Chương trước
Chương sau
Bị Liễu thị trưởng "phê bình giáo dục", Chử Tiên Dân ngoan ngoãn hơn nhiều, ít nhất thì không "ngang nhiên" gây sự với Hoàng Thu Lan nữa.

Đương nhiên Hoàng Thu Lan cũng biết đó chỉ là vẻ ngoài, nếu muốn Chử Tiên Dân thực sự phục mình thì khó càng thêm khó, dù sao kinh nghiệm quản lý địa phương của Hoàng Thu Lan không thể phong phú bằng hắn, cán bộ huyện Hồng Sơn có một đám thân tín của Chử Tiên Dân, cho dù là cán bộ thuộc phe Trương Vạn Vinh cũng chưa chắc ngả theo cô ta.

Rất nhiều cán bộ suy đoán quan hệ giữa Hàn Húc và Hoàng Thu Lan, nhưng bản thân cô ta biết sở dĩ Hàn Húc đề bạt mình trừ có năng lực nhất định, quá nửa là vì cô ta là nữ cán bộ.

Chính cục trên thành phố ai mạnh ai yếu nhìn cái là hiểu, Hàn Húc muốn cướp vị trí từ trong tay Liễu Tuấn thì dùng nữ cán bộ chắc chắn hơn, dù thế nào trong văn kiện TW yêu cầu, trong đội ngũ cán bộ dự bị phải có tỉ lệ nữ giới nhất định, đây là một lý do rất tốt, nếu như thực sự "cãi nhau" thì Hàn Húc chiếm được lý.

Hoàng Thu Lan vừa tới nhậm chức liền phát giác ra cách cục ở huyện Hồng Sơn giống hệt cách cục Tiềm Châu khi Hàn Húc mới tới, cán bộ theo Chử Tiên Dân vẫn kiên định, còn những cán bộ theo Trương Vạn Vinh thì tuyệt đại bộ phận ngả về phía Chử Tiên Dân.

Lúc này Hoàng Thu Lan mới ý thức được Liễu Tuấn không muốn để Trương Vạn Vinh tới phòng tuyên truyền mà làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ là vì sao. Khi đó cô ta cho rằng Liễu Tuấn mua chuộc lòng người, để Trương Vạn Vinh một lòng theo mình, nhưng hiện giờ xem ra dụng ý không chỉ như thế.

Trương Vạn Vinh tới phòng tuyên truyền cơ bản là đi uống trà rồi, quan trường rất hiện thực, nếu trong tay hắn ta không còn quyền lực, đám tâm phúc đich hệ có còn nể mặt hắn hay không rất khó nói, đó là sự thật không thể tranh cãi.

Trương Vạn Vinh bị cho ra rìa, Hoàng Thu Lan rất có khả năng tranh thủ được một bộ phận cán bộ Trương hệ quy phục mình, hiện giờ Trương Vạn Vinh ý nghĩa nào đó quyền bính còn mở rộng ra toàn thành phố, cán bộ thân tín của hắn thấy hắn thành đích hệ thân tín của Liễu thị trưởng ai nấy tinh thần phấn chấn, nào chịu đổi phe?

Chỉ một sự an bài thôi đã nhẹ nhàng chặn đứng Hoàng Thu Lan tới huyện Hồng Sơn phân hóa cán bộ, huyện Hồng Sơn vẫn nắm chặt trong tay Liễu Tuấn thông qua Trương Vạn Vinh và Chử Tiên Dân.

Mỗi lần nghĩ tới đây Hoàng Thu Lan không khỏi cảm thấy sợ.

Theo thông lệ được bí thư thành ủy tín nhiệm thì sĩ đồ sau này sẽ tươi sáng, nhưng hiện giờ ở Tiềm Châu mỗi một thân tín của bí thư thành ủy đều nơm nớp lo sợ trong lòng.

Thế cục ở Tiềm Châu rất quỳ dị.

Vì thế nhìn thấy Liễu thị trưởng luôn tươi cười nhưng Hoàng Thu Lan không dám lơ là chút nào, dùng 120% tinh thần ứng phó, đột nhiên cô ta nhớ lại câu bình phẩm của mình với Chử Tiên Dân: Tiếu diện hồ.

Cái xưng hồ này cấp cho Chử Tiên Dân là quá miễn cưỡng, so với vị thị trưởng này thì Chử Tiên Dân còn ngoan hơn cả thỏ.

Có điều Hoàng Thu Lan và Chử Tiên Dân không ngờ tới vừa rồi Liễu thị trưởng nhận được thông báo vệ hai chuyện trọng đại.

Nếu là một người khác thì sớm đã nhảy dựng lên chảy hỏa tốc tới tỉnh rồi đâu còn thong dong đi du sơn ngoạn thủy?

Thực tế không lâu sau khi Liễu Tuấn nhận được điện thoại, Hàn Húc cũng nhận được điện thoại của tỉnh liền quắn đít lên chạy tới Ngọc Lan.

Đó cũng là điều cần thiết.

Quần chúng Tiềm Châu các anh chạy tới chính phủ tỉnh chặn cửa ra vào, không biết kinh động bao nhiêu ký giả truyền thông, hiện giờ cái cách mở cửa rồi, Ngọc Lan chẳng những có phóng viên trong tỉnh còn có một số phóng viên tỉnh ngoài thậm chí phóng viên nước ngoài có khả năng cũng nghe ngóng được tin tức này.

Đúng là bôi nhọ.

Chuyện lớn như vậy Hàn Húc không thể không tới tỉnh giải quyết, để càng lâu, ảnh hưởng càng tệ.

Sau khi cúp điện thoại của Lăng Nhã thì ba mươi phút sau Thôi Phúc Thành gọi điện tới, thông báo cho Liễu Tuấn hai chuyện đó, chỉ cách nửa tiếng chuyện đã có biến hóa.

Thấy tình huống khẩn cấp, nhân viên phòng khiếu nại khống chế không nổi cục diện lập tức cầu cứu chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh ra mặt làm công tác quần chúng cũng không được việc gì, khi Thôi Phúc Thành gọi điện thoại tới thì chuyện đã kinh động tới phó tỉnh trưởng Uông Thiếu Đông.

Đầu kia điện thoại giọng Thôi Phúc Thành khá gấp gáp.

Liễu Tuấn vẫn thản nhiên:
- Uông tỉnh trưởng ra mặt khẳng định sẽ giải quyết được vấn đề.

Hóa ra hắn sốt ruột như lửa đốt gọi điện thoại cho Liễu Tuấn, vị này coi như không có chuyện gì? Chẳng lẽ khiếu nại không phải là người Tiềm Châu?

Khí độ này Thôi Phúc Thành tự than không bằng.

Thấy Liễu Tuấn ung dung, Thôi Phúc Thành không cuống lên nữa, theo hiểu biết của hắn, phàm Liễu nha nội bình thản như thế tức là đã có tính toán trước cả rồi, về phần chiêu thức phục kích phía sau thì thì chưa biết.

Tiếp đó Thôi Phúc Thành thông báo, kỷ ủy tỉnh quyết định phái tổ điều tra tới Giang Thành tìm hiểu vấn đề quần chúng tố cáo.

Đó cũng là chuyện trong dự liệu của Liễu Tuấn.

Dù là không phải tố cáo bằng tên thật, có sự kiện quần chúng này, kỷ ủy tỉnh liền có lý do điều tra Phượng Trí Dũng.

Báo xong hai việc trên, Thôi Phúc Thành nói Thai Duy Thanh đã bảo thư khí thông báo cho Hàn Húc lập tức lên tỉnh xử lý sự kiện quần chúng.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười.

Nghe qua thì chuyện này rất có lý, dù sao Hàn Húc mới là người đứng đầu Tiềm Châu, có điều Liễu Tuấn đoán rằng Thai Duy Thanh không muốn đụng vào Liễu nha nội y, chuyện y kiên trì đóng cửa mỏ trái phép hẳn đại lão trên tỉnh biết cả, hiện giờ xảy ra chuyện có thể nói quan hệ trực tiếp tới việc đóng cửa mỏ kia, nhưng lúc này Thai Duy Thanh lại bảo Liễu Tuấn đi cứu hỏa mà không phải Hàn Húc thì tính chất nhắm vào y đã quá rõ ràng. Sự kiện quần chúng thuộc quản lý của bí thư, Thai Duy Thanh đã lĩnh giáo sự lợi hại của Liễu Tuấn, tội gì đi chọc cho y không vui.

Đấu tranh chính trị đôi khi cũng có do xung đột tính cách, nhưng đa số vẫn là suy tính lợi ích, Thai Duy Thanh trước kia nhắm vào Liễu Tuấn là vì nhu cầu đấu tranh hệ phái, muốn đột phá từ Liễu Tuấn, không ngờ Liễu Tuấn phản kích dữ dội khiến Cao hệ bị tổn thất, khiến cho Thai tỉnh trưởng mất mặt trước đại lão Cao hệ, trong lòng Thai Duy Thanh tuy hận Liễu Tuấn tới tận xương tủy, nhưng vì tiền đồ của mình không dám tùy tiện gây sự.

Còn về phần Hàn Húc có xử lý được việc kia hay không thì Thai tỉnh trưởng không quan tâm.

Hàn Húc chẳng phải đích hệ của hắn.

Liễu Tuấn không rút ngắn thời gian khảo sát, cứ thưởng thức phong cảnh đúng kế hoạch song rồi mới quay về thành phố.

Từ đầu tới cuối không có một đồng chí phụ trách chủ yếu nào của tỉnh thành chính thức thông báo tình hình với y, càng chẳng nói tới yêu cầu y đến Ngọc Lan giải quyết vấn đề.

Xem ra chuyện có chút quỷ dị.

Liễu Tuấn trở về nhà nhận được tin tức mới nhất là Uông Thiếu Đông đã thành công khuyên giải được quần chúng khiếu nại, an bài ở nơi chiêu đãi gần đó, đợi lãnh đạo Tiềm Châu tới giải quyết vấn đề cụ thể.

Vì tình hình đường xá từ Tiềm Châu tới Ngọc Lan không tốt, Liễu Tuấn đoán chừng Hàn Húc hiện giờ còn chưa lên tới tỉnh.

Liễu Tuấn mặc xác luôn, cùng vợ con chơi đù vui vẻ một hồi, Phi Phi đưa Dương Dương vào nhà, Liễu Tuấn tiếp tục nằm ở chiếc ghế trong chòi nghỉ mát, gọi điện thoại cho Giang Hữu Tín.

Giang Hữu Tín cách đó không lâu làm bí thư thành ủy Hãn Hồ, gần đây lại có tin đồn rất có khả năng tiến thêm một bước, làm phó tỉnh trưởng chủ quản công nghiệp, hoặc tới thủ đô làm phó bộ trưởng trong cơ quan quốc gia.

Liễu Tuấn có quan hệ không tệ với ba ông anh rể, nhưng quan hệ với Giang Hữu Tín thân thiết nhất, bọn họ có giao tình 20 năm rồi, Giang Hữu Tín có thành tựu hôm nay liên quan lớn tới Liễu Tuấn.

Gặp phải chuyện khó giải quyết, trừ gọi điện cho hai người cha thì y cũng gọi cho Giang Hoài Tín nghe ý kiến của hắn.

Giang Hữu Tin 20 năm vào chính trường, nổi danh trầm ổn, dù là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuán Tài cũng phải tán thưởng, mặc dù hắn giống Nghiêm Minh đều được bồi dưỡng trong pháo đài kiên cố nhất của Nghiêm Liễu hệ, nhưng nếu không có vài phần bản lĩnh thực sự thì chẳng leo lên nổi vị trí ngày nay.

- Anh Giang, chuyện kia đã được định chưa?

Liễu Tuấn không vội nói tới tình hình Tiềm Châu hiện nay mà lại hỏi về chuyện của Giang Hoài Tín.

- Cơ bản là quyết rồi, lên tỉnh, ba làm việc ở quốc vụ viện, anh tới ủy ban quốc gia làm việc là không thích hợp.
Giang Hữu Tín cười nói.

Nghiêm Minh tuy làm ti trưởng ở tổng cục điện ảnh, nhưng không được coi là kỵ húy, dù sao ti trưởng và phó bộ trưởng cách biệt rất lớn, mà Liễu Tấn Tài không phân quản tổng cục điện ảnh, mà Nghiêm Minh cũng không nhậm chức trong ban ngành Nghiêm Ngọc Thành trực tiếp quản lý.

Liễu Tuấn gật đầu, mừng thay cho anh rể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.