Chương trước
Chương sau
Ngô Hưng Bình ưỡn thẳng lưng, ngồi xuống trước mặt Liễu Tuấn.

- Ngô trưởng phòng, bài báo này đồng chí xem qua rồi phải không?

Liễu Tuấn không hàn huyên khách khí gì, mà đưa tờ báo cho Ngô Hưng Bình, hỏi.

Ngô Hưng Bình nhận lấy tờ báo xem qua một lượt rồi đặt xuống, đáp:
- Vâng thưa Liễu bí thư, bài báo này tôi đã xem qua, tôi đã thẩm duyệt bản sơ thảo của nó.

Liễu Tuấn nhìn hắn không nói.

Ngô Hưng Bình chỉ đành nói tiếp:
- Tôi cho rằng bài báo này cơ bản là sự thật, dùng từ ngữ khách quan, cho nên tôi đồng ý cho đăng. Dù sao chúng ta cũng không thể giấu diếm chân tướng với quần chúng...

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Ngô trưởng phòng, không ai bảo đồng chí che dấu chân tướng, nhưng chuyện đang xử lý, kẻ tổ chức sự kiền này đang bị truy bắt. Lúc này lại khua chiêng gõ trống cho đăng, lại còn muốn theo sát vụ việc, đồng chí cho rằng là thích hợp không? Tôi vừa nhận được điện của tỉnh ủy, chiều nay sẽ thảo luận việc này. Cả tỉnh ủy và Tống Đô đều chưa có kết luận rõ ràng về sự việc, (Báo chiều Ngọc Lan) đã vội vàng cho đăng, có phải quá gấp không?

Mặt Ngô Hưng Bình thoáng hiện vẻ xấu hổ.

Vốn khi bản in thử được đưa qua, hắn cũng do dự, lý do giống như điều Liễu Tuấn vừa mới nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý cho đăng.

Báo chiều Ngọc Lan dám đưa bài báo này lên, khẳng định là có lý do.

Quan hệ của Tạ Viện và Báo chiều Ngọc Lan và những tin đồn giữa cô ta với Thai Duy Thanh, Ngô Hưng Bình biết rất rõ, hắn đoán có nhân vật lớn muốn làm rùm beng việc này lên.

Tống Đô bị Liễu Tuấn hạ, rất nhiều nhân vật lớn trong lòng không vui.

Có điều Ngô Hưng Bình cũng không tùy tiện làm việc, sau khi suy nghĩ một hồi liền gọi điện thoại cho Uông Quốc Chiêu.

Uông Quốc Chiêu được xem như là khách quen trong văn phòng Cù Hạo Cẩm, Ngô Hưng Bình biết rõ hiện giờ Uông Quốc Chiêu đã thành tâm phúc của Lưu Phi Bằng, chỉ trong thời gian ngắn Uông Quốc Chiêu đã lập nên uy vọng ở văn phòng chính phủ tỉnh không kém người tiền nhiệm, thậm chí còn hơn.

Chủ nhiệm văn phòng có uy phong hay không, phải xem phân lượng trong lòng lãnh đạo trực tiếp ra sao.

Bản thân Ngô Hưng Bình cũng hết sức khâm phục năng lực của Uông Quốc Chiêu, bất kể là Uông Quốc Chiêu khi làm thị trưởng, hay là trong ngày tháng gian nan sa cơ lỡ vận, hắn đều giữ liên hệ mật thiết với Uông Quốc Chiêu, đó cũng là thể hiện nhãn quảng của hắ hơn người một bậc. Hắn kiên định cho rằng, với tài hoa của Uông Quốc Chiêu, một sự kiện sắt thép, không đủ để hạ gục hoàn toàn.

Người này ắt có ngày Đông Sơn tái khởi.

Sự thực chứng minh, phán đoán của Ngô Hưng Bình là chính xác, hiện giờ Uông Quốc Chiêu đang đứng dậy, vì hắn "trượng nghĩa" trong thời kỳ Uông Quốc Chiêu gian nan, cho nên Uông Quốc Chiêu cũng xếp hắn thành một trong số bạn tốt của mình, vô cùng khách khí với hắn.

Nếu như bên kia có ý muốn giờ trò, Ngô Hưng Bình tất nhiên phải thăm dò Uông Quốc Chiêu xem tâm tư Lưu tỉnh trưởng ra sao.

Uông Quốc Chiêu nghe hắn kể đơn giản tình hình, không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhắc hắn một câu, nên xin ý kiến bí thư Tạ Viện.

Ngô Hưng Bình hiều ý, Lưu Phi Bằng khẳng định vui vẻ nhìn bên kia lấy chuyện này ra gây chuyện.

Tạ Viện nhận được điện thoại của Ngô Hưng Bình, trong lòng hơi tức.

Bài báo đó không phải xin chỉ thị của ta ta trước, mà là cô ta chỉ thị, nếu không những phóng viên biên tập của Bào chiều Ngọc Lan lấy đâu ra tính mẫn cảm như vậy. Báo chí chính quy có rất nhiều quy định bất thành văn phải tuân thủ, nhất là bài báo mẫn cảm không nên đi đầu.

Có điều nếu Tạ Viện đã chỉ thị, tất nhiên là phải chấp hành.

Hiện giờ Ngô Hưng Bình gọi điện tới, chính là bắt cô ta phải tỏ thái độ rồi.

Tên Ngô Hưng Bình này cũng là hạng xảo quyệt.

Cho dù trong lòng Tạ Viện có tức, vẫn tỏ thái độ rõ ràng, tất nhiên lý do rất đường hoàng, cái gì cho đăng tin là thiên chức của báo chí, chỉ cần là tồn tại khách quan, không nên cản trở...

Có câu nói này của Tạ Viện, nên có bài báo kia .

- Liễu bí thư, chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới việc xử lý đang tiến hành, khi đó chỉ nghĩ bài báo cho đăng sự kiện khách quan công bằng...

Liễu Tuấn nhìn hắn một cái nói:
- Ngô trưởng phòng, tổng biên tập của Báo chiều Ngọc Lan tên là Đỗ Ba phải không?

- Vâng thưa Liễu bí thư.

Ngô Hưng Bình tim giật đánh thót một cái.

- Người này không đủ độ mãn cảm chính trị, không thích hợp công tác ở vị trí trọng yếu nữa, nội bộ hệ thống tuyên truyền điều chỉnh đi, khi có nhân tuyển mới, thì báo cáo cho tôi.
Liễu Tuấn thẳng thừng hạ chỉ thị.

Ngô Hưng Bình lần này thực sự kinh hãi rồi, thể hiện ngay ra mặt, không che dấu chút gì.

Vị này quá độc ác.

Chẳng qua chỉ một bài báo mà mất chức tổng biên tập.

Đỗ Ba là thân tín đích hệ thực sự của Tạ Viện, luôn theo Tạ Viện, thậm chí còn từng là cấp trên của Tạ Viện, trong Báo chiều Ngọc Lan là nhân vật sắt đá.

- Liễu bí thư, Đỗ Ba là đồng chí lão thành, sai lầm nhất thời, nên chăng cho một cơ hội?
Ngô Hưng Bình nghĩ một lúc rồi cẩn thận đề xuất ý kiến phản đối.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Có một số sai lầm, có thể phạm phải, có cơ hội để sửa. Một số sai lầm phạm vào, không có cơ hội để sửa đâu.

Ngô Hưng Bình tức thì cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Liễu Tuấn rõ ràng đang cảnh cáo Ngô Hưng Bình và Tạ Viện, phe cánh bất đồng không sao, tôi chấp nhận. Nhưng các ngươi muốn giở trò sau lưng thì đừng trách tôi không khách khí.

Có một số sai lầm không thể phạm vào.

Phòng tuyên truyền ở dưới hàng ngũ của Đảng ủy, là một trong ban ngành vô cùng quan trọng, Báo chiều Ngọc Lan là truyền thông của chính quyền, Liễu Tuấn tuyệt đối không cho phép bọn họ vào thời khắc quan trọng đi chống đối y. Báo chí Ngọc Lan công kích cán bộ Liễu Tuấn coi trọng nhất, truyền đi sẽ thành trò cười.

Đảng ta luôn vô cùng coi trọng trận địa tuyên truyền.

Tiễn Kiến Quân vào thưởng ủy cục chính trị, phân quản công tác kiến thiết tinh thần văn minh, là minh chức hùng hồn.

Ngô Hưng Bình cũng biết Liễu Tuấn cường thế, nhưng chưa bao giờ được lĩnh giáo, lần này coi như được biết rồi, một khi chọc giận Liễu nha nội, thì không còn cơ hội nào nữa.

- Liễu bí thư, tôi kiên quyết chấp hành chỉ thị.

Ngô Hưng Bình không dám nhiều lờn, ưỡn thẳng lưng hạ quyết tâm.

- Ừ.

Liễu Tuấn gật đầu, ánh mắt dừng ở một văn kiện trên bàn.

Ngô Hưng Bình biết, triệu kiến đã kết thúc.

Khi ra khỏi văn phòng của Liễu Tuấn, Ngô Hưng Bình không còn thấy vẻ xấu hổ cung kính trên mặt nữa, thậm chí còn cười đắc ý, bước đi đầy tinh thần.

Tên khốn Đỗ Ba, Ngô Hưng Bình muốn hạ hắn lâu lắm rồi.

Trong địa bàn của mình, cái "lưỡi" quan trọng nhất lại an bài thân tín của Tạ Viện là sao? Thừa cơ Liễu Tuấn nổi cơn lôi đình, không phí chút sức nào hạ bệ kẻ ngứa mắt đó xuống, cho dù bị một trận phê bình, nhưng rất đáng..

... ....

2h30 phút chiều, cuộc họp thường ủy tỉnh ủy được mở.

Nghiêm khắc mà nói đây là cuộc họp mở rộng, trừ mười ba viên thường ủy, còn có Hồ Hạo Học chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, Trương Hạc Phi viện trưởng viện kiểm sát nhân dân tỉnh, Sài Thiệu Cơ bí thư Tống Đô, Tô Kiệt thị trưởng Tống Đô, Trần Đại Sơn cục trưởng cục công an Tống Đô, Thạch Hàn Băng phó bí thư kỷ ủy, được phê duyệt tham dự hội nghị.

Sự kiện ẩu đả quy mô lớn này ngoài khiến 6 người chết 3 người bị thương, trong đó còn có một phó cục trưởng cách sát hi sinh vì nghiệm vụ, tỉnh ủy cần hợp khẩn cấp xử lý hậu quả.

Không khí cuộc họp vô cùng nặng nề.

Trước khi họp Thai Duy Thanh đề nghị mọi người đứng dậy, mặc niệm cho Lâm Thanh Tuyền.

Mặc niệm xong, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Thai Duy Thanh chậm rãi nói:
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ, hãy đem tình huống sự kiến giới thiệu qua đi.

- Vâng thưa Thai bí thư.

Sài Thiệu Cơ gật đầu mở sổ ghi chép ra báo cáo ngắn gọn không có từ ngữ quan cách nào, chừng nửa tiếng báo cáo xong.

- Các đồng chí, đây là sự việc hết sức nghiêm trọng, không phải chỉ vì nó gây ra thương vong trọng đại, hay vì đồng chí Lâm Thanh Tuyền hi sinh anh dũng. Quan trọng hơn là nguyên nhân và quá trình xảy ra sự việc này, gần hai trăm người dùng súng và vũ khí tự tạo dàn trận đánh nhau, đúng là một cuộc chiến tranh. Từ đó có thể thấy tình hình trị an xã hội ở Tống Đô tồi tệ ra sao, thế lực xã hội đen ngông cuồng thế nào. Sống trong hoàn cảnh như thế, quần chúng nhân dân lấy đâu ra an toàn? Sẽ sinh ra bất tín nhiệm với đảng và chỉnh phủ, vấn đề ngày chúng ta phải suy nghĩ nghiêm túc.
Thai Duy Thanh nói.

Các thành viên dự họp đều hết sức nghiêm nghị.

Dừng lại một chút, Thai Duy Thanh chậm rãi nói:
- Đồng chí Sài Thiệu Cơ, thành ủy và chính phủ Tống Đô có thái độ gì với việc xử lý hậu quả việc này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.