Chương trước
Chương sau
Lý Đào chợt thấy phiền muộn.

Có vẻ như chủ đề này là chính bản thân bí thư đại nhân đề cập, vì sao mình vừa tiếp lời "ông vua" này thì lại "nguyện nghe tỏ tường" chứ?

Xem ra sau này nhất định phải nói năng cẩn thận một chút, bằng không thì chỉ hơi sơ sẩy sẽ bị Liễu Tuấn chui qua kẽ hở. Đầu óc của người này không phải là tốt thông thường, xoay chuyển cũng thật nhanh.

Chỉ là nếu Liễu Tuấn đã "nguyện nghe tỏ tường" thì Lý Đào cũng chỉ có thể kiên trì nói vài câu, chung quy không thể nói mình chưa nghĩ ra, rồi mời bí thư chỉ điểm? Tôn ti trên dưới này vẫn phải chú ý một chút, giả như chức vị của Lý Đào trên Liễu Tuấn thì cũng có thể phản bác.

"Bí thư, ý kiến của cá nhân tôi là hiện nay Ngọc Lan chúng ta cán bộ biên chế đã vượt quá chỉ tiêu, rất nhiều đơn vị, nhất là từ đơn vị tính toán tài chính, tình huống vượt biên chế đặc biệt nghiêm trọng, phần lớn công nhân viên chức chính thức chỉ để ý ngồi ở phòng làm việc, ra ngoài phiên trực thì tất cả đều coi là công việc tạm thời. Vì gom đủ công để lấy tiền thưởng của những người này nên phải nghĩ cách tại trên đầu người dân. Loại hiện tượng này khắp nơi cả nước đều có, cũng không phải điểm đặc thù của Ngọc Lan chúng ta. . ."

Tạm thời Lý Đào còn chưa rõ trong lòng Liễu Tuấn là nghĩ như thế nào, chỉ có thể cẩn thận tìm từ, nói thăm dò. Liễu Tuấn chỉ cười không lên tiếng, yên lặng đợi đoạn sau.

Khi cùng hợp tác nói chuyện với thuộc hạ, nắm chặt quyền chủ động ngôn ngữ là thủ đoạn cần thiết của người cấp trên, Liễu Tuấn cũng không ngoại lệ.

Lý Đào bất đắc dĩ, chỉ phải nói tiếp: "Cá nhân tôi cho rằng, loại hiện tượng này tồn tại đã lâu. Mặc dù không nói tồn tại là hợp lý, nhưng tồn tại thời gian dài như vậy hơn nữa phạm vi tồn tại rộng rãi, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn trị tận gốc chỉ sợ là cực kỳ trắc trở. Hiện nay xảy ra nan đề nan giải trước mặt của chúng ta không chỉ một hai cái, thực sự không thích hợp động can qua. . ."

Liễu Tuấn thản nhiên hỏi: "Vậy ý của thị trưởng là bỏ mặc, mặc cho nó tự nhiên?"

Lý Đào hơi hoảng: "Bí thư hiểu lầm ý của tôi rồi, không phải tôi nói bỏ mặc mà là cho rằng, trên thủ đoạn xử trí nên thận trọng, suy nghĩ cho chu toàn thêm."

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, hút một hơi thuốc, nói: "Lời của thị trưởng rất có đạo lý. Như vậy thị trưởng cho rằng nên xử trí thế nào mới là thận trọng, mới là chu toàn?"

Lý Đào từ từ bình tĩnh trở lại, ý nghĩ bắt đầu trôi chảy, không có vội vã trả lời vấn đề của Liễu Tuấn, cũng hít hai hơi thuốc, lại nâng chung trà lên uống mấy ngụm, trầm ngâm nói: "Bí thư, đây là một vấn đề liên lụy toàn cục. Không cần che giấu, người có thể tiến vào đơn vị nhà nước, mặc kệ là chính thức công việc chính thức hay là công việc tạm thời, khẳng định đều cũng có quan hệ nhất định, hơn nữa đa số là có quan hệ với cán bộ lãnh đạo. Nếu như chúng ta thanh lý toàn bộ những người vượt biên chế này thì sẽ biến thành một vấn đề xã hội rất nghiêm trọng. Không nói đến mạng lưới quan hệ của họ sẽ kiệt lực phản đối, nhất định một số người, cả vài vạn người, thoáng cái toàn bộ về nhà đợi việc, xã hội và gia đình đều khó có thể tiêu hóa. Một bộ phận người trong đó tại đơn vị công tác đã nhiều năm, bản thân chính là trụ cột của gia đình, là nơi phát ra kinh tế chủ yếu. Một khi họ thất nghiệp sẽ tạo thành xã hội hỗn loạn, ảnh hưởng đến căn cơ. Hơn nữa, nhiều người lưu lại chỗ hổng công tác như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp có thay thế bổ sung hữu hiệu, hệ thống hành chính của chúng ta sẽ xuất hiện vết nứt, ảnh hưởng đến vận hành của toàn thành phố. Cho nên, đành phải thận trọng."

Liễu Tuấn mỉm cười: "Lời này của thị trưởng rất có đạo lý. Tuy nhiên hiện tại chúng ta thương thảo chính là nên xử lý thế nào."

Ngụ ý, tôi không phải là tới nghe anh kể khổ, tôi muốn nghe chính là chủ ý "mới là thận trọng, mới là chu toàn" của anh cơ!

Lý Đào hơi nóng mặt, nói chuyện với Liễu Tuấn thật đúng là phí công tốn sức, không móc ra hàng thật mà muốn qua ải thì độ khó không phải thường: "Bí thư, tôi thấy việc này có thể chia hai bước. . . không, nghiêm ngặt mà nói, cần phải là phân ba bước rồi phải đi từng bước một."

Lý Đào suy nghĩ rồi nói.

Liễu Tuấn giương mày, cảm thấy có phần thú vị. Kỳ thực, Liễu Tuấn cũng không phải thực sự muốn "chèn ép" Lý Đào như vậy. Nếu nói từ ý nghĩa nào đó thì Liễu Tuấn là đang đề cao Lý Đào. Trình độ lý luận của Lý Đào rất cao, công việc tại bộ uỷ quốc gia cũng rất quen thuộc, chỗ còn thiếu khuyết của hắn là địa phương công tác kinh nghiệm không đủ phong phú, Liễu Tuấn hy vọng Lý Đào có thể nhanh chóng bổ sung một khóa này. Cũng không phải là nói Liễu Tuấn có kiên trì mà "bồi dưỡng" cán bộ "miễn phí "cho Cao hệ, mà Lý Đào thân là thị trưởng Ngọc Lan, là người hợp tác chủ yếu với y, năng lực tại xử lý vấn đề thực tế càng nâng cao thì đối với Liễu Tuấn trợ giúp cũng càng lớn.

Liễu Tuấn cũng không muốn như Đinh Ngọc Chu, đến chỗ nào cũng quản lý toàn bộ. Tôn chỉ quản lý đoàn đội của y xưa nay chính là nhân tẫn kỳ tài.

Thân là bí thư Thành ủy thì cần phải làm đoàn kết, sử dụng tốt những nhân tài này mà không phải là áp chế họ, khiến cho họ không ngóc đầu lên được. Nhìn qua tuy là uy phong lẫm lẫm, hình như TP Ngọc Lan không có Liễu bí thư thì không xoay chuyển được, kì thực đây là một loại tư tưởng sai lầm.

Cho tới bây giờ Liễu Tuấn cũng không kiêng kỵ những người hợp tác hoặc là thuộc hạ tại một lĩnh vực nào đó có năng lực siêu việt hơn mình, không có ai là vạn năng. Liễu Tuấn và các cán bộ thuộc hạ của y kỳ thực chính là quan hệ giữa Bá Nhạc và bầy ngựa. Liễu Tuấn là Bá Nhạc, trách nhiệm của y chính là phát hiện thiên lý mã, đồng thời để cho những con thiên lý mã này tìm được vị trí có thể phát huy sở trường nhất, sau đó khống chế bước đi của chúng mà không phải đưa mỗi con thiên lý mã đi thi đấu cước lực, xem ai chạy nhanh hơn.

Lý Đào nói: "Bước đầu tiên là hạn chế đưa nhân viên vượt quá chỉ tiêu đưa vào các đơn vị cấp dưới và bộ môn Chính phủ, đây là yêu cầu nghiêm ngặt. Biên ủy và cục tài chính thành phố phải thống kê lại các nhân viên trong biên chế thực tế của các đơn vị sự nghiệp hành chính trong toàn thành phố hiện nay, mặc kệ là biên chế bên trong hay là biên chế ngoài, chỉ cần là ở đơn vị lĩnh tiền lương thì có một người tính một người, phải thống kê toàn bộ, chúng ta phải nắm chắc trong lòng. Ý kiến của cá nhân tôi là số người này tạm thời không động đến, tiếp tục giữ lại. Điều chúng ta muốn làm là trong vào năm tới phải hạn chế đưa vào nhân viên mới, ngoại trừ sinh viên tốt nghiệp được quốc gia phân phối và cán bộ quân đội chuyển nghề, trên nguyên tắc, những người khác không được đưa vào. Như vậy chúng ta có thể nắm được ngọn nguồn vượt biên chế."

Liễu Tuấn hơi gật đầu.

Bước đầu tiên của Lý Đào rất chính xác. Rút gọn cơ cấu cùng nhân viên, đầu tiên chính là phải nắm được đầu nguồn, bằng không thì rút gọn bên này bên kia lại ầm ầm đưa vào, căn bản là tiến hành không xong, cuối cùng chỉ có thể dẫn đến "phân phối lại"cho một số người có dụng ý xấu có thể thừa cơ hội thanh lý những kẻ không vừa mắt rồi đưa vào người thân cận của mình.

"Bước thứ hai chính là bắt điển hình. Tóm lấy mấy đơn vị vượt biên chế nghiêm trọng nhất, nghiêm khắc xử phạt những cán bộ lãnh đạo chủ chốt của những đơn vị này, thanh lý các nhân viên đã vượt quá chỉ tiêu nghiêm trọng để cho tất cả mọi người thấy, Phủ thị chính Thành ủy lần này là hạ quyết tâm, đừng có hy vọng gặp may qua được kiểm tra."

Lý Đào càng nói ý nghĩ càng rõ ràng hơn, trong ánh mắt cũng bắt đầu thoáng hiện lên vẻ tự tin.

Tính cách của Lý Đào chính là như thế, hoặc là không mở miệng, một khi ý nghĩ đã trôi chảy rồi, bắt đầu trình bày ý kiến của mình thì càng nói càng tự tin. Điều này cũng xây dựng trên cơ sở lý luận vững chắc. Chí ít nói rõ, phần lớn thời gian ý nghĩ của Lý Đào rất là minh mẫn.

"Sau khi nghiêm túc xử lý những điển hình vượt biên chế, sau đó mới từng bước thanh lý các nhân viên vượt biên chế toàn thành phố. Thành thật mà nói, bí thư, muốn hoàn toàn định người y theo biên chế tôi cho rằng rất khó làm được. Biên chế của chúng ta cũng chưa hẳn có khoa học, biên chế của một số đơn vị đều đã vượt quá chỉ tiêu; mà mặt khác biên chế của một số đơn vị có thể tồn tại không đủ, toàn bộ là áp đặt, không thích hợp cũng sẽ ảnh hưởng đến công tác, dẫn đến một số khâu xuất hiện lỗ thủng. Cái này kỳ thực có quan hệ đến sự trì trệ của rất nhiều cán bộ, nếu chân chính áp chế những nhân viên này vào vòng biên chế chỉ sợ rất nhiều mắc xích sẽ bị gián đoạn, ngược lại ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc. Làm sao tìm được một điều kiện tốt nhất hoặc là tương đối hợp lý cân đối là một việc rất đau đầu, cần phải nghiên cứu, suy tính kỹ càng mới có thể tìm được."

Liễu Tuấn hỏi ngược lại: "Ý của thị trưởng là cho phép vượt biên chế với mức độ nhất định, chỉ cần không thái quá là được?"

Lý Đào gật đầu, thản nhiên đáp: "Đúng như vậy, mọi việc phải căn cứ vào tình hình thực tế chưa giải quyết."

Liễu Tuấn chưa có vội tỏ thái độ, trầm ngâm một lúc mới nói: "Ý của thị trưởng tôi cho rằng cơ bản là chính xác, cũng có thể làm được. Đầu tiên chúng ta phải xác định một tiền đề đó chính là bắt đầu từ sang năm phải hạn chế tăng trưởng nhân viên. Tiền đề này không được dao động, chúng ta đều phải suy nghĩ lại, mọi chuyện đều phải xử lý cẩn thận, sau đó mới thương lượng đưa ra một phương án hoàn chỉnh để thảo luận trên hội Thường ủy."

"Ừ, tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của bí thư, phương án này tôi sẽ bảo người khởi thảo trước, đến lúc đó sẽ mời bí thư thẩm duyệt."

Lý Đào khách khí nói.

"Được, vậy thì làm phiền thị trưởng."

Lý Đào vội nói: "Không phiền hà, đây là bản chức công tác của tôi mà."

Sau khi Lý Đào đi rồi, Liễu Tuấn không có về bàn xử lý công vụ mà tiếp tục ngồi ở trên ghế sofa, hơi dựa đầu về phía sau, khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Kha Khải Phàm đi vào thu dọn, thấy điệu bộ này muốn nói lại thôi. Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Khải phàm, có gì thì nói đi."

"Vâng!" Kha Khải Phàm lên tiếng, lập tức nói: "Bí thư, ngày hôm nay Lý thị trưởng có phải bàn với bí thư về việc an trí cho hộ dân tái định cư không?"

Liễu Tuấn gật đầu: "Ừ."

Kha Khải Phàm nói: "Tôi nghe nói, hình như gần đây xảy ra một số vấn đề. . ."

"Xảy ra vấn đề gì?" Liễu Tuấn giương mày, việc an trí nhà xảy ra vấn đề không phải là việc nhỏ.

"Thứ nhất, chủ yếu là áp dụng trên diện tích có sự khác nhau, vốn việc an trí nhà là dựa theo mỗi người 30 mét vuông diện tích để tính toán. Nhà ba nhân khẩu chiếu theo quy định hẳn là có diện tích 90 mét vuông. Nhưng hiện tại có người phản ánh, diện tích sử dụng thực tế không có nhiều như vậy, chỉ có hơn 80 mét vuông, ngay cả các diện tích công cộng như hàng lang thang lầu cũng bị chủ thầu xây dựng đưa vào tính toán."

Kha Khải Phàm vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn.

"Còn có vấn đề gì?"

"Còn có chính là chất lượng nhà không đạt tiêu chuẩn, một số nhà mới thậm chí xuất hiện vết nứt. . . Đương nhiên, tạm thời vẫn chỉ là hiện tượng cá biệt, không phổ biến. . ."

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày, sắc mặt rất không vui
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.