Chương trước
Chương sau
Đoàn đội do Liễu Tuấn lãnh đạo luôn có hiệu suất làm việc rất cao, sau khi thường ủy thông qua nghị quyết, lập tức lấy danh nghĩa chính phủ phát ra văn kiện thứ 028, dùng phương thức mệnh lệnh hành chính tiến hành hạn chế giá nhà thương phẩm trong địa phận Ngọc Lan.

Văn kiện này có quy định rất rõ ràng, trong vòng năm năm sau, giá nhà thương phẩm trong nội thành Ngọc Lan, cao nhất không quá thu nhập bình quân một hộ gia đình mỗi năm tám lần, trong ngoại thành và khu huyện không quá bảy lần.

Đương nhiên lệnh giới hạn này có có ngoại lệ, đó là khu nhà cao cấp chất lượng cao hơn 180 mét vuông và biệt thự độc lập có thể vượt quá giới hạn này, tiếp thụ giám sản cục vật giá là được.

Có điều nhà thương phẩm bình thường có giới hạn này thì nhà cấp cao khó mà bán được với giá quá chênh lệnh, mọi người đều có so bì mà.

Văn kiện còn quy định, thành lập văn phòng chỉ đạo tiêu thụ nhà thương phẩm Ngọc Lan, trức tiếp thuộc sự quản lý chính phủ, cụ thể do thị trưởng thường vụ Chung Vĩnh Minh phụ trách lãnh đạo, yêu cầu rõ ràng các lãnh đạo ban nghành có liên quan làm nhân viên văn phòng chí đạo.

Đồng thời thành ủy đưa ra văn kiện, yêu cầu các cấp đảng ủy thiết thực phối hợp với chính phủ làm tố công việc này.

Ủy ban pháp chế cũng khởi động trình tự lập pháp, bắt đầu tiến hành điều tra rộng khắp, chuẩn bị đưa việc này vào pháp quy tính địa phương.

Văn kiện có liên quan đưa lên chính phủ tỉnh.

Hai văn kiện này vừa được công bố, nhân dân Ngọc Lan hân hoan cổ vũ, chạy khắp nơi báo cho nhau vui sướng chúc mừng, còn thương nhân địa ốc thì u ám rầu rĩ, không ít người chửi bới, thậm chí trong các cuộc tụ họp riêng tư, công khai chửi măng Liễu Tuấn là "tai họa" là "điềm gở", nghiên răng câm hận vị phó bí thư tỉnh ủy này.

Văn kiện giới hạn này định trong năm năm, thương nhân địa ốc Ngọc Lan ít nhất tổn thất trên chục tỉ, không phải thu nhập doanh nghiệp mà là lợi nhuận thuần.

Tổn thất này bất kỳ một cá nhân hay đoàn thể nào cũng thấy đau như cắt thịt.

Nếu là Châu Âu thời trung cổ, đoán chừng người tìm Liễu Tuấn thách đầu kéo dài mấy kilomet.

Thế cũng đành đi, văn phòng chỉ đạo tiêu thụ còn yêu cầu tất cả các công ty địa ốc, công ty xây dựng, ký vào giấy tuyên bố đồng ý hiệp trợ chính phủ thi hành lệnh hạn chế này.

Chung Vĩnh Minh nói rõ, công ty địa ốc - Xây dựng nào không đồng ý ký tên, sẽ mất tư cách kinh doanh trong thành phố Ngọc Lan, nói cách khác là đuổi các người ra ngoài, Ngọc Lan không có chỗ cho các người.

- Thực là nực cười, khinh người quá lắm.

Chung Hải Vận gần như tức muốn xỉu, rít lên, khuôn mặt vốn xinh xắn vì phẫn nộ mà vặn vẹo trông rất "dữ tợn", cầm chiếc túi Linh Vân ném mạnh lênh ghế sô pha, sau đó nhìn chằm chằm vào Cận Hữu Vị ngồi dựa vào ghế.

Chung Hải Vận không có cái gan trực tiếp công kích Cận Hữu Vi.

Đây là văn phòng chủ tịch Cty địa ốc Tinh Vũ, trừ Chung Hải Vận ra còn có em trai cô ta Chung Hải Tinh, là tổng giám đốc công ty. Thấy chị tức giận như thế, Chung Hải Tinh hết sức đồng cảm:
- Đúng thế, Liễu Tuấn thật quá đáng, chỉ biết hành hạ người khác. Y vừa mới lên nhậm chức đã làm ra bao chuyện, đầu tiên thì làm cái thành phố xanh gì đó, muốn chúng ta buông lợi nhuận đã nắm trong tay ra, được, nể mặt y và anh rể là bạn bè, chúng ta nhịn, ủng hộ! Hiện giờ thì sao, lại làm ra cái lệnh hạn chế hoàn toàn đẩy những người kinh doanh địa ốc vào chỗ chết... Theo cái giá mà chúng định ra, làm địa ốc chẳng lãi bằng bán rau.

Cận Hữu Vi trừng mắt lên, Chung Hải Tinh bất giác rụt cổ lại, cho thấy hắn rất sợ anh rể.

- Cận Hữu Vi, anh lúc nào cũng nói Liễu Tuấn là bạn anh, giờ thì nhìn thấy chưa? Người ta có coi anh là bạn không? .. Anh là đồ không có đầu óc, bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền.

Chung Hải Vận tất nhiên là "lợi hại" hơn Chung Hải Tinh vài phần, không quá sợ Cận Hữu Vi, nhắm vào hắn làm om lên.

Cận Hữu Vi lắc đầu, vốn hắn cũng biết Liễu Tuấn đưa ra lệnh giới hạn này, khẳng định làm nhiều người phẫn nộ. Ngay cả người bẩm sinh lạc quan khoáng đạt, không để ý tới tiền mà ban đầu nghe ý tứ của Liễu Tuấn cũng thiếu chút nữa tức tới thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Càng chẳng cần nói tới người trong mắt chỉ biết đến tiền như Chung Hải Vận, những chủ địa ốc khác cơ bản không khác Chung Hải Vận là bao. Bị người ta cắt thịt trên người xuống, không muốn tức cũng khó.

Có điều Cận Hữu Vi sau khi bị cha quát mắt cho một hồi cũng nghĩ thông rồi, ông cụ nói đúng, phải làm chủ đồng tiền, chứ đừng làm nô lệ đồng tiền. Nói ra tài sản của Cận Hữu Vi ngày ngay đủ cho hắn mấy đời, kiếm thêm kiếm ít đi chẳng phải nhu cầu hiện thực mà là nhu cầu tinh thần, đó là cảm giác thành tựu.

Nhưng thành tựu của nam nhân không phải chỉ thể hiện qua tiền, phục vụ vì dân, cũng có thể thu được cảm giác thành tựu lớn. Chỉ xem bản thân anh suy nghĩ sao mà thôi.

Cận Hữu Vi chẳng định làm công tác tư tưởng cho vợ, còn về Chung Hải Tinh càng không xứng, hai chị em này chỉ biết đến tiền, nói lý không bằng lấy thực tế ra nói.

- Đừng ở đây mà cằn nhằn, cánh tay không vật nổi bắp đùi, ngày mai em tới chính phủ thành phố tìm Chung Vinh Minh ký tên đi, nếu không thay đổi được hiện trạng, vậy thì nên phối hợp để lại ấn tượng tốt.
Cận Hữu Vi uể oải nói.

- Em nhổ vào! Em không đi ký cái điều nước mất quyền nhục nước bất bình đẳng ấy... Muốn ký thì tự anh đi mà ký! Dù sao anh đã hạ quyết tâm ôm cái chân thối của Liễu Tuấn rồi...

Chung Hải Vận đốp chát lại một câu rồi quay đầu đi, không thèm để ý.

Cận Hữu Vi không khỏi cười ra tiếng.

Không ngờ Chung Hải Vận còn có chút tế bào hài hước, liên tưởng tới điều ước bất bình đẳng mất quyền nhục nước, Cận Hữu Vi đã lâu lắm rồi không thấy được sự hài hước này của vợ. Nói ra trước kia khi yêu nhau, Chung Hải Vận rất thông minh, đáng yêu, nói chuyện thú vị, còn dịu dàng chu đáo, cùng với địa vị thay đổi, con người cũng đổi theo.

- Anh... Anh còn cười hả? Cận Hữu Vi, rốt cuộc anh có óc không? Sắp bị người ta làm cho phá sản rồi anh còn cười à?

Chung Hải Vận tức tới không còn biết làm sao nữa.

Thực ra chủ tịch Chung tức nhất không phải là lệnh giới hạn này, mà là thái độ việc gì cũng thuận theo Liễu Tuấn của Cận Hữu Vi. Người ta trọng sắc khinhh bạn, tới Cận Hữu Vi thì đảo lộn hết, trong lòng người này địa vị vợ là thấp nhất, nói nát nước nát cái ra cũng không bằng một câu của đám gọi là bạn.

Đúng là tổn thất nặng nề.

Cái lệnh này đưa ra, nếu như kinh tế Ngọc Lan phát triển chậm lại một chút thôi, trong vòng năm năm giá nhà thương phẩm ở Ngọc Lan không có cách nào tăng lên, mà vật liệu xây dựng thì cứ đi theo là được, ví như vật liệu xây dựng tăng lên 10%, cuối cùng khi làm thành nhà thành phẩm, bán ra giá ít nhất phải tăng trên 50, 60%. Đây gần như là một định luật rồi, nói cách khác trong vòng năm năm sau, ngoài trừ ảnh hưởng của lạm phát, nếu tính theo giá bình thường, giá địa ốc có hi vọng cao hơn hiện tại 2 tới 3 lần, đó hoàn toàn là lợi nhuận thuần.

Với quy mô của địa ốc Tinh Vũ mà nói, năm năm sau cho dù quy mô không mở rộng nữa, nhưng vì cái lệnh cấm này, địa ốc Tinh Vũ tổn thất một hai tỷ đồng.

So với thương nhân địa ốc các thành phố khác, thương nhân địa ốc Ngọc Lan đúng là thành bán rau rồi, sau này không dám gặp mặt người ta.

- Vậy em định làm thế nào? Không ký, đối đầu với thành phố? Xem xem người ta có dám đuổi em ra khỏi thành phố thật không?

Cận Hữu Vi cũng chẳng nổi giận, chỉ lười biếng nói.

Người như Chung Hải Vận không có cách nào nói đạo lý được, chỉ có nói cứng với cô ta. Cô có tức thì làm được gì? Văn kiện đóng dấu đỏ của thành phố đã đưa ra ròi, một thương nhân có thể thay đổi được không? Không ký tuyên bố này tức là rõ ràng muốn đối đầu với chính phủ.

Hình như trong Ngọc Lan còn chưa có người kinh doanh nào có bản lĩnh này.

- Hừ , Cận Hữu Vi, anh đừng có đề cao bản lĩnh của Liễu Tuấn quá. Đúng, em thừa nhận Liễu Tuấn ghê gớm! Phó bi thư tỉnh ủy mà, có hai người cha cực to, Chung Hải Vận này có là cái gì? Chí là một người làm ăn, một phụ nữ mà thôi, dựa vào cái gì đối đầu với Liễu bí thư chứ? Có điều, em không làm được, không có nghĩa người khác không làm được! Một mình em không làm được, không đại biểu cả đòan người không làm được.
Chung Hải Vận nghiến răng nghiến lợi nói.

Cận Hữu Vi liếc nhìn vợ một cái, ung dung hút thuốc.

Chung Hải Vận tuổi vịt chết, miệng rất cứng, nhất là trước mặt người ta không bao giờ chịu thua, cho dù trong lòng có phục, mồm cũng không bao giờ phục, hoàn toàn khác biệt hình tượng khéo léo bên ngoài của cô ta.

Cứ để cô ta làm rộn lên một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm việc theo quy định của thành phố thôi.

- Hừ, em không đi ký tên ... Tất cả mọi người đều không đi ký tên, xem y làm gì được? Có bản lĩnh thì cứ đuổi hết công ty địa ốc ra khỏi Ngọc Lan đi, xem xem về sau lấy ai xây nhà.
Chung Hải Vận hầm hầm nói.

Cận Hữu Vi cười:
- Nói câu này còn có chút lý trí, có thể làm Liễu Tuấn phải đau đầu, có điều anh nhắc nhé, em đứng có đi đầu, ở bên xem kịch là được
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.