Chương trước
Chương sau
Hộp đêm Hoàng Hậu không có quy mô lớn nhất ở Ngọc Lan, trang trí không phải là đắt tiền nhất, nhưng làm ăn lại tốt không ngờ, thậm chí còn phải đặt trước cả phòng bao KTV. Sở dĩ làm ăn tốt như thế là vì chủ của nó tên là Mạnh Cát Khánh, em trai của Mạnh Kế Lương, rất nhiều người trên thương trường, cả đại ca xã hội đen, đều tranh nhau tới đây tiêu pha, hi vọng lôi kéo được quan hệ với Mạnh Cát Khánh.

Thậm chí có một tên đại ca đặt phòng bao thời gian dài ở hộp đêm Hoàng Hậu, mỗi lần trả cho Mạnh Cát Khánh 8 vạn đồng.

Có điều , hộp đêm Hoàng Hậu có hai phòng bao, những nhân viên công tác, bao gồm cả giám đốc hộp đêm cũng không có quyền cho bên ngoài đặt, muốn sử dụng hai phòng bao này, phải được sự đồng ý của Mạnh Cát Khánh.

Hiện giờ trong đó có một gian tên "Hồng tâm Hoàng Hậu", có hai vị khách đang ngồi.

Một vị trong đó là Mạnh Kế Lương bề ngoài lịch thiệp, vị còn lại bề ngoài cũng thế, nhưng cô gái phục vụ bên cạnh lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh, đem đủ mọi thủ đoạn khiêu khích làm nũng thu lại, chỉ khẩn trương nhìn chén rượu trước mặt hắn, một khi hết là vội rót đầy ngay.

Vị ngày không nghi ngờ gì chính là Uông Quốc Chiêu phó thư ký trưởng chính phủ tỉnh.

Đừng nói phục vụ, dù là Mạnh Kế Lương bạn bè tương giao nhiều năm, đôi khi cũng có cảm giác không được thoải mái lắm, Uông Quốc Chiêu có cái khí âm lãnh cứ như là vật tồn tại hữu hình, không cần thận một chút là đả thương người khác.

Trong phòng bao còn có hai cô gái trẻ ăn mặt hết sức thoáng mát, cả dung mạo lẫn vóc dáng đều không tệ chút nào.

Hai cô gái này đều không nhận ra Mạnh Kế Lương và Uông Quốc Chiêu, bọn họ chỉ biết, có tư cách sử dụng "Hồng tâm Hoàng hậu" nhất định là nhân vật lớn mà ông chủ nịnh hót.

Hai vị khách này cũng kỳ quái, tiến vào phòng KTV mà không hát, chỉ uống rượu, coi nơi này thành quầy bar mất rồi, một cô phục vụ từng tự ý mở nhạc, chuẩn bị hát ca, không ngờ bị Mạnh Kế Lương quát cho, sợ quá vội tắt TV đi.

- Kế Lương, gặp phải khó khăn à?

Uông Quốc Chiêu giọng vẫn bĩnh tĩnh như thế, tựa hồ chuyện sơ cơ lỡ vận năm ngoái không hề mang lại chút ảnh hưởng nào tới hắn.

Mạnh Kế Lương thở dài:
- Đám đốt than Tống Đô kia không biết quy củ chút nào, tới cả Ngọc Lan giết người.

Huyết án phát sinh ở cửa trường Thất Trung, đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ của Ngọc Lan với tốc độ nhanh nhất. Vì nạn nhân là em gái Đồng Uy, cho nên tốc độ lan đi trong quan trường còn nhanh hơn trong dân gian, Uông Quốc Chiêu tất nhiên sớm đã biết rồi, hai người đều là bạn bè nhiều năm, Mạnh Kế Lương không hề che dấu gì, nói thằng kẻ giật dây chuyện này là "đám đốt than" ở Tống Đô.

Chỉ cần người có chút kiến thức đều đoán được việc này.

Nhưng Mạnh Kế Lương có đoán được cũng vô dụng, phá án chú trọng là chứng cứ.

Uông Quốc Chiêu trở nên trầm mặc.

Sau khi hắn sa cơ, rất nhiều bạn bè cấp dưới cũ đều tự động xa lánh hắn, có vài ngoại lệ, như Vương Lương Húc, Mạnh Kế Lương vẫn qua lại mật thiết. Uông Quốc Chiêu cho dù mặt mày âm lãnh, nhưng trong lòng vẫn biết, hoạn nạn thấy chân tình, cho nên hiện giờ Mạnh Kế Lương gặp phải khó khăn, Uông Quốc Chiêu rất muốn giúp hắn một tay.

- Nghe nói vì chuyện này Liễu Tuấn chuyên môn tới cục công an mở cuộc họp tổ chuyên án, ra hạn phá án?

Uông Quốc Chiêu lại hỏi.

- Phải y muốn phá án trước đại hội đảng toàn tỉnh.

Uông Quốc Chiêu mắt lóe lên:
- Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.

- Phải, thời gian rất khẩn trương.

Uông Quốc Chiêu đột nhiên bật cười:
- Tôi thấy không phải thời gian khẩn trương mà lòng anh khẩn trương.

Mạnh Kế Lương thở dài:
- Tôi không khẩn trương mà được sao? Liên quan tới hai vị phó bí thư tỉnh ủy ... Mới đầu Đồng Tú Linh còn chặn xe của Liễu Tuấn...

Lời còn chưa dứt Uông Quốc Chiêu đã đưa tay ra ngăn lại, nói với hai cô gái phục vụ:
- Các cô ra ngoài, nói với người ngoài đó, không ai được phép vào quấy rầy.

Không phải Mạnh Kế Lương sơ xuất, có điều trong hộp đêm của em trai, hắn không quá cẩn thận, Mạnh Cát Khánh đã gọi "em gái" tới tiếp, vậy thì có thể tin được. Trước kia hắn cũng thường cùng Uông Quốc Chiêu tới đây giải khuây, khó tránh khỏi kết một chút tình duyên qua đường với các cô phục vụ, không hề có sự cố nào, lâu dần Mạnh Kế Lương buông lỏng cảnh giác.

Uông Quốc Chiêu vẫn cận thận như thế.

Hai cô phục vụ mong còn chả được, nghe thế vội khom người chào rồi đi ra cực nhanh. Vừa ra tới gian ngoài, cả hai không hẹn mà cùng dựa vào tường, đưa tay vỗ ngực, thở dài, như được đại xá, hai người nhìn nhau không khỏi bật cười, nhưng trong nụ cười mang theo sự sợ hãi khó diễn tả.

Uông Quốc Chiêu nói:
- Ừm, anh nói tiếp đi.

- Nói ra cũng rất buồn cười, chuyện này vốn không thuộc phân quan của Liễu Tuấn, Đồng Tú Linh làm một cái bảng, luôn mồm nói muốn gặp Liễu Thanh Thiên....

Vừa nói Mạnh Kế Lương vừa lắc đầu, vẻ mặt rất khinh thường.

- Liễu Thanh Thiên...

Uông Quốc Chiêu lẩm bẩm, mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

- Đúng, tên Liễu Tuấn này rốt cuộc vẫn còn trẻ, chuyện gì cũng thích chơi trội, ha ha, giống vị nào đó ở phía bắc.

Mạnh Kế Lương cảm khái nói.

Uông Quốc Chiêu trầm giọng nói:
- Anh cho rằng vị phía bắc đó thích chơi trội lắm sao? Người ta chỉ bị ép mà thôi, đều xuất thân hào môn, nhưng so với vị ở đông nam kia, hắn không được coi trọng lắm, làm việc nổi bật như thế, là ra sức đấu tranh, vi vọng có thể tranh thủ được. Cho dù không được vị trí đó, cũng không tới mức bị tụt lại quá xa. Liễu Tuấn nếu không dựa vào sự liều mạng đó, anh cho rằng vị trí người nối nghiệp sẽ chủ động rơi lên đầu y được không?

Mạnh Kế Lương gật gù:
- Có lý! Nói ra căn cơ của y so với người ta kém xa, chỉ là kẻ nhà quê. Người ta tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc, vị ở đông nam kia cứ tẩm ngẩm tầm ngầm mới là đáng sợ.

Uông Quốc Chiêu khẽ mỉm cười, tựa hồ không muốn đi sâu hơn về vấn đề này, quay sang chuyện hiện tại:
- Về sau không phải Đinh Ngọc Chu ra mặt, Đoạn Định Viễn đích thân tới chính phủ Ngọc Lan đưa người đi sao?

Mạnh Kế Lương cười khổ:
- Cho nên mới rắc rối, nếu như trong tay Đồng Tú Linh có chứng cứ gì, thì hẳn đã giao cho Đoạn Định Viễn, kết quả vẫn bị người ta chém cho mười mấy phát, vậy nguyên nhân là gì? Theo tôi có hai nguyên nhân, thứ nhất Đồng Tú Linh căn bản không có chứng cứ gì xác thực, hoặc là có cũng chưa giao cho Đoạn Định Viễn, người ta mới giết người bịt miệng. Thứ hai, chứng cứ đã vào tay Đoạn Định Viễn, nên...

Nói tới đây Mạnh Kế Lương đột nhiên ngậm miệng lại, mặt đầy lo lắng.

Uông Quốc Chiêu hiểu rõ lời chưa ra khỏi miệng Mạnh Kế Lương là gì, nếu chứng cứ đã giao vào tay Đoạn Định Viện, mà Đồng Tú Linh vẫn bị giết người bịt miệng, theo lý chỉ có một nguyên nhân -- Chuyện này do Đoạn Định Viễn sai phái.

Suy đóan này không khỏi quá kinh người.

- Ông ta không thể thâm như thế chứ?

Uông Quốc Chiêu cau mày.

- Khó nói lắm, Khương Quế Anh là do một tay ông ta đề bạt lên, mọi người đều nói, người phụ nữ này tới quy thuận Đoạn Định Viễn đầu tiên, ai mà biết bọn họ có quan hệ gì.

Khương Quế Anh chính là thị trưởng Tống Đô, trước kia là bí thư kỷ ủy Tống Đô, từ bí thư kỷ ủy lên làm thị trưởng, trên quan trường không có nhiều. Khi Đoạn Định Viễn vừa mới tới tỉnh A, Khương Quế Anh là chủ nhiệm phóng giám sát số một kỷ ủy tỉnh, sau đó tới Tống Đô làm bí thư kỷ ủy, hai năm trước lên làm thị trưởng, trong chuyện này Đoạn Định Viên bỏ không biết bao công sức, cán bộ có cấp bậc một chút ở tỉnh A đều biết Khương Quế Anh là tâm phúc Đoạn Định Viễn tín nhiệm nhất.

- Khương Quế Anh phẩm hạnh vốn chẳng ra làm sao, thanh danh khỏi nói, rất tồi tệ, nghe nói tay chân không sạch sẽ gì.

Mạnh Kế Lương nói với vẻ rất bất mãn.

Uông Quốc Chiêu hiểu hắn, Mạnh Kế Lương lên phó sở còn trước cả Khương Quế Anh, một dạo là cán bộ thực quyền cấp phó sở trẻ nhất Ngọc Lan, kết quả bao nhiêu năm đã qua vẫn dẫm chân tại chỗ, cứ như bị keo siêu dính bám lấy vậy, không nhúc nhích được mảy may. Khương Quế Anh thì lại đường quan thông suốt, hát vang tiến lên, so sánh hai bên , Mạnh Kế Lương đương nhiên hết sức khó chịu.

Có điều hiện giờ tất nhiên không phải lúc ghen tị.

Khương Quế Anh và Đoạn Định Viễn có quan hệ mờ ám gì hay không thì không tiện suy đoán bừa, theo lý mà phân tích, một người vừa mới bị song quy, lập tức "tự sát" đúng là rất có vấn đề, Đồng Uy chết quả thật rất đúng lúc.

Hiện giờ Đồng Tú Linh đi khiếu nại bị người ta chém cho sút mất mạng, hơn nữa sau khi diện kiến Đoạn Định Viễn, chẳng trách Mạnh Kế Lương có hoài nghi này.

Quan trọng là nếu chuyện này có liên quan tới Khương Quế Anh hoặc Đoạn Định Viễn thật thì khó khăn rồi.

Kẹp giữa Liễu Tuấn và Đoạn Định Viễn không cẩn thận là bị nghiền nát
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.