Chương trước
Chương sau
Đứng trên khu ruộng mẫu Cao Trường Hoành miệng tấm tắc khen, nhưng trong lòng chẳng tán đồng.

Theo hắn nghĩ, đây chỉ là một công trình thành tích, trước kia khi hắn chấp chính ở Dương Đông, cán bộ khu huyện cấp dưới cũng giở trò này rồi, trừ một số cán bộ phụ trách kiếm được chút thành tích ra thì chẳng sinh ra được hiệu quả thực sư, không biết Liễu Tuấn đưa hắn chạy hơn trăm dặm tới đây để làm gì.

Mấy ngày qua Cao Trường Hoành được Liễu Tuấn tháp tùng đưa đi khảo sát khu Nam Than, khu phong cảnh Hồng Sơn và nghề nuôi trồng ở huyện Bạch Hồ, được gợi mở nhiều điều. Nhất là Liễu Tuấn đưa ra mô hình phát triển khác nhau cho các khu huyện làm Cao Trường Hoành khá ngạc nhiên, thì ra không cần đi theo con đường đại công nghiệp hóa, cũng có cơ hội phát triển mạnh.

Khu công nghiệp số 2, số 3 do nhà đầu tư bao thầu cũng khiến Cao Trường Hoành hứng thú, hắn biết mô hình này làm tài chính thành phố sung túc hơn nhiều. Chính phủ có tiền có thể tập trung vào hạng mục lớn, thêm vào Tiềm Châu được tư cách thí điểm "đi thuê kiếm tiền" kiếm được rất nhiều tiền khởi động, cứ thể chỉ cần nhắm chuẩn một hạng mục, kinh tế Tiềm Châu phát triển cao tốc là tất nhiên.

Từ cách "bán gia sản" kia, thì những phương pháp chấp chấp khác của Liễu Tuấn đều trong quy củ, không khác mấy các đị phương khác, nhưng tổng hợp lại thì thành mộ mô hình đặc khu, kinh tế Tiềm Châu chấn hưng, thực sự có thể rửa mắt mà đợi rồi.

Cao Trường Hoành làm như thế này cũng đã có trao đổi với Hàn Húc rồi, dù trong lòng Hàn Húc có bất mãn ra sao, cũng phải tươi cười cám ơn Cao ti trưởng quan tâm tới kinh tế Tiềm Châu.

Theo lý hắn cũng có thể mời Hàn Húc đi cùng mà, cần nhìn phải chỉ đích danh muốn Liễu Tuấn tháp tùng? Dù kinh tế do thị trưởng quản, nhưng bí thư khảo sát cùng cũng chẳng có gì là không thể. Cao Trường Hoành làm thế chẳng khác gì nói Hàn Húc không biết kiến thiết kinh tế bằng Liễu Tuán.

Có điều Cao ti trưởng chẳng bận tâm cái nhìn của Hàn Húc, đủ lễ tiết là được, bản chất, hắn còn kiêu ngạo hơn cả Liễu Tuấn.

Đối diện với một nha nội đỉnh cấp như thế, Hàn Húc trừ lắc đầu cười khổ ra thì còn biết làm gì?

Đương nhiên, gọi điện báo cáo cho Cù Hạo Cẩm là cần thiết, Cao Trường Hoành còn chưa tới Tiềm Châu, Cù H Cẩm đã báo cho hắn, có thể thấy Cù bí thư coi trọng Cao nha nội như thế nào.

Một Tiềm Châu nho nhỏ, xuất hiện hai người nối nghiệp của hai hệ phái lớn, không thể không khiến cho người ta chú ý cao độ.

Đối với hành động này của Cao Trường Hành, Cù Hạo Cẩm chẳng thấy kinh ngạc, Liễu Tuấn nổi tiếng về kiến thiết kinh tế mà, Cù Hào Cẩm còn bảo Hàn Húc học tập thêm Liễu Tuấn, để bù đắp chỗ thiếu hụt cua rmình.

Hàn Húc vừa vui vừa buồn.

Buồn thì khỏi phải nói, còn vui là dù sao đó cũng biểu thị cho một sự quan tâm của Cù bí thư đối với mình, chứng tỏ trong lòng Cù bí thư, sức nặng của mình vẫn như cũ, Cù bí thư nói thẳng thắn với hắn là biểu hiện của việc tín nhiệm.

- Tô bí thư, khu ruộng mẫu này làm rất tốt.
Cao Trường Hoành mỉm cười nói, còn lấy thơ của lãnh tụ ra đọc:
- Hỉ khán đạo thục thiên trọng lãng. Biến địa anh hùng hạ tịch yên.

Dù hắn không hiểu hàm ý Liễu Tuấn đưa mình tới đây làm gì, có điều suốt ngày ở trong "pháo đài" bê tông cốt thép, đi ra ngoài dạo mát, cảm thụ phong cảnh của đại tự nhiên, đúng là có công hiệu làm tinh thần khoan khoái.

- Cám ơn Cao ti trưởng biểu dương.

Tô Duyên Quang vốn muốn thuận miệng nịnh nọt một câu nhưng nhịn được, hắn từ cơ quan tỉnh xuống, hiểu chính cục TW hơn các cán bộ bản địa Tiềm Châu nhiều. Biết rõ Cao nha nội và Liễu nha nội không cùng đường, hai hệ phái lớn còn dang giao phong. Mình nịnh bợ Cao thiếu gia nói không chừng đắc tội với Liễu thiếu gia.

- Cao ti thuộc lòng thi thơ, xuất khẩu thành văn , ha ha ha.

Tô Duyên Quang không tiện "vỗ mông" Cao thiếu gia, nhưng Liễu thị trưởng lại chẳng ngại gì.

Cao Trường Hoành cười:
- Liễu thị trưởng là thạc sĩ văn học cổ đại mà, lời này tôi không dám nhận, mùa rìu qua mắt thợ rồi.

Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng liền cười phụ họa.

- Cao ti, khu ruộng mẫu này tổng cộng có 11037 mẫu, bao gồm đại bộ phận ruộng nước của mười bảy thôn của Giang Thành. Ban đầu Tô bí thư đề nghị làm khu ruộng mẫu này, mục đích chủ yếu là thử nghiệm hình thức cơ giới hóa nông nghiệp. Mấy năm qua gành nặng của nông dân rất lớn, nông thôn thất thoát một lượng lớn sức lao động, rất nhiều ruộng bị bỏ hoang, vấn đề khá nghiêm trọng.

Liễu Tuấn giới thiệu tình huống cơ bản, đọc ra con số làu làu, làm Cao Trường Hoành thầm kinh ngạc. Đám Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng thì chẳng còn lạ gì nữa, ở phương diện công tác cụ thể Liễu thị trưởng rất tỉ mỉ, bọn họ sớm được lĩnh giáo rồi. Nếu như có kẻ nào dám lập lờ lừa gạt Liễu thị trưởng, thì phải chuẩn bị tinh thần bị vạch trần, tình hình đó chỉ xảy ra hai lần thôi là Liễu thị trưởng chẳng chút do dự mời anh đi nơi khác.

Sự thực chứng minh anh không thích hợp với công tác mà.

Khi Giang Thành báo phương án này lên, Liễu Tuấn mau chóng triệu kiến hai người Tô - Phượng tới để nghe báo cáo, khẳng định cách làm của bọn họ.

Nụ cười trên mặt Cao Trường Hoành dần mất đi, gật gù nói:
- Tình hình của nông thôn đúng là không lạc quan, trước kia khi tôi công tác ở Dương Đông, cũng gặp phải vấn đề nan giải này.

Thuế nông nghiệp chưa được bỏ, dù nhà nước ra lệnh giảm bớt gánh nặng cho nông dan, không cho phép thu bất kỳ thuế má nào khác trừ thuế nông nghiệp, nhưng thực tế chính quyền cơ sở, nhất là chính quyền cấp xã, vì tài chính không tốt, vì duy trì vận hành thường nhật, không thể không trưng thu đủ loại phụ phí với nông dân y như trước, thậm chí khiến cho ở địa phương cá biệt, xuất hiện tình hình trồng cấy càng nhiều lỗ càng lớn, khiến cho sức lao động của nông thôn thất thoát, ra ngoài làm công, bỏ hoang đồng ruộng.

Trung Quốc là nước nông nghiệp truyền thống, người dân có tình cảm sâu sắc với đồng ruộng, nhưng hiện giờ nông dân bỏ rơi đất đai từng nuôi dưỡng bọn họ, tha hương kiếm sống. Tiềm Châu không ngờ có xã bắt đầu xuất hiện tình huống không hoàn thành nhiệm vu thu thuế nông nghiệp.

Liễu Tuấn nói:
- Trồng lúa thu không bù chi, nguyên nhân một phần do gánh nặng của nông dân, một nguyên nhân khác là do phương thức canh tác rất nguyên thủy. Về cơ bản, Tiềm Châu có rất nhiều nông thôn vẫn dựa vào sức người cầy cấy, mức độ cơ giới hóa rất thấp, điều này làm tăng giá nhân công. Một gia đình nông dân nếu có bốn người, vợ chồng một ra ngoài làm việc, một ở lại trông con, gánh nặng việc nhà cũng rất nặng, muốn cày cấy ruộng cho bốn người, hoàn thành nhiệm vụ nộp thuế, liền trở thành vô cùng gian nan, vì thế cả hai vợ chồng ra ngoài làm công, để lại người già và trẻ nhỏ ở nhà, ruộng đồng bỏ hoang trở thành hiện tượng tất nhiên.

Lấy ai ra cầy cấy.

Cao Trường Hoành hơi hiểu ra vì sao Liễu Tuấn đưa mình tới đây, qua vài ngày tiếp xúc, Cao Trường Hoành đã hiểu đường lối kiến thiết kinh tế chỉnh thể của Liễu Tuấn, từ ra sức phát triển công thương nghiệp và du lịch, Liễu Tuấn không quên cùng nhau giàu có. Tiềm Châu vẫn là một thành phố nông nghiệp, nông dân chiếm 70% nhân khẩu, nếu muốn cùng nhau giàu có thì không thể bỏ qua nông dân và nông thôn. Không làm tốt công tác nông nghiệp, thì cùng nhau giàu có chỉ là câu nói xuông.

Đừng nói Tiềm Châu, dù Dương Đông nơi Cao Trường Hoành chấp chính trước kia, nằm trong khu vực tam giác trung tâm lưu vực Trường Gian, kinh tế phát triền hơn xa Tiềm Châu, nhưng chênh lệnh thành phố và nông thôn cực lớn, muốn đưa toàn thể nông thôn cùng giàu có thì còn xa với lắm.

Cao Trường Hoành trầm ngâm hỏi:
- Ý tứ của Liễu thị trưởng là đi theo con đường tập thể hóa nông nghiệp tăng cường trồng cấy bằng máy móc, giảm bớt giá thành mà sức lao động, tăng cao năng xuất.

*** Khẩu hiệu hiện đại hóa nông thôn, cơ giới hóa nông thôn thì chúng ta cũng hô khẩu hiệu xuông tới cả chục năm nay rồi, nhưng mới tới đầu năm nay mới thực sự thực thi, phá bỏ bở vùng bờ thủa, thay vào bằng việc đóng cọc tiêu, chính là tạo ra khu ruộng vạn mẫu tương tự. Năm nay cải cách nhiều lắm, nhưng càng cải càng thấy lùi...


Liễu Tuấn gật đầu:
- Tập thể hóa nông nghiệp, không phải là một vấn đề đơn giản, nhưng vẫn đề này khá mẫn cảm, tạm thời tôi cũng chưa suy nghĩ chu toàn, khu ruộng vạn mẫu này cũng là để mày mò kinh nghiệp. Nhưng tăng cường cơ giới hóa là biện pháp khả thi, trong thời gian ngắn, nông dân vào thành làm công là không tránh khỏi, hơn nữa cũng là con đường quan trọng nuôi sống kinh tế nông thôn. Như vậy đẩy mạnh cơ giới hóa, chính là giải quyết vẫn đề ruộng bỏ hoang. Về bản chất, nhất trí với chỉ thị giảm nhẹ gánh nặng cho nông dân của TW, chỉ có làm người dân trông cấy có lợi nhuận, mới khiến họ quay về với ruộng đất bỏ hoang.

Cao Trường Hoành gật đầu:
- Liễu thị trưởng nói rất có lý, vấn đề nông thôn đúng là cần thực sự coi trọng mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.