Chương trước
Chương sau
Đoàn người Liễu Tấn Văn khẩn cấp thương lượng xong, lại trao đổi với Liễu Tuấn, cuối cùng quyết định không làm ầm ĩ.

Cho dù tiệc rượu lấy danh nghĩa Nguyễn Vĩ Đức, lại nói rõ không nhận quà, nhưng người ta chỉ cần lấy nó làm rùm beng lên thì có thèm để ý danh nghĩa là ai, càng chẳng để ý có nhận quá thật không.

Liễu Tấn Tài vì chúc thọ cho nhạc phụ, làm mấy trăm bàn tiệc, tin này truyền đi chẳng phải là trò đùa.

Tiệc rượu quyết định tổ chức ở khách sạn Đằng Phi, làm chừng mười mâm, chỉ mời người thân trong nhà, nhân vật đại diện của Cty Đằng Phi và quan viên chủ yếu của tỉnh và khu Hướng Dương.

Tính sơ qua ước chừng mười ba mười bốn bàn là đủ.

Ý của Nguyễn Vĩ Đức là muốn chia tiệc mừng thọ ra làm hai lần, sau khi Liễu Tấn Tài về làm theo kế hoạch trên, Liễu Tấn Tài đi rồi, hôm sau mới mời toàn bộ nam nữ già trẻ trong thôn vui vẻ một chút.

Danh nghĩa là toàn Liễu Gia thôn tổ chức hoạt động giải trì toàn thôn, tất cả chi phí do Nguyễn Vĩ Đức bao, hẳn người khác không thể nói gì.

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút đồng ý với ý kiến của anh họ.

Liễu Tuấn lập tức đem chuyện an bài này cho cha, Liễu Tấn Tài trầm ngâm nói:
- Người khác không mời nữa, nhưg những cụ già trên 70 và giáo viên trường kỹ thuật Liễu Gia sơn phải mời toàn bộ, kính lão tôn hiền là truyền thống của nước ta.

Liễu Tuấn cung kính tuân lời.

Thêm vào số người này, ước chừng phải tăng thêm mười mấy bàn, quy mô này không coi là xa hoa lắm, hơn nữa đúng như Liễu Tấn Tài nói, kính lão tôn hiền là truyền thống tốt , có lưu truyền ra ngoài cũng là một giai thoại.

Liễu Tấn Tài xuất thân giáo viên, nên đánh giá người dạy học cao hơn một bậc.

Chuyện quyết định như thế.

Sáng hôm sau Liễu Gia sơn nhà nhà giăng đèn kết hoa, rất nhiều nhà dán giấy đỏ chót trước cửa, thậm chí ở trên nóc nhà còn treo cờ màu, vốn có mấy hộ treo quốc kỳ, nhưng về sau cán bộ thôn khuyên bỏ xuống.

Trên con đường chính bốn làn đường thông tới nội thành, đoàn người đông nghìn nghịt đứng hai bên, phải tới vài nghìn người, gần như toàn bộ thông dân Liễu gia sơn đều xuất hiện, cả thôn bên cạnh là Ma Đường Loan và Tiểu Thủy cũng đổ hết cả ra đường.

Mọi người đều muốn thấy viên quan to nhất từ Liễu Gia Sơn đi ra.

Tận mắt nhìn thấy nhân vật lãnh tụ của quốc gia cộng hòa.

Đứng đầu đoàn người là tộc trưởng Liễu gia sơn Liễu Tấn Văn, những quan viên như Tiêu Chí Hùng, Trầm Quân và nhân vật đại biểu họ Liễu, xếp thành một hàng nhìn ra đường quốc lộ.

Vốn Liễu Tấn Văn còn muốn chuẩn bị vài con sư tử, một đội chiêng trốn, bị Liễu tuấn cười ngăn cản, nói là vì chuyện riêng mà làm ầm ĩ như thế, khó tránh khỏi bị người ta lấy cớ giở trò.

Bác Năm đành thôi.

Nói ra bác năm luôn một lòng chấn hưng gia tộc, để tên tuổi của mình được lưu lại đậm nét trên tộc phổ, hiện giờ nguyện vọng đó coi như đã thành hiện thực.

Liễu gia sơn chẳng những giàu nhất tỉnh, nhà nhà ở biệt thự đi xe hơi, còn có nhân vật lãnh tụ quốc gia, ai nấy đều vì mình là người Liễu gia sơn mà tự hào, bác năm là tộc trưởng hợp cách, trăm tuổi rồi, có thể ưỡn ngực đi gặp liệt tổ liệt tông.

Nên phàm chuyện ảnh hưởng tới thanh danh của Liễu Tấn Tài, ông sẽ không làm.

Kỳ thực Liễu Tuấn còn khuyên bác Năm bác Bảy ở nhà cùng ông bà ngoại là được, không cần xông phá gió lạnh bên đường, bác Năm bác Bảy đều bảy mấy tuổi rồi, nếu bị cảm lạnh thì không hay.

Bác năm không mảy may lay chuyển, ưỡn ngực lên nói:
- Tiểu Tuấn, cháu dám coi thường bác năm à? Đừng tưởng giờ sức khỏe cháu không tệ, tới tuổi bác rồi, chưa chắc có sức khỏe bằng bác đâu.

Liễu Tuấn cười vâng dạ.

Bác Bảy cũng nói:
- Đúng thế Tiểu Tuấn, cháu đừng lo cho mấy ông già bọn ta, mấy năm qua bọn ta không hề bỏ chuyện đồng áng, nóc nhà của anh Năm mỗi năm thu hoạch cả trăm rau đó.

Trồng rau trên mái nhà là sáng kiến của bác bảy.

Liễu Gia sơn vì công nghiệp phát triển siêu tốc, không còn đất đai mà cày cấy, Liễu Tấn Bình làm nông cả đời, tới giả đột nhiên giàu có, không chịu an nhàn, không việc gì làm toàn thân bứt rút, Tiểu Thanh lo cha rảnh sinh bệnh, khuyến khích ông trồng rau trên mái nhà. Ban đầu chỉ một mình ông làm, nhưng rất nhanh những người gia trong thôn đều lập vườn hoa hay trên mái nhà, hoạt động gân cốt. Phát triển tới bây giờ, trên nóc biệt thự bác bảy đã có tới 200 mét vuông vườn, lợp mái kính, Liễu Tấn Bình trồng rau quả, năm nào cũng thu hoạch dồi dào, nhà ăn không hết, thi thoảng mang rau tươi sang cho ông bà ngoài Liễu Tuấn.

Đó là rau sạch thực sự.

Hoạt động này hiệu quả rõ ràng, hai anh em già, sức khỏe rất tốt.

- Tiểu Tuấn này, Tiểu Thanh nói công ty có chút chuyện, không về chúc thọ cho ông bà được.

Bác bảy nói nhỏ với Liễu Tuấn, có chút áy náy.

Trong suy nghĩ của ông, Tiểu Thanh đã sinh con cho Liễu Tuấn, là con dâu chính tông của Liễu Tấn Tài rồi, ngại Nghiêm Phi mà không về, song thế nào cũng phải nói rõ.

Liễu Tuấn đỏ mặt lí nhí nói:
- Bác Bảy, đều do cháu không tốt ...

Liễu Tấn Bình vỗ lưng y lắc đắc.

Ông không hiểu chính trị cũng biết Liễu Tuấn thành đạt lớn, có lẽ một ngày nào đó sẽ tới vị trí như Liễu Tấn Tài hoặc hơn, Thịnh Thịnh có người cha như thế, không phải lo lắng tiền đồ nữa.

Hiện giờ già có tiền, không phải lo lắng gì cả, chỉ cần đám nhỏ tiền đồ tốt, Liễu Tấn Bình thỏa mãn lắm rồi.

Liễu Tấn Tài mặc dù lấy thân phận tư nhân về chúc thọ, nhưng hành trình an bài chặt chẽ, Liễu Tấn Văn xem đồng hồ, không lâu sau xuất hiện một hàng xe.

- Tới rồi...

Trong đám đông tức thì vang lên tiếng xì xảo, mọi người bất giác nghển cổ lên.

Mấy chiếc xe đi tới , cách đoán người không xa thì dừng lại, một vệ sĩ đi xuống trước mở cửa , Liễu Tấn Tài xuống xe, mấy chiếc xe đằng sau cũng có vài cán bộ lớn đi xuống vẻ mặt nghiêm nghị.

Liễu Tấn Tài nhìn thấy anh Năm đứng đầu đoàn hoan nghênh, vội đi nhanh tới bắt tay.

- Anh Năm, làm anh khổ cực đón ở đây, em nào dám nhận.

Liễu Tấn Tài nắm chặt tay Liễu Tấn Văn, lắc mạnh, chân thành nói.

- Chúng ta là anh em trong tộc, cậu vất vả vì nước, bao năm với về quê một lần, đáng lắm chứ.

Liễu Tấn Văn thấy cậu em mười hai lộ chân tình, cũng cảm động lắm, nhìn kỹ Liễu Tấn Tài cảm khái nói.

Liễu Tấn Tài lại bắt tay Liễu Tấn Bình:
- Anh bảy cũng tới ạ, sức khỏe anh vẫn tốt như thế, thật là đáng mừng.

Liễu Tấn Bình không giỏi ăn nói, chỉ cười:
- Tấn Tài, cậu phải chú ý sức khỏe, đừng quá vất vả...

Lúc này mấy cán bộ đi sau cũng tới bắt tay đoàn người tiếp đón.

Đi sát sau Liễu Tấn Tài, là Ngô Chính Mẫn bí thư tỉnh ủy tỉnh N, là người đưởng tổng bí thư rất coi trọng, sau đó là tỉnh trưởng Điền Văn Minh, tiếp nữa là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh Đường Hải Thiên.

Đường Hải Thiên là người bạn nhiều tuổi nhất của Nghiêm Liễu, cũng là người bạn tri tâm nhất, từ thị trưởng Đại Ninh lên làm phó tỉnh trưởng thường vụ, vì tuổi cao sang hội đồng nhân dân tỉnh, tới trạm cuối của sĩ đồ.

Lần này Liễu Tấn Tài về quê, Đường Hài Thiên tất nhiên cũng tới.

Khu Hướng Dương cũng là quê của Đường Hải Thiên.

Ngô Chính Mẫn mặc dù không biết Liễu Tấn Văn và Liễu Tấn Bình, nhưng thấy họ đứng đầu đoàn hoan nghênh, Liễu Tấn Tài lại hết sức lễ phép kính trọng, liền biết là nhân vật lớn của Liễu Gia Sơn, dù không có Liễu Tấn Tài, thì tộc lão của thôn giàu nhất tỉnh cũng đáng để Ngô Chính Mẫn khách khí.

Tới lượt bắt tay với Liễu Tuấn, y cười tự giới thiệu:
- Chào Ngô bí thư, tôi là Liễu Tuấn.

- A, là Liễu bí thư! Xin chào xin chào, thiếu niên tuấn kiệt, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Ngô Chính Mẫn nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc mạnh.

Bắt tay một lượt trên đường, Liễu Tấn Tài được mọi người vây quanh, đi về phía quê hương xa cách lâu năm.

- Chào Liễu phó thủ tướng.

Đột nhiên trong đám đông vang lên tiếng hô chỉnh tề, vang như sấm rền.

- Chào các thôn dân.

Liễu Tấn Tài giơ tay phải lên, liên tục vẫy chào mọi người
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.