Chương trước
Chương sau
Trường bắn của CLB Trường Thành dựng ở vùng ngoại ô Bắc Hoàn, trong một khu đồi núi mấp mô, diện tích của trường bắn rất lớn, hoàn toàn dựa theo quy cách của bộ đội chính quy xây dựng, còn có một khu mô phỏng dã chiến lớn hơn nữa làm theo quy cách của bộ đội đặc chủng.

Kỳ thực trong vùng núi này không chỉ có một khu mô phỏng dã chiến, mấy CLB nổi danh nhất kinh thành đều không hẹn mà cùng xây khu mô phỏng dã chiến ở đây.

Hôm nay tham gia đại thọ của Vũ Hoàng Hà, mọi người đều mặc thường phục.

Giám đốc trường bắn thấy bà chủ đưa khách tới, biết ngay thân phận của bọn họ không tầm thường đưa ngay bọn họ vào trường bắn.

Viên giám đốc nhỏ giọng hỏi:
- Hà cố vấn, hôm nay dùng khu trong hay khu ngoài.

Cho dù cao tầng CLB đều biết đây là sản nghiệm của Hà Mộng Doanh, nhưng trên danh nghĩa cô chỉ là cố vấn của CLB.

Nhưng thứ bề ngoài phải tránh vẫn nên tránh.

Hà Mộng Danh đáp:
- Bên ngoài đi.

Viên giám đốc ấp úp:
- Bên ngoài.. Cái..này...

- Đầy khách rồi à?

Hà Mộng Doanh ngạc nhiên, hiện giờ là trời thu gió mát, lại vào cuối tuần, người tới đây bắn súng không ít, chuyện làm ăn của CLB Trường Hà bốn mùa đều khá hưng thịnh, dù sao kể mùa đông lạnh giá, hợp tĩnh không hợp động! Mùa xuân ấm áp và mùa thu mát mẻ, càng thích hợp cho hoạt động dã ngoại.

Nhưng không ngờ lại khéo như thế.

Giám đốc nói:
- Cũng không phải là hoàn toàn đầy khách, còn bốn chỗ..

Hà Mộng Doanh phất tay ra quyết định:
- Bốn chỗ là đủ rồi, không phải cứ tất cả mọi người cùng lên mới được, thay phiên nhau chơi vậy.

- Vâng vâng, Hà cố vấn, các vị lãnh đạo mời theo tôi.

Giám đốc luông miệng vâng dạ , đưa tay mày khách vào bên trong.

Trường bắn bên ngoài của Clb Trường Thành tổng cộng có 24 vị trí xạ kích, xa nhất là bia 100 mét, có điều người bình thường không chọn nó, nếu không phải là dân chuyên nghiệp khó mà có thành tích được.

- Kinh Vĩ, bắn bia 100 hay 50?

Bốn vị trí bắn còn lại nằm ở trên cùng, vì có mấy vị khách trước đó mới rời đi chưa lâu. Hà Mộng Doanh đi đầu hỏi.

Lương Kinh Vĩ nói:
- 50 mét đi, xa qua không nắm chắc.

Thật ra là chiếu cố thể diện của Liễu thị trưởng thôi, với Lương Kinh Vĩ, Cao Đức Thịnh và Vũ Chính Hiên bắn bia 50 mét thực sự không còn mặt mũi gặp ai! Có điều bắn bia 100 mét thì Liễu thị trưởng không còn mặt mũi nào nữa.

Thể diện của Liễu thị trưởng quan trọng lắm.

Hà Mộng Doanh cười khanh khách, liếc Liễu thị trưởng đầy thâm ý.

Liễu thị trưởng thần thái thản nhiên, như không hề nhìn thấy, đi thẳng tới một vị trí bắn, cầm súng lên.

Đây là kỹ xảo giấu dốt của Liễu thị trưởng, nếu như đã tới thì không thể không bắn vài phát, nếu không bị coi thường, dù sao bị bêu xấu, không bằng bắn đầu tiên, bắn xong ngồi sang bên nghỉ ngơi xem náo nhiệt là được rồi, không ai để ý thành tích của Liễu thị trưởng quá tồi tệ, nếu bắn cuói làm người ta cười thối mũi.

Cân nhắc lợi hại, Liễu thị trưởng tiến lên làm sĩ tốt.

Hà Mộng Doanh hiểu suy tính của y như lòng bàn tay, bội phục y trong chớp mắt có thể nghĩ thông mọi chuyện nhanh như vậy, không trêu y nữa.

Toàn bộ trường bắn của CLB Trường Thành đều dùng súng thật đạn thật, dù là súng máy hạng nặng cũng có.

Liễu thị trưởng không phải lần đầu tiên bắn súng, hôm nay bắn không tệ, mười phát đạn, không ngờ đạt thành tích 79 điểm, hoàn tòan nằm ngoài dự liệu của mọi người, ngay Lương Kinh Vĩ cũng giơ ngón cái lên.

- Liễu Tuấn khá đấy, có tiến bộ.

Trước kia Lương Kinh Vĩ đều gọi y là "Tiểu Tuấn", nhưng không biết đổi từ khi nào, có lẽ là khi y lên làm thị trưởng, cách xưng hô cũ không thích hợp nữa.

- Hôm nay cảm giác không tệ.

Liễu Tuấn bỏ súng xuống, thong dong tới dưới ô ngồi xuống, cầm cốc nước quả lên làm vài ngụm, bày ra thế nghỉ ngơi. Y vốn không hứng thú bắn súng lắm, nhưng bạn bè tụ họp, nổi hứng làm vài phát.

Không ngờ biểu hiện của Liễu thị trước lại chọc giận một người khác.

Ở chỗ nghỉ ngơi sau vị trí bắn thứ năm, truyền tới một tiếng hừ lớn, có người nói nhạo báng:
- Mười phát đạn đến 80 điểm còn chưa được, lại bắn bia 50, trình độ này mà đã kêu là khá lắm, hô hô hô.

Lời này vừa phát ra, người bên phía Liễu Tuấn tức thì biến sắc nhìn sang bên đó.

Liễu Tuấn nhìn thấy kẻ đó thì khóe miệng nhếch lên đầy vẻ trào phúng, đó là cháu trưởng nhà họ Hoàng, Hoàng Tòng Nghĩa.

Khéo thật, đi bắn súng cũng gặp được cố nhân.

Hoàng đại thiếu gia công khai gây sự làm bẽ mặt Liễu thị trưởng chẳng hỏi cũng biết vì sự kiện Trương Dương rồi. Hoàng Tòng Nghĩa là kẻ thù vặt, huống chi thái độ của Liễu Tuấn khá kiêu ngạo, coi Hoàng thiếu gia như không khí, sau lần đó hắn đã hận Liễu Tuấn.

- Nói lăng nhăng cái gì đấy? Muốn ăn đòn à?
Không đợi người khác phản ứng, Vũ đại tiểu thư là người đầu tiên bực mình quát lên.

Dù là cháu trưởng của Hoàng lão, nhưng thường ngày Hoàng Tòng Nghĩa không giao du với đám nha nội, Vũ đại tiểu thư không nhận ra hắn, mà dù có nhận ra, Vũ Viện Viện cũng chẳng bận tâm. Đừng thấy cô hay đấu khẩu với Liễu Tuấn, gặp phải trường hợp này sẽ nhất trí đối ngoại.

Vũ đại tiểu thư có sợ ai?

- Cô...

Hoàng Tòng Nghĩa tức thì sầm mặt xuống, vốn muốn chửi lại mấy câu, nhưng thấy cái bụm lùm lùm của Vũ Viện Viện liền không tiện lên tiếng nữa. Đại trượng phu không đấu với phụ nữ, hơn nữa người là lại là một bà bầu.

Hà Thắng Lại và Hà Mộng Doanh đều nhận ra hắn, nhưng thấy bụng dạ hắn hẹp hỏi như vậy cũng chẳng buồn chào hỏi.

Nói ra tính khí hoàn khố thì chị em họ Hà còn hơn cả Hoàng Tòng Nghĩa, hắn ra vẻ trước mặt bọn họ đúng là tự tìm lấy phiền não.

- Hừ.

Hoàng Tòng Nghĩa thấy Hà Thắng Lợi coi mình như " người qua đường", trong lòng càng khó chịu, lại hừ thật mạnh một tiếng nữa, tới vị trí bắn thứ năm nằm xuống, giơ súng ngắm chuẩn, tiếp đó là một loạt tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.

Phải nói Hoàng Tòng Nghĩa bắn súng đúng là hơn Liễu nha nội, mười phát súng được 85 điểm. Liễu tuấn không hiểu rõ lắm về Hoàng Tòng Nghĩa, không biết hắn từng làm lính chưa, nếu chưa mà bắn được như vậy là rất giỏi.

Hoàng Tòng Nghĩa nghênh mặt lên, dương dương đắc ý đi về chỗ ngồi, mấy nam nữ đi cùng hắn liền đồng loạt vỗ tay, khâm phục tài bắn súng thần kỳ của Hoàng ti trường.

Hoàng Tòng Nghĩa cười ha hả, lấy thuốc lá đặc biệt chia cho mọi người.

Hành động của hắn, bị bên phía này đa phần mọi người coi như không thấy, nhưng chọc giận Cao Đức Thịnh và Hà Thắng Lợi, hai vị này tính khí không ôn hòa, có điều Hà Thắng Lợi tuy là thượng tá, nhưng công tác ở cơ quan , cũng chỉ bắn khá hơn Liễu thị trưởng một chút, không tiên ra mặt. Cao Đức Thịnh cười lạnh một tiếc sách súng đi vào vị trí số hai, vác súng đứng bắn.

Hà Mộng Doanh cười khúc khích, giơ ống nhòm lên.

- Mười!

- Mười.

- Chín!

- Mười...

Hà đại tiểu thư làm người báo cáo thành tích tạm thời.

- Ha ha, 96 điểm! Không tệ đâu, Tiểu Cao, lại tiến bộ rồi.

Hà đại tiểu thư vỗ tay đầu tiên, nhưng "Tiểu Cao" lại rất buồn bực, hiện giờ Cao Đức Thịnh tốt xấu gì cũng là quan viên cấp phó sư đoàn rồi, vẫn không thoát khỏi cái số "Tiểu Cao".

Lương Kinh Vĩ cười:
- Đức Thịnh, không tệ, chưa mất trình độ.

Cao Đức Thịnh cười, thân là đại đội trưởng đại đội đặc chủng, bắn bia 50, có thành tích đó chẳng có gì là lạ.

- Hừ.

Thấy Cao Đức Thịnh trổ tài, Hoàng Tòng Nghĩa kinh hãi, lập tức vẻ kiêu cạo lại hiện ra, hừ lớn tiếng nữa. Nhưng tự biết mình không có tài này, Hoàng đại thiếu gia cũng không ra mặt bêu xấu.

- Ha ha, bắn bia 50 mà được thành tích đó có gì mà đáng ngạc nhiên.

Một người bạn của Hoàng Tòng Nghĩa, tuổi chừng trên 30, trong thần thái có lẽ từng phục dịch trong quân đội, thấy Hoàng Tòng Nghĩa bị người ta "bắt nạt", liền lộ mặt vì bất bình.

Cao Đức Thịnh tức lắm, đang muốn đáp trả thì người kia đã đứng dậy, đi thẳng tới vị trí bắn số 6, bỏ qua bia bắn 50, cũng đứng nhắm chuẩn vào bia 100.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.