Chương trước
Chương sau
Hà Trường Chinh sao chẳng nhìn ra, Thạch Hán Cường có lời không tiện nói, đoán chừng là nghĩ tới không khí tụ hội ngày hôm nay, dù sao mới là mùng 6 tết, ở đây ai chẳng là quan cao, nếu hắn nói ra chỗ khó của mình, e rằng làm hỏng hứng trí của mọi người. Thạch Hán Cường là người đôn hậu, nhưng không phải là người ngốc, Hà Trường Chinh cũng tán thưởng suy nghĩ luôn vì người khác này của hắn, nên cũng chiều theo.

Những người khác ai chẳng tinh minh hơn người, cũng chỉ giữ trong lòng.

Hải Hướng Quân cười:
- Đại nha đầu, tán gẫu xong rồi, nào nào, mau đưa Nhị Oa Đầu lên.

Hải tư lệnh dù mê rượu, nhưng cũng không tới mức gấp gáp như thế, ông ta muốn làm không khí tụ hội sôi động lên mà thôi, từ khi Hà Trường Chinh điều tới quân ủy, vợ chồng Lương Kinh Vĩ tới thủ đô, ông ta một mình ở lại Nam Phương, cả năm khó gặp thủ trưởng cũ một hai lần, thực sự rất trống vắng..

Vì Hà Trường Chinh đã nói là uống ít rồi, cho nên Hà Mộng Doanh không sợ Hải Hướng Quân chuốc rượu Liễu Tuấn, liền cười sai phục vụ mang rượu lên. Hà Mộng Doanh rót rượu cho bề trên, làm đám tiểu bối được hưởng sái, cũng hưởng thụ sự phục vụ của bà chủ Hà.

Lương Kinh Vĩ và Thạch Hán Cường đều ngại, chủ động rót rượu cho mình.

Liễu thị trưởng an nhiên ngồi, tác phong rất lão gia.

Hà Mộng Doanh cười thầm, người này luôn thích làm ra vẻ trước mặt cô, từ khi quen nhau tới giờ đều như vậy. Có điều Hà Mộng Doanh thừa nhận, loại thái độ lão gia này làm cô rất vui.

Tâm tư của con người luôn kỳ lạ như vậy đấy.

Hà Trường Chinh hôm nay tham dự buổi tụ họp này hoàn toàn do hứng thú, không có mục đích gì, dù là nhân vật thứ hai của quân ủy, Hà chủ tịch vẫn lưu giữ không gian riêng tư của mình, tụ hội với con cháu bạn bè, tất nhiên vui mừng.

- Nào, mọi người làm một chén.

Hà Trường Chinh nâng chén lên.

Ba vị tướng quân ngồi im, còn đám tiểu bối đều đứng dậy nâng chén, Thạch Hán Cường rất kích động, không ngờ rằng có thể gặp được thủ trưởng cũ ở đây, tay cầm chén rượu hơi run run.

Buổi tụ hội như thế này thường chỉ nói những chuyện vui trong quân hoặc chuyện vũ, những người ở đây chỉ mỗi Liễu Tuấn là không có kinh nghiệm quân ngủ, chỉ có thể ngồi bên nghe, rất là buồn bực.

Hà Mộng Doanh cười ranh mãnh, chân ở dưới bàn ngứa ngáy rất muốn thò ra dẫm cho y mấy cái, cuối cùng không dám hành động.

- Bác Hà, buổi duyệt binh lễ quốc khách năm nay đã chuẩn bị chưa ạ?

Liễu Tuấn thừa dịp xen vào một câu, năm nay là kỷ niệm 50 năm lập nước, TW quyết định tổ chức duyệt binh lớn, lần duyệt binh quốc khánh trước cũng đã là 15 năm rồi, trong thời gian đó vì nhiều lại nguyên nhân mà ngừng lại hoạt động này. Hiện giờ năm nay lại tiến hành duyệt binh lớn, đã thành chuyện lớn mà các nhân vật đầu não của quốc gia rất quan tâm. Cải cách mở cửa đã hai mươi năm, thủ trưởng tối cao muốn nhân cơ hội thành thể hiện cho cả nước biết thành quả to lớn cải cách đem lại.

Hà Trường Chinh chập rãi gật đầu:
- Ừ, đã bắt đầu chuẩn bị rồi.

- Anh Kinh Vĩ, anh điều về đi cho xong, lần duyệt binh này nếu như anh đi đầu đội nghi lễ ba quân thì nhất định rất oai phong.
Liễu thị trưởng đột nhiên nổi tính trẻ con nói.

Lương Kinh Vĩ cười lắc đầu.

Hà Đông Tiến cười:
- Liễu Tuấn, đây không phải là điều một thị trưởng nên nói. Tiềm Châu gặp phải một thị trưởng thích nghịch ngợm như thế, có chút không ổn hả?

Ở đây chỉ có Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn không mặc quân phục, Thạch Hán Cường biết rõ thân phận của Hà đại tiểu thư rồi, nhưng hắn đoán mãi lai lịch của Liễu Tuấn là sao. Nghe Hà Đông Tiến nói mới giật mình, chả lẽ người này là thị trưởng Tiềm Châu hay sao?

Xem ra cũng là nhân vật có chỗ dựa lớn.

- Chú ba, không thể bình phẩm bừa như thế được, nếu nhân vật lớn trong tỉnh cháu mà nghe được, thì cháu gay go mất.

Liễu Tuấn nửa đùa nửa thật nói.

Sau tết, Tiềm Châu sẽ mau chóng mở đại hội nhân dân toàn thành phố, hai chữ "tạm thời" trên mũ ô sa của Liễu Tuấn có được thuận lợi bỏ đi không phải xem kết quả tuyển cử, thường thì không có vấn đề gì, thành ủy nhất định quán triệt y đồ của tỉnh, đảm bảo Liễu Tuấn thuận lợi trúng tuyển, có điều tình thế hiện nay của Tiềm Châu khá quỷ dị.

Theo tin tức bên lề, Lưu Huy có khả năng không dữ được ghế, còn Liễu Tuấn vì vụ án huyện Bạch Hồ và kiểm toán khoản cứu trợ, gần như đắc tội với tất cả lãnh đạo các khu huyện, đang dấy lên những tin đồn có kẻ âm mưu “phản kháng” lại Liễu Tuấn trong đại hội nhân dân lần này.

Đám tướng lĩnh quân ngủ ở đây luôn rất quan tâm tới tình huống của Liễu Tuấn, người ngoài không biết y là nhân vật quan trọng nhường nào với Hà Vũ hệ, nhà họ Hà, Vu có địa vị hôm nay trong quân đội đều liên quan tới những dự đoán chính xác đại thế của Liễu Tuấn.

Hà Đông Tiến cười nhạt:
- Không phải chỉ bắt mấy kẻ phạm tội thôi sao? Có gì mà to tát? Nếu muốn lấy chuyện này ra giở trò thì phải xem người khác có đồng ý hay không đã.

Liễu Tuấn cười, không nói thêm nữa.

Tiệc rượu sắp tan, Hà Trường Chinh đặt chén rượu xuống, oai nghiêm nói:
- Hán Cường nói đi.

Thạch Hán Cường biết chút tâm tư của mình sao qua được mắt thủ trưởng, trầm ngâm một chút nói:
- Sư trưởng, cá nhân tôi không khó khăn gì, làm việc ở đây, lương thưởng đãi ngộ không tệ. Nhưng... Còn có mấy chiến sĩ thương binh khác, còn cả những người hi sinh, hoàn cảnh gia đinh rất khó khăn.

Hà Trường Chinh trầm giọng nói:
- Có khó khăn gì cứ nói ra đi, các cậu lập công cho đất nước, đất nước không thể bạc đãi các cậu.


Thạch Hán Cường mắt ươn nướt, thủ trưởng vẫn luôn quan tâm tới binh sĩ như vậy.

Thì ra sau khi Thạch Hán Cường chuyển nghiệp, luôn hỗ trợ chiến hữu cùng đơn vị, cuộc chiến năm xưa đơn vị của hắn có rất nhiều người hi sinh trọng thương. Trong số chiến hữu trọng thương có người chỉ là binh sĩ bồi thường, TW chỉ bồi thường thương tất một lần, sau khi trở về địa phương cũng có một số được an bài công tác. Nhưng vài người trong đó gặp phải cảnh ngộ giống như Thạch Hán Cường, công xưởng phát sản, mất đi nguồn sinh hoạt, Thạch Hán Cường hỗ trợ cho mấy chiến hữu khó khăn nhất, thậm chí khi bản thân nghỉ việc, cuộc sống cực kỳ khó khăn, cũng không bỏ việc giúp đỡ chiến hữu năm xưa.

Nhưng thu nhập của hắn không cao, trong nhà cũng khó khăn, mấy năm như thế, ngày càng lực bất tòng tâm, nếu hôm nay không bất ngờ gặp được thủ trưởng cũ, thì người đàn ông đôn hậu này sẽ tuyệt đối không nói với người khác khó khăn này.

Hà Trường Chinh cau mày hỏi:
- Những tình huống này cậu không phản ánh với chính phủ đương địa sao?

Thạch Hán Cường gật đầu:
- Có phản ánh rồi, nhưng chính phủ cũng có cái khó riêng.

Hà Trường Chinh nhìn Liễu Tuấn, y cười khổ lắc đầu, cái trò đùn đẩy của chính phủ địa phương y còn lạ gì nữa, tình huống như các chiến hữu của Thạch Hán Cường không ít, muốn giải quyết vấn đề này, không phải chỉ mỗi chính phủ địa phương có thể làm được, chẳng qua không muốn làm thôi. Thêm việc mà chẳng có lợi mà.

Hải Hướng Quân đã không kìm đư nữa, nói:
- Chính phủ có khó đến đâu cũng phải nghĩ cách chứ, Hàn Cường, cậu luôn quá an phận! Chủ tịch tôi thấy vấn đề này không được, phải đề xuất lên TW, giải quyết rốt ráo, tình huống như thế này không phải là hiện tượng cá biệt.

Hà Trường Chinh gật đầu.

Ông còn là bí thư ban bí thư TW, quân đội và địa phương liên hệ, ở vấn đề trọng đại đều qua ban thư ký TW.

Hà Mộng Doanh đột nhiên nói:
- Ba, chuyện này con có thể giúp.

Hà Trường Chinh nhìn cô, trước kia so hai cô con gái, ông không thích Hà Mộng Doanh cho lắm, luôn thấy cô không chịu làm việc đàng hoàng, chỉ muốn hướng tới cuộc sống của giai cấp tư sản. Nhưng Hà Mộng Doanh sau khi làm ăn, nhiều biểu hiện có thể chấp nhận, đặc biệt là lập ra quỷ từ thiện Hoa Hưng, mấy năm qua hiến tặng cho xã hội không dưới trăm triệu, là quỹ từ thiện thành công nhất trong nước, được toàn xã hội khen ngợi. Hà Trường Chinh dần thay đổi quan niệm về cô con gái lớn, ông không cần con cái phải nổi bật trong thể chế, quan trọng là phải cống hiến cho xã hội.

Quan niệm vì đất nước này của lớp người đi trước, giới trẻ hiện nay thực sự khó hiểu nổi.

- Nói kế hoạch của con xem.

- Vâng, quỹ từ thiện hoa hưng có thể thành lập một hạng tài chính chuyên biệt, để hỗ trợ thương binh và gia đình liệt sĩ gặp khó khăn. Chỉ cần đưa ra khẩn cầu với quỹ, con sẽ cho người xác nhận tình hình, rồi gửi tiền cứu trợ hàng tháng, giúp bọn họ vượt qua được khốn khó.

Hà Trường Chinh trầm ngâm:
- Vậy cái quỹ Hoa Hưng của con có thể cung cấp bao nhiêu tiền?

Hà Trường Chinh thường không quan tâm mấy đến chuyện Hà Mộng Doanh làm ăn, cho nên con gái giờ có bao nhiêu tiền cũng không rõ. Nếu ông biết Hà Mộng Doanh giờ có cả tỉ đồng, không biết kinh hãi tới mức nào.

Hà đại tiểu thư nói:
- Ba, chuyện tiền ba đừng quan tâm, chỉ riêng mình quỹ Hoa Hưng thì không đủ, con sẽ hô hào toàn xã hội,mọi người cùng quan tâm tới những cựu chiến binh này, để nó thành hoạt đột công ích xã hội. Đương nhiên quỹ từ thiện chỉ chỉ tác dụng hỗ trợ, Muốn giải quyết vấn đề này một cách rốt ráo, thì phải có chính sách của TW.

Hà Trường Chinh chậm rãi gật đầu, bất giác thay đổi cái nhìn với cô con gái này, càng ngày nhìn vấn đề càng đi sâu rồi.

- Ừ đây là việc tốt đáng để làm, cần phải tận lực làm cho tốt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.