Sáng ngày hôm sau hơn mười giờ Trình Tân Kiến mới liên hệ với Liễu Tuấn, đoán chừng đêm qua Liễu thị trưởng có tiêu hao thể lực tới đâu, ngủ muộn thế nào cũng phải rời giường rồi.
Cơ bản Trình Tân Kiến đoán chính xác, chỉ sai lệch một chút là Liễu thị trưởng đúng là đã dậy, nhưng tạm thời chưa rời giường, vẫn còn đang cùng Tiểu Vũ nằm dính lấy nhau trên cái giường cung đình lớn khủng khiếp của phòng tổng thống.
Tiểu Vũ như con mèo nhỏ, cuộn mình nằm trong lòng Liễu Tuấn, ngủ rất hạnh phúc, khuôn mặt xinh xắn hiện ra nụ cười hạnh phúc. Liễu Tuấn nằm nghiêng người vừa nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy vuốt ve gò má mềm mại.
Tối hôm qua đúng là Tiểu Vũ rất vất vả, tuy là lần đầu tiên, nhưng cố hết sức chiều chuộng y, dù Liễu Tuấn yêu cầu rất quá đáng, Tiểu Vũ cũng không chút do dự.
Đôi khi Liễu thị trưởng cũng cảm thấy mình rất kỳ cục, hơi giống "ác ma" chuyển thế rồi.
Có điều được cùng cô gái mình yêu thích hưởng thụ khoái lạc nguyên thuỷ nhất, đúng là rất sướng.
Thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình di dộng, Liễu Tuấn khẽ rút tay dưới cổ Tiểu Vũ ra, ngồi dậy nhận điện.
- Tiểu Tuấn, đã rời giường chưa?
Giọng Trình Tân Kiến hơi quai quái.
- Vẫn chưa?
Liễu Tuấn đáp rất vui vẻ.
Trình Tân Kiến lại cười rộ lên, trêu:
- Phải chú ý tới sức khỏe, quá mức không tốt đâu.
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Thôi đi, Trình cục trưởng, anh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2827922/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.