Chương trước
Chương sau
- Vấn đề kiến thiết khu đi bộ đáng lẽ tương đối độc lập, nhưng có thể đưa vào quy hoạch chỉnh thể thực thi, không nên cứng nhắc tách biệt ra, vì trong đó liên quan tới một số vấn đề lợi ích của cư dân bản địa.

Trương Vạn Vinh và Chử Tiên Dân lại nhìn nhau, đều không lên tiếng.

Liễu Tuấn tiếp tục:
- Quan niệm bình thường, nếu là quy hoạch chỉnh thể thì phải thực thi chỉnh thể, liên quan tới sử dụng đất đi của dân bản địa, thì phải di dời, bồi thường nhất định phải không?

Đám người Trương Vạn Vinh đều gật đầu.

Những hạng mục lớn trước kia đều làm như thế, chẳng thấy ai nói không đúng.

- Làm như vậy cũng có lý nhất định, nhưng chúng ta kiến thiết khu phong cảnh Hồng Sơn với mục đích gì? Chính là gia tăng thu nhập, ở đây chia làm hai phương diện, một là tăng tài chính thủ nhập của chính phủ, hai là tăng thu nhập cho quần chúng. Dân giàu nước mạnh, đạo lý này mọi người phải nhớ kỹ. Nếu đã xây khu nghỉ dưỡng và khu đi bổ trên cơ sở thôn Đại Hộ, di dời bồi thường không phải là biện pháp tốt nhất. Mà biện pháp tốt nhất là phải để toàn bộ người dân trong thôn tham gia vào, cùng nhau kiến thiết. Nói như vậy, một phần hạng mục này có thể tách ra thành đơn vị nhỏ, nhỏ tới từng căn phòng, cửa hiệu đều có thể thầu đơn độc. Người dân thôn Đại Hồ đều có thể tham gia kiến thiết. Với điều kiện công bằng, bọn họ có quyền ưu tiên, nếu như tiến thêm một bước, chỉ cần bọn họ có thể đạt được điều kiện cơ bản thì nên ưu tiên chiếu cố cho họ.

Các cán bộ huyện vẫn đang trầm ngâm tiêu hóa "ý kiến tham khảo " của Liễu thị trưởng, thì chủ quan trà đã sáng mắt lên, nhìn Liễu Tuấn đầy khâm phục.

- Sở dĩ tôi đề nghị các đồng chí làm thế không phải chỉ vì Chủ nghĩa bình quân. Quan trọng là trong khu Hồng Sơn còn có rất nhiều thôn xóm tự nhiên, những thôn dân ở đây từ thời ông cha họ mới là chủ nhân thực sự, chúng ta khai thác nơi này không thể chỉ mưu lợi cho chính phủ, mà còn vì mưu lợi cho bọn họ. Đó là một phương diện của chấp chính vì dân mà, một phương diện khác phát động những cư dân bản địa này tham gia vào kiến thiết, họ sẽ tự động bảo vệ lợi ích của khu phong cảnh, mới có thể thực sự làm được đôi bên cùng có lợi. Về điều này nhất định phải ưu tiên suy tính, trong kế hoạch chỉnh thế của các đồng chí, phải thêm vào nội dung ở phương diện này.
Liễu Tuấn dần trở nên nghiêm túc, không phải là thương lượng nữa, mà là ra lệnh.


Đám Trương Vạn Vinh đâu dám chậm trễ vội gật đầu đồng ý.

- Thị trưởng, tôi.. Tôi đại biểu toàn bộ thôn dân thôn Đại Hồ, lấy trà thay rượu, kính ngài một chén.

Chủ quán không biết lấy dũng khí từ đâu, cầm chén trà đi tới trước mặt Liễu Tuấn, kích động nói.

- Cám ơn ông chủ.

Liễu Tuấn liền cầm chén trà trà lên, uống cạn.

- Thị trưởng, hẳn là ngài lần đầu tiên tới thôn Đại Hồ.. Vậy nhất định phải mời ngài ở lại dùng một bữa cơm, thưởng thức đặc sản của hồ Hồng Sơn, là cá vảy nhỏ, loại cá này thịt mịn mềm, rất ngon.

Thấy Liễu Tuấn bình dị dễ gần, chủ quán càng lớn gan hơn vài phần, đề nghị ngay.

Liễu Tuấn không đáp lời ngay, mà quan sang hỏi:
- Thế nào, hai vị quan phụ mẫu công việc có bận phông? Có thời gian ăn một bữa cơm không?

Trương Vạn Vinh cười:
- Thị trưởng trêu chúng tôi phải không? Thị trưởng an bài thế nào chúng tôi kiên quyết chấp hành là được.

- Được, vậy chúng ta ở lại thôn Đại Hồ thưởng thức đặc sản của hồ Hồng Sơn. Ông chủ, làm phiền ông rồi.

- Đâu có, thị trưởng chịu tới địa phương nhỏ này của chúng tôi dùng cơm là vinh dự lớn lắm rồi.

Chủ quán hết sức mừng rỡ, chạy đi an bài cơm trưa, một lúc sau bí thư chi bộ thôn và mấy chủ nhiệm hay tien chạy lại, nhưng đứng ở cửa quán trà, mặt hiện vẻ sợ hãi, không dám đi vào.

Liễu Tuấn mỉm cười chào hỏi, vui vẻ tán gẫu chuyện thường ngày.

... ....

Cơn xong, Liễu thị trưởng dưới sự tháp tùng của các cán bộ huyện Hồng Sơn, hứng thu đi thăm quan vài cảnh đẹp ở khu Hồng Phong, đương nhiên chỉ cưỡi ngựa xem hoa, không leo núi. Trời qua nóng, leo núi vào chính ngọ, dù Liễu thị trưởng sức khỏe cường tráng cũng chẳng chịu nổi, tội gì đi chuốc khổ vào thân.

- Thị trưởng, khoảng thời gian này nghe nói đường giây nóng bí thư rất náo nhiệt, thành ủy an bài hai người chuyên môn nhận điện thoại mà bận không hết...

Du lãm xong, Liễu thị trưởng từ chối lãnh đạo huyện tiếp tục tới huyện Hồng Sơn thị sát, đi về chính phủ thành phố, trên xe, Vu Hoài Tín báo cáo.

Rất nhiều thành phố mở đường giây nóng thị trưởng, còn đường giây nóng bí thư rất hiếm, nhưng ở thành phố Tiềm Châu thì ngược lại, Liễu Tuấn vừa từ thủ đô về bên thành ủy đã đưa ra hành động mới.

Đương nhiên, cái gọi là đường giây nóng bí thư không phải là do Hàn Húc tự nhận điện thoại, mà có nhân viên phụ trách chuyên môn, ghi chép vấn đề của người dân, sau đó báo cáo lên cho Hàn bí thư, đợi một số vấn đề trong đó được giải quyết, lại do nhân viên kia báo lại cho quần chúng phản ánh, chỉ có cực ít tình huống Hàn Húc mới đích thân nhận điện thoại, trả lời trực tiếp câu hỏi của người dân.

Hành động này đưa ra, người dân mang tâm lý xem náo nhiệt, nửa tin nửa ngờ, mới đầu không có nhiều người dân gọi điện lắm. Phản ứng đầu tiên của mọi người là lại coi nó như trò làm màu mè của chính quyền, chẳng hi vọng có thể giải quyết được vấn đề gì. Nhưng cùng với thời gian trôi đi, vấn đề của một số người dân được giải quyết thật, liền vui vẻ nói với người thân bạn bè biết.

Cứ như thế một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh tạo thành ảnh hưởng tương đối rộng khắp, người gọi điện thoại nhiều lên, dẫn tới tình huống như Vu Hoài Tín vừa nói.

Chỉ riêng có nghe điện thoại đã thành như vậy rồi, ban thành ủy phụ trách vấn đề phản ánh càng chết nhọc. Thư ký trưởng Đường Việt những ngày qua chẳng có thời gian thở lấy hơi.

Nguyên nhân nằm ở chỗ Hàn bí thư cực kỳ coi trọng công tác này, yêu cầu nghiêm khắc Đường Việt, phải có câu trả lời cho mỗi lời phản ánh của người dân, hơn nữa cố gắng có câu trả lời thuyết hục.

Thường thì những vấn đề phản ánh đều khá đơn giản, Đường Việt dùng danh nghĩa thường ủy thông báo cho ban ngành liên quan là có được câu trả lời hài lòng. Nhưng có số ít vấn đề cực khó, để lâu ngày cũng khó giải quyết được cho dù Đường Việt đích thân ra mặt còn kèm theo uy của Hàn bí thư vẫn khó giải quyết triệt để, điều này làm Đường Việt vô cùng nóng ruột.

Đường Việt thầm nguyền rủa cái trách nhiệm bất ngờ này không biết bao nhiêu lần.

Dù sao nguyên tắc lớn "chấp chính vì dân" vẫn phải chấp hành.

Liễu Tuấn nghe thế thì mỉm cười:
- Rất tốt, trực tiếp cởi bỏ khó khăn cho quần chúng là một tôn chỉ của đảng ta, Hàn bí thư lấy thân thể nghiệm, làm tấm gương, hẳn là tác phong của các cán bộ cơ quan sẽ có tác dụng tốt.

Vu Hoài Tín cũng cười:
- Vâng, Hàn bí thư hiện giờ cực kỳ coi trọng công tác kiến thiết đảng, nhất là với việc thí điểm bồi dưỡng và tuyển chọn bí thư chi bộ nông thôn, thường xuyên tới huyện Bạch Hồ điều tra nghiên cứu hiện trường, giao lưu với các bí thư chi bộ. Mọi người đều nói Hàn bí thư bình dị dễ gần, là một vị bí thư tốt hiếm có.

Hàn Húc kiên trì đi xuống cở sở, thâm nhập vào cuộc sống của quần chúng bình thường, đường tán dương như vậy là hợp lý.

Liễu Tuấn mỉm cười không nói.

Sau khi Lạc Vĩ Phong quyết định đưa công ty bắc thượng tới Ngọc Lan, Hàn Húc liền không xen vào hạng mục kiến thiết kinh tế nữa, liên tục xuống cơ sở hạ tầng khảo sát nghiên cứu, nghiêm túc làm việc trong phận sự.

Đứng ở lập trường của Hàn Húc thì đây là việc làm sáng suốt, Liễu Tuấn uy thế như vậy giao phong chính diện là không hề có phần thắng nào, không thể cứ thế chìm lắng, phải tím xúc với người dân, ít nhất còn được cái thanh danh gần dân.

Giống thanh danh "tỉnh trưởng thân dân" của Thai Duy Thanh, không phải là không có lợi.

Đương nhiên tới tầng cấp của Hàn Húc, hư danh thế này giúp rất ít cho sĩ đồ của hắn, chỉ là có còn hơn không, muốn được cao tầng thừa nhận phải làm ra chính tích rõ ràng và biểu hiện năng lực kiếm soát.

Hàn Húc tạm thời không thể làm gì Liễu nha nội, chỉ đành thay đổi sách lược.

Chỉ cần Hàn Húc không can thiệp vào chuyện của mình, Liễu Tuấn tình nguyện nhường cho những hư danh đó.

Thấy Liễu Tuấn không có phản ứng gì, Vu Hoài Tín liền không nói tới chuyện này nữa.

Vừa mới về tới văn phòng, Liễu Tuấn chưa ngồi nóng chỗ đã nhận được điện thoại của Đường Việt, cho dù đầu kia Đường Việt nỗ lực không chế tâm tình của mình, vẫn để lộ ra chút bất mãn.

- Thị trưởng có thời gian không ạ? Tôi muốn báo cáo với thị trưởng.

Bình thường mà nói thư ký trưởng là đại quản gia của thành ủy, tham mưu cao cấp của bí thư thành ủy, trực tiếp phụ trách với bí thư. Đường Việt làm trái lẽ thường, đúng là rất bất mãn với một số sự vụ rồi.

Liễu Tuấn cười:
- Đường thư ký trưởng quá khách khí rồi, trao đổi với nhau mà thôi... Tôi ở văn phòng đợi đồng chí.

Đương Việt nói mấy câu khách khí, cúp điện thoại rồi mau chóng xuất hiện ở văn phòng của Liễu Tuấn, vừa thấy y, Đường Việt liền thở văn than dài, dáng vẻ khổ não, vứt hết lễ tiết cơ bản quan trường ra đằng sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.