừng tỏ thái độ!"

Lời này là cố ý nhằm vào Trình Tân Kiến. Mặc dù Liễu Tuấn cũng biết kỳ thực bên trong Trình Tân Kiến rất tỉ mỉ, nhưng việc này liên quan đến Lương Tuyết Bình, Liễu Tuấn lo lắng hắn nhất thời xung động, nói ra lời gì không hợp thì sẽ dễ bị người nắm lấy chuôi.

"Được, tôi biết rồi! Đi!"

Trình Tân Kiến không nói hai lời, hướng Tiếu Vũ, Tiếu Kiếm vung tay lên, xuống Audi, chạy lên xe của mình, sau đó cũng không quản quy tắc giao thông, trực tiếp băng qua đường, chạy qua câu lạc bộ Cẩm Quan Thành.

Liễu Tuấn nhìn các chiến sĩ đặc công kiểm tra giấy tờ của đám người Trình Tân Kiến, rồi phất tay cho đi. Ba người đi vào đại đường xa hoa của Cẩm Quan Thành, khi nhìn không thấy nữa mới lấy ra điện thoại ra gọi cho Hà Thắng Lợi.

"Ở đâu vậy?"

Hà Thắng Lợi vừa nhận được điện thoại của Liễu Tuấn thì rất vui, cười ha ha nói: "Còn có thể ở đâu? Hội sở nè. Chị hai đã hoàn toàn bỏ mặc em rồi, ghét thật. . .Thế anh đang ở đâu? Có phải là họp xong rồi không, buồn chán thì đi họp mặt một phen đi?"

Liễu Tuấn nói: "Xảy ra chút chuyện, hiện tại anh đang ở đối diện Cẩm Quan Thành. . . Ừ, trong điện thoại không tiện nói, cậu qua đây ngay đi. Đúng, ngay đối diện Cẩm Quan Thành, biển số xe của anh. Được, anh chờ ở đây, qua nhanh đi!"

Hà Thắng Lợi nghe nói Liễu Tuấn đang ở ngay đối diện Cẩm Quan Thành thì ý thức được sự việc không bình thường, không nói hai lời, nhanh chóng ra ngoài lái xe đi.

Liễu Tuấn buông điện thoại, lại châm thêm điếu thuốc, vươn tay ra ngoài xe, lặng lẽ hút. Chuyện này quá hỗn loạn, rất khó giải quyết, Liễu bí thư phải cẩn thận xử lý. Đêm đầu mùa xuân tại miền Bắc khí trời rất lạnh, may mà khi ra ngoài Hà Mộng Oánh đã rất cẩn thận mặc thêm áo len và áo khoác ngoài cho y, bằng không thì dù cho thân thể Liễu bí thư có cường tráng cũng có chút chịu không nổi.

Mãi mới hút xong điếu thuốc, Liễu Tuấn lại gọi điện thoại cho Nghiêm Ngọc Thành.

"Ba, là con đây. Hiện tại con đang ở Cẩm Quan Thành, mới vừa nói qua với Trình Tân Kiến, tình huống đại thể cũng đã hiểu. . ."

Đã xảy ra chuyện như vậy, mấy người Trình Tân Kiến khẳng định phải báo cáo cho Lương Quốc Cường, Lương Quốc Cường cũng nhất định trước tiên báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành. Đã kinh động thủ trưởng số 1, mặc kệ chân tướng sự việc như thế nào, đây vẫn là trình tự phải theo.

Liễu Tuấn nghe được bên kia điện thoại, Nghiêm Ngọc Thành khẽ thở dài một hơi.

Chuyện này, Nghiêm Ngọc Thành cũng rất bực. Trong lúc tổ chức lưỡng hội, phát sinh sự kiện như vậy quả thực chính là khốn khiếp! Bởi vì liên lụy tới Lương Tuyết Bình, dẫn đến đám người Lương Quốc Cường, Trình Tân Kiến đều không tiện nhúng tay vào, nói trên ý nghĩa nào đó, quyền chủ động đã nằm trong tay người khác. Thủ trưởng Số 1 đã lên tiếng, đám người Ung Chiêu Bình đâu có thể đơn giản buông tha cơ hội này?

Liễu Tuấn vừa điện thoại đến, Nghiêm Ngọc Thành nhất thời yên lòng không ít.

Đối với năng lực của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành tin tưởng không nghi ngờ. Về phần nhân mạch của Liễu Tuấn tại kinh sư, Nghiêm bí thư có thể không phải lý giải được toàn bộ, tuy nhiên Nghiêm Ngọc Thành cũng rõ ràng, loại phiền phức thế này, có đôi khi Liễu Tuấn đứng ra, thường có hiệu quả hơn nhiều so với ông. Dù sao lấy thân phận địa vị của ông hiện nay, mỗi câu mỗi từ đều phải cẩn thận, đã nói ra miệng thì sẽ không thể thay đổi.

"Con dự định xử lý chuyện này như thế nào?"

Nghiêm Ngọc Thành trầm giọng hỏi.

Liễu Tuấn đáp: "Mặc kệ thế nào, nhất định phải cứu ra Lương Tuyết Bình. Con biết nó không phải là loại người có tính cách ngang ngược, chắc chỉ là vừa hay gặp dịp thôi."

Lại nói tiếp, Lương Tuyết Bình có thể coi là người đặc biệt sống khép mình, người tốt nghiệp chính quy chính tông, ông già là quan to cấp chính bộ, tại cơ quan thủ đô nhiều năm như vậy nhưng mới chỉ cấp Chính khoa, nói ra có lẽ không ai tin. Liễu Tuấn rất hiểu tính cách của Lương Quốc Cường, đối với con cái yêu cầu cực nghiêm, Lương Tuyết Bình hoàn toàn sẽ không có "cơ sở" để bướng bỉnh.

Nghiêm Ngọc Thành trầm mặc một chút, nói một câu rất không có "nguyên tắc": "Ừ, Lương Tuyết Bình thì phải lôi ra, Lương Quốc Cường thì không dễ dàng."

Có thể đạt được một câu đánh giá "không dễ dàng" của Nghiêm bí thư Trung kỷ ủy, thì cũng tuyệt không đơn giản. Có vẻ như Liễu bí thư và Nghiêm Ngọc Thành làm bố vợ con rể đã nhiều năm, Nghiêm bí thư cũng chưa từng cho Liễu Tuấn đánh giá cao như vậy.

"Vâng con biết rồi, con đã gọi con trai Hà tư lệnh viên hải quân Hà Thắng Lợi qua đây. Nhân mạch của nó tại thủ đô tương đối rộng, thân phận cũng không mẫn cảm, có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh."

Liễu Tuấn cố ý báo cáo việc của Hà Thắng Lợi cho Nghiêm Ngọc Thành cũng là điều cần thiết. Nghiêm Ngọc Thành vừa nghe thì đã biết Liễu Tuấn là muốn thông qua lực ảnh hưởng của Hà Vũ hệ để bãi bình việc này. Nghiêm Ngọc Thành đối với phương thức ứng đối của Liễu Tuấn rất hài lòng. Nếu chủ tịch Lý Trị Quốc đã lên tiếng, toàn bộ quan to của Nghiêm Liễu hệ kỳ thực cũng không dễ nhúng tay vào, bao quát cả Liễu Tuấn.

Hôm nay Liễu Tuấn mặc dù chỉ là cán bộ cấp phó bộ, tại toàn bộ đại phái hệ lực ảnh hưởng cũng không phải chuyện đùa. Nếu như nói trước đây, các đại lão phe phái chỉ coi y như con trai của Liễu Tấn Tài, con rể của Nghiêm Ngọc Thành để đối đãi, hiện tại Liễu Tuấn đã đặt được địa vị của mình tại đại phái hệ, những lời nói, việc làm của Liễu Tuấn, các đại lão phe phái đầu tiên nghĩ đến cũng không phải là là nơi Nghiêm Liễu hướng vào mà là ý kiến của bản thân Liễu bí thư.

Nhân vật lĩnh quân mới ra đời của đại phái hệ đã trồi lên mặt nước.

Có nhận xét như vậy nên trong chuyện này Liễu Tuấn không thích hợp để công khai lộ mặt. Bằng không thì rất dễ bị người khác nắm lấy nhược điểm, ngược lại càng thêm bị động.

Hà Vũ hệ thì tương đối "trung lập", hơn nữa tại trong bố cục chính trị đặc biệt như trước mắt, các đại phái hệ khác đều đang nỗ lực làm tốt quan hệ với Hà Vũ hệ. Do hà vũ hệ đứng ra "điều đình", hiệu quả hẳn là khá lý tưởng.

"Ừ, ba biết rồi, con hãy tự chú ý."

Nghiêm Ngọc Thành thản nhiên phân phó một câu, sau đó cúp điện thoại.

Rất nhanh, một chiếc Mercedes chạy tới, đậu ở bên cạnh xe Audi.

Hà Thắng Lợi đã đến.

Trước đây Hà Thắng Lợi thích chạy xe thể thao có cá tính hơn, năm nay tuổi tác đã lớn hơn, lại là nhân vật đứng đầu các công tử ca tại đất kinh sư, cũng liền "tự trọng thân phận", bắt đầu chạy Mercedes uy nghiêm đại khí đồng thời cũng lộ vẻ bảo thủ.

Liễu Tuấn đi ra ngoài xe, đưa cho Hà Thắng Lợi một điếu thuốc.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hà Thắng Lợi hiển nhiên cũng chú ý tới tình hình ở Cẩm Quan Thành đối diện, không khỏi kinh hãi. Không hề nghi ngờ là Cẩm Quan Thành có đại sự xảy ra. Tại đất kinh sư, người có can đảm đến Cẩm Quan Thành gây sự thật đúng là không nhiều lắm. Thậm chí Hà Thắng Lợi đang suy nghĩ, có phải là Cẩm Quan Thành đã xảy ra đại án gì nên đã kinh động đến nhân vật cao tầng, quyết định muốn trừng trị Đào Tư Thanh.

Đối với Hà Thắng Lợi mà nói, đây chính là tin tức tốt hả lòng hả dạ.

Nếu như nói trong thành thủ đô, những tên công tử Hà Thắng Lợi không muốn nhìn nhất ngoại trừ Cao Bảo Hoành chính là Đào Tư Thanh. Tên này hành sự thực sự quá kiêu ngạo, Hà Thắng Lợi rất thích khi thấy hắn bị người khác trừng trị.

Liễu Tuấn hỏi: "Hoàng Nguy, Quách Bỉnh Chương, cậu có nghe nói qua hai người này không?"

Hà Thắng Lợi vừa nghe thì vui vẻ: "Sao hả, hai người xúi quẩy này đang tìm Đào Tư Thanh hả? Ha ha, hai thằng này lá gan không nhỏ, toàn làm việc không có đầu óc. . . mà không đúng. . ."

Hà Thắng Lợi chỉ vui vẻ một chút, lập tức liên tục lắc đầu.

"Không đúng chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng không đúng, Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương mặc dù đốn mạt, là hai thằng không sợ phiền phức, nhưng niêm phong Cẩm Quan Thành không phải việc họ có thể làm chủ được. Coi tình hình này là muốn tận diệt Đào Tư Thanh, hai người họ còn chưa đủ tư cách đâu."

Hà Thắng Lợi nói vậy có thể thấy được thường ngày cậu ta rất hiểu rõ hai tên "thái tuế" Hoàng Nguy, Quách Bỉnh Chương này. Trước mặt người bình thường vênh váo còn được, đến địa bàn của Đào Tư Thanh để gây rối thì phân lượng còn kém lắm.

"Không phải là muốn niêm phong Cẩm Quan Thành, là người ta muốn bắt họ."

Liễu Tuấn dửng dưng nói.

"Cái gì?"

Hà Thắng Lợi lại nghe không rõ.

Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương mặc dù không nên thân, tốt xấu cũng là phó cục trưởng cục khu, thuộc gia đình thế gia, khi lão thái gia trong nhà còn tại thế cũng là đại nhân vật có uy tín danh dự, trước mặt Hà lão gia cũng coi như có vị trí. Hai người như vậy cũng không phải ai nói bắt thì bắt.

"Hai người này đã đâm nóc trời thủng một lỗ. . ."

Liễu Tuấn thuận miệng nói sơ việc đã trải qua cho Hà Thắng Lợi.

Hà Thắng Lợi nhất thời mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: "Không phải đâu? Đều vờ ngớ ngẩn sao?"

Hà Thắng Lợi quả thực không hiểu cách làm của mấy người này. Hay nói như vậy; tràng diện Cẩm Quan Thành lớn, mặt mũi Đào Tư Thanh cũng đủ lớn, sẽ không có người nào đó cố ý đến Cẩm Quan Thành gây rối. Tuy nhiên đối với nhân vật thực quyền cục khu như Hoàng Nguy, Quách Bỉnh Chương, hội sở cũng sẽ cho vài phần mặt mũi. Đều nói quan huyện không bằng hiện quản, tốt xấu người ta là cán bộ lãnh đạo quản lý ngành nghề giải trí, nếu Đào Tư Thanh đã mở cửa kinh doanh thì phải lôi kéo tốt những người này. Đã tạo ra tràng diện lớn như vậy còn quan tâm đến những đồng cắc ăn uống, không phải là khiến người chán ghét sao?

Câu lạc bộ như Trường Thành, đối với cơ quan cường quyền bên trong khu trực thuộc cũng rất khách khí. Rất nhiều thời gian, có thể không xảy ra xung đột thì đừng để xảy ra mới là tốt nhất.

Trong thời điểm mẫn cảm như lúc này, vì một chuyện không đâu vào đâu mà lại ầm ĩ thành động tĩnh lớn như vậy, không phải là đầu óc củ chuối thì là gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.