Chương trước
Chương sau
Cù Hạo Cẩm đã đi rất lâu, Cận Tú Thật vẫn ngồi im lặng trong phòng, người vùi sâu vào ghế, một tay vuốt ve con hổ chặn giấy Liễu Tuấn tặng, một tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc mỏng manh bốc lên trên, tro thuốc kéo thành mẩu dải, mãi không hút lấy một hơi.

Cận Hữu Vi đi vào, thiếu chút nữa bị khói thuốc làm sặc, vội vàng đi mở cửa sổ, con gió lạnh đầu xuân ùa vào phòng, Cận Tú Thân run lên, nhướng mắt nhìn con trai.

Cận Hữu Vi vội rót thêm nước vào chén trà cạn khô trước mặt cha, chuyển một cái ghế xuống ngồi nghiên trước mặt Cận Tú Thật, cứ ngồi thế cùng cha già, không nói một lời.

Cù Hạo Cẩm không thường tới thăm Cận Tú Thật lắm, thi thoảng tới một lần, tiếp ngay sau đó liền xảy ra biến động nhân sự khá lớn, vậy lần này "nạn nhân" của của Cù Hạo Cẩm là ai?

Cận Hữu Vi biết tám phần là Lưu Huy rồi.

Vụ án Bạch Hồ bị TW lấy làm điển hình đã không còn là gì bí mật nữa, tỉnh ủy đã quyết định tuyên truyền làm điển hình phản diện, những cây bút trong kỷ uy đang ngày đêm chuẩn bị tài liệu.

Thành ủy Tiềm Châu chính thức nhận được thông báo của tỉnh ủy, cần phải làm kiểm điểm sâu sắc và báo cáo bằng văn bản lên tỉnh ủy.

Cận Hữu Vi cho dù không tiếp xúc với Lưu Huy nhiều lắm nhưng biết phân lượng của Lưu Huy trong lòng cha, càng hiểu cái kiểm điểm này cơ bản là kết liễu tiền đồ chính trị của Lưu Huy, ông ta năm nay đã trên 50 không còn thời gian để trở mình nữa.

Tiềm Châu đã thất thủ.

- Ba, không thể thay đổi được sao?
Hồi lâu, Cận Hữu Vi mới dè dặt hỏi.

Cận Tú Thật chậm rãi lắc đầu, Cù Hạo Cẩm hôm nay tới bái phỏng, nói là chưng cầu ý kiến chẳng bằng nói là thông báo, chuyện đã được quyết rồi. Cận Tú Thật cũng biết, lần này Cù Hào Cẩm chiếm lý. Bất kể ra sao, huyện Bạch Hồ xảy ra vụ án ảnh hưởng cực tệ, đám Phương Nhữ Thành thời gian hoành hành kéo dài tới 8 năm, ngang nhiên phạm tội ngay trước mắt mà Lưu Huy không hề hay biết, nói ông ta và thành ủy Tiềm Châu thất chức là không hề oan uống, nếu đổi lại là Cận Tú Thật, khi TW lấy vụ án này làm điển hình, cũng khó che chở được cho Lưu Huy.

Nhưng, đạo lý thì đạo lý, trong mắt người ngoài, Lưu Huy mất chức đại biểu cho thế lực Cận hệ thất bại, thành lũy kiên cố nhất đã bị công chiếm, không bị thay đổi nhân sự bình thường, mà là hạ bệ.

Kết quả như thế khiến một viên quan lớn nắm "quyền lực tuyệt đối" cả đời mà nói là cực kỳ mất mác và trống rỗng, khó diễn tả thành lời.

Cận Hữu Vi chẳng có tình cảm gì với Tiềm Châu, cho nên điều hắn quan tâm là ai làm bí thư Tiềm Châu, quan sát sắc mặt cha, Cận Hữu Vi thận trọng hỏi:
- Vậy, ai sẽ tới Tiềm Châu?

Cận Tú Thật lắc đầu, khuôn mặt bình tĩnh lộ vẻ buồn bực.

Tiềm Châu thất thủ chỉ là một phương diện, Cận Tú Thật đau đớn hơn nữa là Cù Hạo Cẩm không nói cho ông ta biết ai sẽ tới Tiềm Châu thay thế cho Lưu Huy, Cù Hạo Cẩm nói rất khách khí là tạm thời chưa có nhân tuyển thích hợp, cần phải trao đổi với các đồng chí khác.

Điều này gần như công khai với Cận Tú Thật, ông hết thời rồi, nhân tuyển bí thư Tiềm Châu, ông không có cơ nhúng tay vào đâu.

Có điều Cận Hữu Vi không nghĩ như vậy, tư duy của hắn và Cận Tú Thật cổ hủ khác nhau, khuôn mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt nói:
- Ba, lão ta không chịu nói, chẳng lẽ chúng ta không thể tiến cử sao?

Cận Tú Thật nhìn hắn mặt càng thêm không vui.

Thằng bé này bình thường rất thông minh, sao giờ lại thành ngốc rồi? Cho là Cù Hạo Cẩm chưa quyết thật à? Chẳng qua không chịu nói mà thôi. Cù Hạo Cầm lúc nào cũng nhìn về Tiềm Châu như hổ đói rình mồi, cơ hội tốt như thế rơi xuống, làm sao còn để cho Cận Tú Thật tiến cử.

Cận Hữu Vi không nghĩ như ông, cười nói:
- Ba thấy Hổ Hảo Học thế nào?

- Hồ Hảo Học?

- Vâng, là phó thư ký trưởng chính phủ tỉnh Hồ Hảo Học!

Cận Tú Thật mắt sáng lên.

Hồ Hảo Học vốn là phó sở trưởng sở tài chính, bất hòa với sở trưởng Hướng Hoài, luôn bị chèn ép, trước khi Thai Duy Thanh tới cơ bản đã bị cho ra rìa rồi, khi Thai Duy Thanh lên làm tỉnh trưởng, Hồ Hảo Học áp sát tới, không biết dùng thủ đoạn gì mà mau chóng lấy được tín nhiệm của Thai Duy Thanh, lập tức vươn lên thành nhân vật nổi tiếng của của sở tài chính.

Hồ Hảo Học rốt cuộc làm sao được lọt vào mắt xanh của Thai Duy Thanh, người ngoài nhìn không thấu. Thực ra Thai Duy Thanh nhìn trúng Hồ Hảo Học không phải vì hắn có tài, mà nhìn trúng chức vụ phỏ sở trưởng của hắn, quyền tài chính luôn là thứ hai người đứng đầu phải tranh đoạt, Hướng Hoài do một tay Cận Tú Thật đề bạt lên, Thai Duy Thanh lúc mới tới căn cơ không vững, không dám tùy tiện ra tay, nhưng Thai Duy Thanh rất muốn tranh thủ trước khi Cù Hạo Cẩm tới, cướp lấy vị trí tối quan trọng này.

Trực tiếp thay Hướng Hoài là không được, một là Hướng Hoài không có sai phạm gì, không thể vì tỉnh trưởng mới vừa tới, lột đi mất mũ ô sa của người ta, làm sao khiến người khác phục được. Hai là khi đó Cận Tú Thật vẫn tại chức, chuyện này không thể thông qua trên thường ủy được, nếu như đợi Cù Hạo Cẩm tới nói không chừng Hướng Hoài ngả về phía Cù Hạo Cẩm mất, nếu hai vị vừa mới tới, Hướng Hoài muốn chỗ dựa, thì phải chọn chỗ dựa chắc hơn.

Thai Duy Thanh đột nhiên nâng Hồ Hạo Học lên, chẳng qua là muốn Hồ Hảo Hộng "nổi loạn đoạt quyền" trong sở tài chính, ép Hướng Hoài phải ngả về phía mình.

Thai Duy Thanh vốn chỉ thăm dò, không tin có hiệu quả lắm, cũng chỉ là khéo léo nhắc nhở Hồ Hảo Học một chút. Không ngờ Hồ Hảo Học là một "thiên tài", hoàn toàn quán triệt được tinh thần của Thai tỉnh trưởng, diễn một vở kịch cực kỳ xuất sắc. Hướng Hoài vốn muốn đợi bí thư mới tới rồi mới quyết định mình nên chọn phe phái ra sao, nhưng bị Hồ Hảo Học lừa, cảm thấy nếu không mau mau quyết định sợ rằng không giữ được ghế trước khi bí thư mới tới, không còn cách nào chỉ đành ngả về phía Thai Duy Thanh.

Nhẹ nhàng đoạt được sở tài chính, lại còn khai quật được một nhân tài hiếm có, Thai Duy Thanh nhất cử lưỡng tiện, thu hoạch dồi dào.

Hồ Hảo Học vì biểu hiện xuất sắc, nên thực sự được Thai Duy Thanh coi trọng, cho rằng hắn là tài năng có thể đào tạo, liền đưa hắn tới vị trí phó thư ký trưởng chính phủ, dù cấp bậc không đổi, nhưng thực quyền tăng vọt.

Cận Hữu Vi đột nhiên đề xuất tiến cử Hồ Hảo Học, Cận Tú Thật thoáng một cái hiểu rõ tâm tư con trai, không khỏi thầm tiếc nuối, cái thằng này sao năm xưa cứ cố chấp muốn đi kinh doanh? Nếu như ở lại thể chế, cẩn thận mài rũa, biểu hiện chắc gì đã dưới Liễu Tuấn.

Có điều Cận Tú Thật mau chóng quay trở về hiện thực, nghiêm mặt nói:
- Hiện giờ con không ở trong thể chế nữa, làm thương nhiên thì phải cho giống thương nhân, những chuyện này con không xen vào được. Nhớ cho kỹ, cái vũng bùn này vào thì dễ chứ ra thì khó.

Cận Hữu Vi vâng dạ luôn mồm, nhưng không đại biểu cho hắn tiếp thu lời vàng ý ngọc của cha, từ trong thư phòng đi ra, hắn liền gọi điện cho Liễu Tuấn.

- Liễu Tuấn, cậu chọc thủng trời rồi đó.
Cận Hữu Vi cố làm ra vẻ nghiêm trọng.

- Anh không nói mau tôi cúp điện thoại đấy.
Liễu nha nội hoàn toàn không mắc lỡm, tung luôn độc chiêu sát thủ.

Cận Tú Thật cay cú làu bàu:
- Con người cậu sao vô vị thế, thả lỏng chút đi chứ.

Liễu Tuấn cười nhạt.

- Được, được, coi như cậu lợi hại. Tôi nói đây, Lưu Huy phải đi rồi, cậu biết chưa?

Liễu Tuấn không đáp, tin tức này làm sao hắn khong biết cho được.

- Cù Hạo Cẩm vừa qua nhà tôi, làm ông cụ nhà tôi tức nghẹn, mặt lúc xanh lúc trắng....

- Cận Hữu Vi, đừng có tùy tiện phỉ báng lãnh đạo tỉnh ủy, ông cụ nhà anh sao yếu đuối thế được.

Cận Hữu Vi thở dài:
- Câu nhầm rồi, ông ấy chỉ nhìn không yếu đuổi mà thôi. Liễu Tuấn rồi sẽ có một ngày cậu nghỉ hưu, cậu sẽ hiểu được cảm thụ của ông cụ...

Liễu Tuấn trầm mặc rồi hỏi:
- Lưu bí thư sẽ đi đâu?

Sau khi biết tình hình y đoán Cù Hạo Cẩm chắc chắn sẽ ra tay, cơ hội như thế không túm lấy mới lạ. Tin tức bên lề nói Lưu Huy sẽ tới chính hiệp tịch, cùng lãnh đạo cũ ngồi ngắm mây ngắm trăng.

Cận Hữu Vi nói:
- Hẳn là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh.

Liễu Tuấn cười, an bài như vậy là khá thích hợp, chính hiệp tỉnh chỉ là một đơn vị "làm cảnh", nhưng dù sao cũng là một trong bốn ban của tỉnh ủy, Cận Tú Thật đã làm chủ tịch, lại đưa Lưu Huy tới làm phó chủ tịch không ổn, Cù Hạo Cẩm không mạo hiểm thế, đưa qua hội đồng nhân dân ổn hơn. Chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh do Cù Hạo Cẩm kiêm nhiệm, từ ý nghĩa nào đó mà nói, không bị cho về hưu hoàn toàn như phó chủ tịch chính hiệp, coi như chút ít an ủi cho Lưu Huy.

Cù - Thai đều không có ân oán cá nhân gì với Lưu Huy, chỉ cần Lưu Huy nhường ra chức bí thư Tiềm Châu là được, đãi ngộ hành chính sẽ cho ông ta lên cấp phó bộ dưỡng lão. Dù sao Lưu Huy công tác ở Tiềm Châu quá lâu, uy vọng cao, nếu như làm tâm lý ông ta quá ức chế, không tiện cho người kế nhiệm triển khai công tác.

Liễu Tuấn hỏi:
- Tân bí thư là ai?

- Không biết, Cù Hạo Cẩm nói với ông cụ tạm thời chưa quyết định, đợi trao đổi với các đồng chí khác đã.

Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên.

Cận Hữu Vi lạnh nhạt nói:
- Chẳng qua Cù Hạo Cẩm sợ ông cụ phá đám, nếu như lão ta không tin người ta như thế tôi muôn phá đám một hồi, nếu không vui thì mọi người cùng không vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.