Chương trước
Chương sau
Cố Đồng Huy tới rất nhanh, nghe nói con trai mời bạn gái ăn cơm, Cố Đồng Huy muốn tới xem xem cô gái thể nào có thể chiếm được tim con mình. Cố Khải Tú lớn thế này rồi, Cố Đồng Huy lần đầu tiên thấy con mất công vì một cô gái như thế. Nói không chừng cô bạn gái này tương lai sẽ thành con dâu nhà họ Cố, hiện giờ gặp qua cũng tốt. Hiện giờ nữ sinh không đơn giản, con mình tuy thông minh, nhưng ở mặt tình yêu nam nữ lại không có mấy kinh nghiệm, chứ nên để người ta chơi đùa.

Nếu như chỉ nhìn vào gia tài lớn của nhà họ Cố thì Cố Đồng Huy không đồng ý.

- Ba.

Cố Khải Tú thấy cha tới, vội đứng dậy, rất vui mừng.

Bữa ăn này hắn vừa vui vừa bực, vui là vì có Dư Đan, lại còn ủng hộ hắn; bực là vì có hai tên khốn kiếp vô cớ tới phá đám.

Có điều Quách Phàm cũng rất thích Dư Đan, tựa hồ cũng không thể nói là phá đám, cạnh tranh công bằng mà!

Thấy cha tới, Cố Khải Tú can đảm hơn không ít.

Nghe Cố Khải Tú xưng hô như vậy, Dư Đan liền đứng dậy gật đầu chào. Dù thế nào cha của bạn học đáng được nhận lễ này. Dư Đan tuy kiêu ngạo, nhưng quy củ vẫn chú ý.

Động tác này của Dư Đan làm hai cha con họ Cố vui mừng, Cố Đồng Huy thấy Dư Đan trông xinh đẹp, lại biết lễ nghĩa, liền thêm vài phần thiện cảm. Cố Khải Tú càng ngây ngất.

Còn hai tên Nam Cung Lượng và Quách Phàm vẫn ngồi chễm chệ, chỉ gật đầu với Cố Đồng Huy mà thôi.

- Khải Tú, đều là bạn học của con à? Giới thiệu một chút đi.

Cố Đồng Huy cười khà khà, đột nhiên nín thinh, hai mắt mở lớn, nhìn Liễu Tuấn, mặt lộ vẻ không tin.

- Tuấn thiếu gia.

Cố Đồng Huy chần chừ một lúc, nói với vẻ không khẳng định lắm.

Hắn ta và Liễu Tuấn quen nhau vào 10 năm trước, thời gian qua đi, sinh viên hơi ngây ngô năm nào đã trở nên vô cùng trầm ổn, vừa nhìn đã biết ngay là nhân vật lớn.

- Giám đốc Cố, mười năm không gặp, phong thái vẫn như ngày nào.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

- A, đúng là Tuấn thiếu gia rồi.

Cố Đồng Huy luống cuống chân tay, sải bước đi tới, hai tay vươn ra thật xa, cười tới xuýt rách cả mép rồi, Liễu Tuấn ngồi yên, đợi hắn ta tới gần mới thong thả đứng dậy bắt tay một chút.

Đám Cố Khải Tú, Quách Phàm mắt cứ tròn xoe, Quách Phàm miệng thì không coi nhà họ Cố vào đâu, nhưng trong lòng thì biết, nhà Cố tuy không còn quyền thế như xưa, song vẫn là phú hào đỉnh cấp ở Nam Phương, Cố Đồng Huy chính là nhân vật đứng trên chóp kim tự tháp giới nhà giàu ở Nam Phương, bình thường tới nhà họ Quách bái phỏng, cũng chưa bao giờ khách khí với cha hắn như thế?

Chú Liễu là ai mà được Cố Đồng Huy cung kính như thế? Hơn nữa nhìn thái độ của Liễu Tuấn, thì chuyện Cố Đồng Huy cung kính là hết sức đương nhiên, có thể thấy thường ngày không biết bao nhiều người có thái độ đó trước mặt y.

Không phải người thân ở vị trí cao lâu, không có khí thế mạnh mẽ như vậy.

Hơn nữa Cố Đồng Huy lại luôn miệng gọi "Tuấn thiếu gia", chú Liễu lại nói mười năm không gặp gì đó, chẳng lẽ bọn họ quen nhau từ 10 năm trước? Nhìn tuổi Liễu Tuấn, cùng lắm chỉ hai mấy, mười năm trước chẳng phải chỉ là thằng nhóc con, không ngờ được Cố Đồng Huy gọi là Tuấn Thiếu gia.

Quách Phàm và Nam Cung Lượng bất giác cũng đứng dậy, vẻ mặt không con kiêu ngạo như ban đầu nữa.

- Tuấn thiếu gia, thật sự không ngờ, thiếu gia đại giá quang lâm Nam Phương, sao không gọi điện cho tôi, để tôi tới sân bay đón.

Cố Đồng Huy nắm chặt tay Liễu Tuấn mà lắc, hồi lâu không chịu buông ra, miệng tuôn những lời nịnh hót không biết chán. Mười năm trước xảy ra xung đột với Liễu Tuấn làm nhà họ Cố mất mặt, khi đó Cố Hướng Hồng một phó thị trưởng thường vụ còn phải ra mặt xin lỗi Liễu Tuấn một sinh viên đại học, khi đó cha Liễu Tuấn chỉ là thị trưởng Bảo Châu, giờ Liễu Tấn Tài đã là phó thủ tướng, là lãnh đạo của đảng và quốc gia, Cố Đồng Huy là một trong những người đứng đầu giới thương nhân Nam Phương, sao lại không biết Liễu Tấn Tài chủ quản kiến thiết kinh tế?

Còn Liễu Tuấn sau khi rời khỏi Nam Phương, nhà họ Cố không chú ý tới nữa, dù sao khi đó Liễu Tuấn còn quá trẻ, muốn vươn lên trong thể chế không phải là chuyện một sớm một chiều, nên Cố Đồng Huy không biết giời Liễu Tuấn làm tới chức vụ gì.

Có điều chỉ riêng thân phận công tử phó thủ tướng đáng để Cố Đồng Huy lấy 120% tinh thần tiếp đãi rồi. Cố Đồng Huy nói một đầu lời lấy lòng, nhưng rất khôn khéo không nhắc tới danh húy của Liễu phó thủ tướng.

Ai mà biết Liễu Tuấn có muốn bị lộ thân phận trước mặt người khác không chứ?

- Giám đốc Cố khách khí rồi.

Mặc cho Cố Đồng Huy nịnh bợ ra sao, Liễu Tuấn chỉ thản nhiên nói một câu "khách khí", coi như đủ lễ số.

Cố Đồng Huy thăm dò:
- Tuấn thiếu gia hôm nay tới đây là...

Đầu óc hắn ta xoay chuyển rất nhanh, vì tổ hợp trong phòng bào này kỳ quái, một nhân vật lai lịch cực lớn thật sự chẳng liên quan gì tới đám học trò này.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Cháu gái tôi và lệnh lang là bạn học, vừa khéo gặp nhau ở đại học Hoa Nam, lệnh lang rất khách khí mời chúng tôi ăn cơm.

Cố Đồng Huy hít sâu một hơi, cố che dấu nội tâm sung sướng như phát cuồng, run giọng nói:
- Cháu gái Tuấn thiếu gia...

Chẳng lẽ con trai mình lại vớ phải cháu gái nhà họ Liễu? Đúng là vớ được của từ trên trời rơi xuống. Cố Đồng Huy xông pha thương trường cả đời, biết rõ trở thành "phò mã" thế gia có lợi thế nào, đây là thời cơ lớn nhất để chấn hưng nhà họ Cố rồi.

Dư Đan lên tiếng chào:
- Chào bác Cố.

- Ừ, được được.

Nghe nói Dư Đan là cháu gái của Liễu Tuấn, Cố Đồng Huy đã mừng khôn siết, lại thêm dung nhan tuyệt mỹ và lễ phép của Dư Đan càng làm Cố Đồng Huy sung sướng hơn, cứ gật đầu liên tục.

Đám Cố Khải Tú kinh hãi.

Ngày thường ở trường Dư Đan rất khiêm tốn, không ngờ là nhân vật rất có lai lịch, nhìn thái độ này của Có Đồng Huy đâu phải khách khí, cứ như hầu với chủ.

- Tuấn thiếu gia, chuyện này, tôi không biết thiếu gia tới, thật thất lễ quá, thằng bé Khải Tú không hiểu lễ pháp, tiếp đãi thiếu gia không chu đáo, xin thiếu gia đừng trách.

Cố Đồng sung sướng một hồi, lại trở nên lo được lo mất, nhà họ Cố dù gia tài cực lớn, nhưng so với nhà họ Liễu hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Cháu gái Liễu Tuấn chắc gì nhìn vừa mắt con mình, lại lo con trai không biết lai lịch Liễu Tuấn mà thất lễ, có điều Liễu Tuấn nhận lời mời mà tới đây hẳn là tỏ rõ một loại thái độ rồi.

Cố Khải Tú nghe cha bảo mình là thằng bé trước mặt Liễu Tuấn, không khỏi có chút xấu hổ, hắn chẳng nhận Liễu Tuấn là trưởng bối, chỉ nể mặt Dư Đan nên mới gọi một tiếng "chú Liễu" mà thôi.

- Lệnh lang không tệ, khiêm tốn lễ phép, xem ra không bị chiều hư.

Liễu Tuấn mắt như vô tình liếc qua mặt Nam Cung Lượng và Quách Phàm, làm Quách Phàm thấy căng thẳng.

- Ha ha, Tuấn thiếu gia quá khen rồi.. À, Tiểu Quách, cháu cũng tới, ta còn không biết cháu là bạn tốt của Khải Tú đấy.

Cố Đồng Huy trò chuyện với Liễu Tuấn một hồi mới quay sang Quách Phàm, dù thế nào hắn là con của Quách Nhữ Bác, không thể xem nhẹ.

Quách Phàm hừ lạnh, cười như không cười:
- Bạn tốt gì chứ.

Thấy thái độ này của Quách Phàm, Cố Đồng Huy giật mình, lập tức ý thức được trong chuyện này khả năng có vấn đề, Dư Đan xinh đẹp như thế mấy thanh niên trẻ tranh giành nhau khó tránh khỏi. Nếu chỉ xinh đẹp không thì đã đành, nói không chừng vì quan hệ với Quách Nhữ Bác, Cố Đồng Huy khuyên con trai bỏ cạnh tranh. Hiện giờ đương nhiên là khác, cháu gái Liễu Tuấn, bất kể thế nào cũng không thể bỏ được, nếu lôi kéo được quan hệ với nhà họ Liễu, Quách Nhữ Bác là cái thá gì?

Có điều Cố Đồng Huy giỏi xử thế, như không thấy thái độ thù địch của Quách Phàm, mỉm cười gật đầu, lại nói với Liễu Tuấn:
- Tuấn thiếu gia, bên kia tôi có mấy người bạn, sở trưởng sở tài nguyên đất đai cũng có mặt, hay là , nếu Tuấn thiếu gia không chê, qua đó ngồi một chút, kết giao bạn bè.

- Cám ơn giám đốc Cố, tôi ăn no rồi, không qua nữa.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.

Cố Đồng Huy xấu hổ, hắn ta muốn dựa vào thân phận của Liễu Tuấn, để đám Quách Nhữ Bác sau này nhìn mình cao hơn một bậc, không ngờ Liễu Tuấn hoàn toàn không có ý đó. Quách Nhữ Bác ở tỉnh A có lẽ là một nhân vật, nhưng trong mắt Liễu Tuấn, sao xứng để Tuấn thiếu gia di giá tới bái phỏng được?

Cố Đồng Huy thầm trách bản thân hồ đồ.

- Ha ha, giám đốc Cố gặp bạn à?

Một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên ở cửa.

Không đợi cho Cố Đồng Huy phản ứng, Quách Phàm đã nhảy bật dậy, gọi:
- Ba.

Một trung niên nam tử bụng phệ mặt hồng hào xuất hiện, chính là Quách Nhữ Bác, hắn đang uống rượu trong phòng bao cách đó không xa, thấy Cố Đồng Huy mãi không về, lại nghe nói con trai mình cũng tới, liền thuận tiện qua xem, không ngờ nghe thấy lời từ chối của Liễu Tuấn, trong lòng rất khó chịu.

- Ha ha, Quách sở trưởng..

Cố Đồng Huy biết Quách Nhữ Bác giận rồi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách giàn hòa.

Quách Nhữ Bác không thèm nhìn hắn một cái, đi thẳng tới trước mặt Liễu Tuấn, nó từ trên xuống dưới, nhếch mép hỏi:
- Tiên sinh tên họ là gì? Làm việc ở đâu?

- Liễu Tuấn! Công tác ở Tiềm Châu.

- Thành phố Tiềm Châu?

Quách Nhữ Bác đầu tiên là khinh bỉ, tiếp đó cực độ kinh khủng, há hốc mồm ra
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.