Chương trước
Chương sau
Vị khách Cao Trường Hoành đợi chắc chắn là Liễu Tuấn rồi.

Ước chừng 20 phút sau khi Hàn Húc rời đi, Liễu Tuấn tới gian phòng nghỉ của Cao Trường Hoành, thời gian vừa đúng, không làm người ta hiểu lầm y theo dõi Hàn Húc, lại không cách quá lâu làm Cao Trường Hoành hiểu lầm.

Liễu Tuấn có thể coi thường Cao Tương Hoành, thậm chí không để Thai Duy Thanh vào mắt, nhưng quyết không thể xem nhẹ Cao Trường Hoành.

Dù năng lực bản thân hay thân phận của Cao Trường Hoành đều đáng phải coi trọng, thậm chí địa vị người nối nghiệp phái hệ của hắn còn vững chắc hơn Liễu Tuấn.

Dù sao hắn là cháu trưởng của Hà lão.

Liễu Tuấn không hề muốn có chút ra vẻ nào trước mặt Cao Trường Hoành.

Hiện giờ Cao hệ lẫn nghiêm Liễu hệ giao phong cục bộ vô cùng kịch liệt, nhưng điều đó không có nghĩa là Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành ắt phải thế như nước với lửa.

Bất kể ở tỉnh A đối kháng với Thai Duy Thanh, hay khơi lên dòng chảy ngầm ở tỉnh D, đều chỉ là giao tranh cục bộ, cuối cùng ắt phải khống chế trong phạm vi nhất định. Nhưng nếu va chạm với Cao Trường Hoành thì đó là một khái niệm hoàn toàn khác, thậm chí có thể đại biểu cho "chiến tranh" toàn diện giữa hai hệ phái.

Hiện giờ chưa tới lúc đó, cũng không cần thiết phải như vậy.

Nói tới cùng chính trị là nói tới nghệ thuật thỏa hiệp và cân bằng, chứ không phải là bá vương nhất ngôn cửu đỉnh.

Cao Trường Hoành thân là phó tổ trưởng tổ tuần thị TW, dẫn đội tới Tiềm Châu chỉ đạo giáo dục tam giảng, thị trưởng Tiềm Châu tới nơi thăm hỏi là lễ tiết cần thiết.

Không nói thời gian nắm bắt khéo léo, mà Liễu Tuấn lại không hẹn trước, trực tiếp tới thăm, tựa hồ khẳng định Cao đại thiếu gia nhất định sẽ ngồi đợi ở trong phòng.

Với sự tự tin này của Liễu nha nội, Cao đại thiếu gia cũng chỉ có thể cười trừ.

Mà chính Cao đại thiếu gia cũng tin Liễu nha nội ắt sẽ làm như vậy.

Hai người lần nữa gặp mặt, không hàn huyên nhiều, bắt tay qua loa, Cao Trường Hoành mời khách ngồi, phục vụ đưa đưa trả lên, Liễu Tuất liền phất tay, phục vụ liền nhẹ nhàng lui ra, đóng cửa lại.

- Cao ti xem sách gì thế?
Liễu Tuấn tự nhiên dựa lưng vào ghế, liếc nhìn quyển sách trước mặt Cao Trường Hoành.

Cao Trường Hoành cũng thả lỏng, nghe vậy đáp:
- Lịch sử nhà Thanh.

Liễu Tuấn cười.

Không ngờ Cao Trường Hoành cũng có sở thích giống như y, mười hai vị vua đời Thanh là điều Liễu Tuấn thích nghiên cứu nhất, đặc biệt là Thánh tổ Huyền Diệp (Khang Hi ) và Thế tông Ung Chính, hai người này trên lịch sử triều Thanh là hoàng đế quan trong nhất. Khi chấp chính có thể nói là thù trong giặc ngoài, thế cục hiểm ác, hai cha con đã khai sáng ra một thời thái bình thịnh vượng, cà lòng dạ khí phách, quyền mưu thủ đoạn đều là hàng đầu, trong số đế vương thiên cổ, cũng không có nhiều.

Nhất là thời kỳ đầu và thời kỳ cuối của triều Khang Hi, tranh đấu quan trường và trong cung càng đặc sắc, làm người ta xem mãi không chán.

Liễu Tuấn cười nói.
- Hoàng đế Khang Hi bắt Ngao Bái, bình Tam Phiên, thu phục Đài Loan, tất nhiên là anh minh thần võ, thiên hạ vô địch. Nhưng gốc rễ khai sáng thời thịnh trị của triều Thanh là ở chỗ tiêu trừ hố ngăn cách giữa Mãn Hán, thi hành chính sách hòa giải dân tộc, cùng với chính đổn triều chính sau đó của Ung Chính.

Cao Trường Hoành thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, gật đầu nói:
- Đúng thế, cái nhìn của Liễu thị trưởng rất giống với tôi. Hoàng đế Khang Hi khi mới lên ngôi, hoàng quyền bất ổn, trong nước ngoài nước đầu có rất nhiều thế lực đối địch, khi ấy thi hành chính sách hòa giải dân tộc, ưu đãi các quan lại, là cách làm rất chính xác, lập nên cơ sở của Khang Càn thịnh thế. Tiếp đó Ung Chính ra sức chỉnh đốn chiều chính, chính là một sự bổ xung cho chính sách của Khang Hi, thế nên mới có được sáu mươi năm thái bình cho Càn Long.

Liễu Tuấn vỗ tay nói:
- Chính là như thế.

Cao Trường Hoành đóng quyển sách lại, than:
- Khai sáng khó, giữ càng khó.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Cao Trường Hoành nói:
- Tôi có một chuyện luôn muốn thỉnh giáo Liễu thị trưởng.

- Cao ti khách khí rồi, cùng nhau tham khảo thôi.

- Ừm, tôi muốn biết vì sao Liễu thị trưởng cho rằng nhà nước sẽ ổn định vĩ mô ngành sắt thép tại thời điểm nào?

Cao Trường Hoành không do dự nhiều, hỏi thẳng thắn, miệng mang nụ cười lễ tiết, nhưng ánh mắt nghiêm túc, có thể thấy hắn rất coi trọng việc này.

Liễu Tuấn cũng thu lại nụ cười.

Xem ra y từ chối Cty Vĩ Phong tới Tiềm Châu đã khiến cho rất nhiều phe coi trọng, nhất là nhân vật tinh anh như Cao Trường Hoành. Còn nhớ Lăng Nhã đã nói, y, Khâu Tìn Xuyên, Cao Trường Hoành đã thành đối tượng cho "các nhà phân tích" nghiên cứu.

Ví dụ như Liễu Tuấn ở khu Trường Hà ra sức mở rộng kiến thiết nhà giá rẻ, chính là tham khảo theo cách làm của Cao Trường Hoành ở thành phố Dương Đông.

Cao Trường Hoành hỏi khá khéo léo, đầu tiên là khẳng định đường lối suy nghĩ của Liễu Tuấn, hắn muốn biết thời gian bắt đầu ổn định vĩ mô.

Liễu Tuấn trầm ngâm nói:
- Chỉ thể mà nói sản nghiệp sắt thép của chúng ta chưa quá thừa, thậm chí tốc độ phát triển của nghành nghề này mấy năm tới chưa chắc đã theo kịp tốc độ phát triển kinh tế. Trong một khoảng thời gian, chế phẩm sắt thép cung không đủ cầu, cũng là chuyện thường của thị trưởng....

Cao Trường Hoành hơi nhướng mày lên.

Phân tích này của Liễu Tuấn giống y hệt suy nghĩ của bản thân hắn, ban đầu nghe Liễu Tuấn từ chối Cty Vĩ Phong, khiến cho Lạc Vĩ Phong tới Ngọc Lan đầu tư, hắn không tán đồng với cách nói "ổn định vĩ mô" của Liễu Tuấn lắm. Lần này hắn hỏi trước mặt, cũng chính là muốn kiểm chứng xem phán đoán của mình muốn sai lầm không.

Xem ra Liễu Tuấn chỉ đấu đá với Hàn Húc mà thôi.

Không ngờ Liễu Tuấn lại nói ra câu "cung không đủ cầu".

Không đợi Cao Trường Hoành lên tiếng, Liễu Tuấn đã tiếp tục:
- Nhưng, xu thế này không đại biểu cho ngành sắt thép có thể phát triển tùy tiện, rất nhiều nhà đầu tư họ chỉ nhìn thấy nhu cầu lớn của thị trường trong tương lai... Điều này bọn họ nắm rất chuẩn, những thưỡng nhân này dự đoán hướng đi của thị trường càng chính xác hơn so với chính phủ. Nhưng thương nhân có tính cực hạn nhất định, đơn giản mà nói họ chỉ nhìn thấy đầu tư bao nhiêu có lợi bao nhiêu là vội làm ngay. Các vấn đề khác bọn họ không quan tâm.

Cao Trường Hoành trầm ngâm nói:
- Liễu thị trưởng nói tới lợi ích lâu dài? Như hao tổn tài nguyên, ô nhiễm môi trường, cạnh tranh không lành mạnh...v..v..v

- Đúng là những thứ đó, giải đoạn hiện nay xí nghiệp nước ta rất ít suy tính, nhất là hai thứ đầu tiên. Dù sao nó xung đột trực tiếp với lợi ích của bọn họ. Nhưng là chính phủ, chúng ta cần phải suy tính cho tương lai, sắt thép là nghành nghề chiến lược, nhà nước không thể hoàn toàn mở cửa. Chúng ta đã có một bài học về chuyện toàn dân luyện thép rồi, bài học đó là quá đủ, không cần thử lại một lần nữa.

Nghe Liễu Tuấn nhắc tới phong trào luyện thép mấy chục năm trước, Cao Trường Hoành gật đầu:
- Đúng là như thế, một lần là quá đủ.

- Ngành nghiệp sắt thép rộ lên ở khắp nơi là không thể được. Lấy ví dụ của Tiềm Châu, không có ưu thế của tài nguyên, không có ưu thế về khu vực, đưa công ty Vĩ Phong vào, trong thời gian ngắn có tác dụng nhất định với việc kéo GDP lên. Nhưng nhìn góc độ lâu dài, đứng ở tầng quốc gia mà xét, cho dù công ty Vĩ Phong có đứng vững chân ở Tiềm Châu, tạo ra được hiệu ích, thì vẫn là được không bằng mất. Mọi người sẽ học theo, ùn ùn đổ xô vào, ắt tạo thành kiến thiết trùng lặp, làm môi trường càng thêm ô nhiễm, quặng thô thiếu hụt, rất dễ bóp chết công ty khai khoáng. Tới khi đó vì nhu cầu thị trưởng tăng lên, giá cả sản phẩm sắt tăng vọt, những người tiêu dùng trong nước sẽ phải trả giá cho hậu quả này. Nhưng món lợi này chính công ty sắt thép cũng không kiếm được, mà là công ty khoáng sản nước ngoài sẽ thu bội, chúng ta ra sức luyện thép, làm cho môi trường ô nhiễm, giá cả tiêu dùng tăng cao, nhưng toàn có lợi cho người ngoài. Tính toán kỹ là lỗ nặng ! Cho nên không ổn định vĩ mô là không thể.
Liễu Tuấn khẳng định.

Cao Trường Hoành cau mày lại, tựa hồ rất lo lắng:
- Nếu như thế há chẳng phải đi vào ngõ cụt! Cung cầu không cân bằng trong thời gian dài phải dùng phương thức gì để giải quyết?

Liễu Tuấn cười:
- Tôi cho rằng, nghành nghiệp sắp thép tập trung ở số tít thành phố giao thông tiện lợi, tập trung do số ít xí nghiệp cỡ lớn làm thì thích hợp hơn, có thể thông qua dây chuyền sản xuất lớn làm giảm giá thành, thông qua thu mua quy mô lớn khống chế ngược lại các công ty ở ngoài nước. Đồng thời tránh cho bên trong nước cạnh tranh không lành mạnh, để bên ngoài có cơ hội lợi dụng.

- Có lý!
Cao Trường Hoành liên tục gật đầu:
- Ổn định vĩ mô không phải là để giảm bớt sản lượng sắt thép, mà là giảm số lượng xí nghiệp.

Liễu Tuấn nhận ra Cao Trường Hoành không phải là ứng phó cho có, mà là nghe lọt thật.

- Nói chuyện một buổi bằng đọc sách mười năm. Liễu thị trưởng ở phương diện kiến thiết kinh tế là kỳ tài, được thừa hưởng từ giáo dục của Liễu thủ tướng.

Cao Trường Hoành phát ra một câu cảm khái.

Liễu Tuấn khom người cám ơn, dù y và Cao Trường Hoành cùng bối phận, nhưng người ta khen cha mình, phải biểu thị cảm tạ.

- Liễu thị trưởng, lần giáo dục tam giảng này, tôi và các đồng chí trong tổ sẽ ở lại Tiềm Châu một thời gian, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ. Khi rảnh rỗi, có thể dùng thân phận tư nhân tới các nơi trong Tiềm Châu nhìn qua, không biết có làm lỡ thời gian của Liễu thị trưởng không?
Cao Trường Hoành nói rất thành khẩn.

Liễu Tuấn cười:
- Cao ti trưởng khách khí rồi, tôi cũng rất muốn cùng tham khảo với Cao ti trưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.