Chương trước
Chương sau
Ở cửa đại sảnh cũng có mười mấy tên bảo vệ tựa hồ khá hơn đám dưới lầu, nhìn thấy đám Liễu Tuấn và Cao Đức Thịnh lên, không hề tỏ ra có chút hoảng loạn nào, đương nhiên có thể vì bọn chúng không nhìn thấy cảnh kinh người ngoài cửa. Bất kể là ai nhìn thấy đám lính đặc chủng hùng hồ như thế đều run rẩy trong lòng.

Liễu Tuấn vừa tới cửa, một tên bảo vệ liền đưa tay chặn y lại.

- Thưa ngài... Á.

Hằn còn chưa kịp hỏi han gì thì đã la lên đau đớn, thì ra bị Cao Đức Thịnh siết lấy cổ tay, đẩy một cái không kháng cự nổi, cả người ngã lăn ra đất.

Mấy tên bảo vệ khác thấy vậy muốn xông tới, bất thình lình họng súng đen ngòm dí vào mặt, tên nào tên nấy tức thì trố mắt ra.

- Cút ngay.

Cao Đức Thịnh rống lên như sấm rền, mười mấy tên bảo vệ thấy thế, biết ngay không phải hạng nhân vật tầm thường, nào dám đấu khẩu, vội vàng chạy ra xa, Liễu Tuấn chắp tay sau lưng thong dong đi vào.

- Nhị Tử, nói một câu thôi, rốt cuộc cậu có thả người không?

Vừa mời tới gần đại sảnh Đế Vương, liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hà đại tiểu thư.

Quả nhiên là Hà đại tiểu thư và Cao lão nhị xảy ra xung đột, chẳng trách với uy danh của Hà đại tiểu thư trong giới nha nội thủ đô cũng không trấn áp được, phải cần Cao Đức Thịnh tới chi viện.

- Đặng Địch là người của CLB Quảng An, chị dựa vào cái gì mà đòi người?
Cao Nhị cũng chẳng vừa, lạnh lùng hỏi ngược lại.

- Không thả người chứ gì? Vậy tôi rỡ cái ổ chó này.

Cao lão nhị cười đểu:
- Được, rỡ đi xem nào.

Liễu Tuấn khẽ cau mày.

Sao Hà đại tiểu thư lại đến đây gây gổ với Cao lão nhị ở? Đặng Định là ai mà khiến hai vị đại ca và đại tỷ trong đám hoàn khổ vì hắn mà gặp nhau bằng binh đao?

Hà Thắng Lợi luôn nhìn chằm chằm ra cửa, vừa thấy Liễu Tuấn đi tới mừng khôn xiết chạy nhanh tới, nói:
- Liễu Tuấn, cậu tới rồi.

Vừa nghe thấy hai chữ "Liễu Tuấn" rất cả mọi người đều cả kinh, nhất là đám Cao lão nhị nhất tề nhìn sang bên này.

Tích tắc đi qua cửa đại sảnh, Liễu Tuấn đã nhìn lướt qua tình hình bên trong, nơi này tổng cừng chừng mười ba mười bốn người chia làm ba nhóm, phía bên Hà đại tiểu thư có ba người, Hà Mộng Doanh, Hà Thắng Lợi và Cam Khả Tuệ, con trai của Hà Duyên An. Bên Cao lão nhị có chừng mười người cả nam cả nữ, đa phần là nam, trừ Cao Tương Hoành, còn có mấy kẻ quen quen nhưng nhất thời không nhận ra.

Nhóm thứ ba chỉ có một người là một cô gái trẻ, co mình ở trong góc, hết sức đáng thương, mặt đầy nước mắt, cho dù là thế không che dấu được vẻ đẹp trời sinh, nhất là vẻ yếu ớt kia làm ai thấy cũng thương.

Đại sảnh Đế Vương là một phòng bao KTV cực lớn có thể chứa năm sáu chục người, người ở bên trong đều đứng cả.

Liễu Tuấn gật đầu với Hà Thắng Lợi, ánh mắt lướt qua mặt đám Cao lão nhị, trừ Cao lão nhị và một tên nam nhân khác, còn những người còn lại tiếp xúc với ánh mắt của Liễu Tuấn đều hơi cúi đầu xuống, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Liễu Tuấn.

Cơ thịt trên mặt Cao lão nhị co giật, vẻ phẫn nộ lẫn sợ hãi thoáng qua trên mặt, còn tên nam nhân trung niên kia cười rất kỳ quái, khuôn mặt thì trông âm u khác thường.

Vẻ mặt âm u đó khiến lòng Liễu Tuấn thấy rất không thoải mái.

Người này nhất định mình đã gặp qua rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, dù sao một kẻ da bọc xương như thế, được coi là nhân vật đặc thù rồi, nếu như mình từng gặp mặt hẳn có ấn tượng. Người này có thể đứng ngang với Cao lão nhị, khẳng định cũng là hạng có lai lịch. Một số tên hoàn khố từng tiếp xúc với Liễu Tuấn lướt qua trong óc nhưng không khớp với ai.

Có điều tình thế hiện giờ cũng không cho phép Liễu bí thư thong thả suy nghĩ.

Dù sao cũng chẳng vấn đề gì quan trọng, đợi lát nữa hỏi một cái là biết.

Liễu Tuấn thong thả đi tới trước mặt Hà Mộng Doanh.

Đại sảnh im lặng như chết, phảng phất còn nghe được tiếng bước chân của Liễu Tuấn trên tấm thảm nhung cực dày.

Nếu là trước kia Liễu Tuấn không có sức sát thương như vậy trong giới nha nội, nhưng sau sự kiện Trương Dương, thanh danh của Liễu nha nội truyền khắp đám nha nội lớn nhỏ trong thủ đô, đám nha nội hoàn khố chỉ cần nhắc tới Liễu Tuấn là không kẻ nào không sợ hãi.

Người này bất chấp quy củ.

Chọc vào y là y lôi ngươi ra trói vào cọc đòm cho một phát.

Đương nhiên cũng có một số kẻ Liễu Tuấn không giết được, nhưng vẫn hết sức cảnh giác, người này nổi điên lên đối thủ của y không chết cũng bị lột da, đang yên đang lành chọc vào y làm chi?

Hà Mộng Doanh vì tức giận mà mặc đỏ phừng phừng, mày liễu dựng ngược, cứ như con hổ cái bị thương, có thể vồ người ta mà cắn bất kỳ lúc nào. Thấy Liễu Tuấn nhìn tới, cô quay ngoắt mặt đi, không muốn nhìn y.

Liễu Tuấn nhìn sang mặt Cam Khả Tuệ.

Trên khuôn mặt thanh tú của Cam Khả Tuệ không ngờ có hai vết bầm, một ở khóe mắt một ở bên mép, thấy Liếu Tuấn nhìn tới, hắn khó khăn mở miệng ra, chào khẽ:
- Anh Liễu.

Liễu Tuấn cau mày hỏi:
- Bị thương à?

Lúc này trong lòng Liễu Tuấn ngạc nhiên thêm vài phần, với thân phận con trai Hà Duyên An, cháu ngoại của Hà lão gia tử, lại có người dám đánh hắn thì tên kia gan cũng không nhỏ, hẳn là tên hoàn khố khá có chỗ dựa bên phía Cao lão nhị.

Do vết thương trên mặt Cam Khả Tuệ, Liễu Tuấn lập tức đoán ra chuyện hôm nay nguyên nhân là từ Cam Khả Tuệ. Hắn là người ít tuổi nhất trong đám con cháu đời bà nhà họ Hà, được Hà Mộng Doanh nhìn lớn lên từ nhỏ, thêm vào cô luôn thân thiết với Hà Duyên An, cho nên hết sức yêu quý cậu em họ này. Cam Khả Tuệ bị người ta đánh, Hà Mộng Doanh phẫn nộ ra sao khỏi phải nói, chẳng trách Hà Thắng Lợi nói cô sắp giết người.

Giết người có lẽ là nói quá, nhưng Hà Mộng Doanh gọi Cao Đức Thịnh tới, Liễu Tuấn mà không đến kịp thì trong đại sảnh Dạ Đế đám nha nội hoàn khố bên Cao lão nhị sợ rằng đã nằm đầy đất rồi.

Ở kinh sư trọng địa, dùng bộ đội đặc chủng đánh con cháu thế gia đại tộc chẳng phải là chuyện đùa, nhất định gây nên cơn sóng dữ, may là thời khắc quan trọng Hà Thắng Lợi còn tỉnh táo gọi điện cầu viện Liễu Tuấn tới ngăn cản chị cả.

Liễu Tuấn đưa tay ra vỗ vai Cam Khả Tuệ.

Bỏ qua quan hệ giữa Hà Mộng Doanh và y chưa nói, chỉ riêng với sự quan tâm của Hà Duyên An với y, đáng để y phải báo đáp sự quan tâm này lên người Cam Khả Tuệ.

Cam Khả Tuệ vốn có vốn có chút khẩn trương, dù sao nơi này là địa bàn của Cao Nhị, hiện giờ bị bàn tay to lớn của Liễu Tuấn vỗ vài cái, tức thì an tâm trở lại, cảm kích cười với Liễu Tuấn.

- Đứng cả đó làm gì? Có chuyện thì ngồi xuống nói.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói, rồi chẳng đợi người khác có ý kiến gì, đi thẳng tới chiếc ghế sô pha ở giữa, đàng hoàng ngồi xuống.

- Chị cả.

Hà Thắng Lợi theo phản xạ cũng muốn đi cùng Liễu Tuấn, nhưng thấy Hà Mộng Doanh đứng yên không nhúc nhích, khẽ kéo tay áo cô một cái, nhỏ giọng hỏi, đánh mắt sang phía Liễu Tuấn.

Một lúc sau Hà đại tiểu thư mới không cam tâm đi tới bên cạnh Liễu Tuấn ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, chân vắt lên, mặt lạnh lùng.

Lần đầu tiên thấy Hà Mộng Doanh lộ vẻ phụ nữ chanh chua nhà quê như thế, Liễu Tuấn không khỏi bật cười.

Hà Mộng Doanh thấy y không ngờ còn cười, thì tức giận trừng mắt lên, điệu bộ như muốn ăn sống nuốt tươi Liễu nha nội.

Liễu Tuấn chẳng hề để ý tới sự "uy hiếp" của Hà đại tiểu thư, cười lắc đầu.

Trong mắt y cái chuyện tranh chấp cấp bậc này hoàn toàn không đáng bận lòng, dù một bên có là cháu nhà họ Hà một bên là cháu nhà họ Cao cũng chẳng có gì to tát, đơn giản bản chất là đám hoàn khổ cãi vã mà thôi.

Thấy Liễu Tuấn không để sự "uy hiếp" của mình vào đâu, Hà đại tiểu thư rất tức tối, hừ mạnh một tiếng quay đầu đi, tiếp tục đem sương băng giá tuyết đắp lên khuôn mặt xinh đẹp của mình, nhưng bầu ngực phập phồng kịch liệt đã dần ngừng lại, có thể thấy Hà đại tiểu thư đã trấn tĩnh lại rồi.

Thấy Liễu Tuấn "làm bộ làm tịch" như vậy, Cao lão nhĩ rủa thầm trong mấy câu.

Ra vẻ!

Mẹ nó, tới cả chỗ mình ra vẻ rồi.

- Ha ha, Nhị thi gia, Tuấn thiếu gia nói có lý lắm, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói, thế nào cũng hai năm rõ mười.
Tên nam nhân gầy đét bên cạnh Cao lão nhị cất giọng vịt đực nói.

Âm thanh này vừa vang lên, Liễu Tuấn lập tức biết hắn là ai.

Trần Vệ Tinh.

Hắn là Trần Vệ Tinh.

Con trai của Trần phó tham mưu trưởng quân khu Nam Phương trước kia, cũng là bạn trai cũ của Hà Mộng Doanh.

Rất lâu trước đó, khi Liễu Tuấn còn học ở Nam Phương đã kết mối thâm thù với Trần Vệ Tinh, ảnh hưởng tới cuộc tranh đấu giữa cha của Trần Vệ Tinh và Hà Trường Chinh, làm cha hắn thất bại ủ rũ rời khỏi quân khu Nam Phương. Trần Vệ Tinh vì nghiện ma túy mà bị cưỡng ép cai nghiện, nhiều năm trôi qua Liễu Tuấn đã dần quên mất người này, không ngờ hắn lại xuất hiện ở CLB Quảng An, hình như còn có quan hệ không tệ với Cao lão nhị, nhưng thấy dáng vẻ gầy như que củi của hắn thì Liễu Tuấn biết hiển nhiên chưa cai nghiện xong.

Cao Nhị hừ một tiếng, cũng ngồi xuống ghế, những tên còn lại lần lượt ngồi xuống theo, mắt nhìn sang phía Liễu Tuấn, xem y có kế hoạch gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.