Chương trước
Chương sau
Tiềm Châu rất có tiền!

Những lời này nếu như nói ra tại lúc bình thường, các phó thị trưởng nhất định lắc đầu cười khổ, cho rằng Liễu thị trưởng là cố làm hãi người khác, nhưng hiện tại, ai cũng không dám tùy ý đi theo cách nghĩ cũ nữa.

Những lời vừa rồi của Liễu Tuấn đã cho mọi người một ít gợi ý. Thành phố vùng duyên hải đến cùng hoạt động thế nào, không phải là rất rõ ràng, lại nói cũng không thể so sánh được bao nhiêu. Ở trong cảm nhận của mọi người, vùng duyên hải mà, thì đã định trước là phải phát triển, bằng không sao lại được gọi là thành phố vùng duyên hải? Trên có chính sách, ngoài có đầu tư, nếu phát triển không tốt thì có mà điên!

Nhưng khu Trường Hà và Tiềm Châu cùng thuộc phạm vi tỉnh A, cũng có thể so với nhau được, tình hình phát triển cụ thể của khu Trường Hà không phải là rất hiểu rõ, nhưng Liễu Tuấn chủ chính ba năm, cứ thế đem một khu Cao tân phát không ra tiền lương kiến thành tân thành Ngọc Lan, trình độ phồn hoa của nó đã đuổi kịp khu vực trung tâm thành phố Ngọc Lan, đây là chuyện thực đã xảy ra trước mắt. Xem ra vị thị trưởng trẻ tuổi này cũng thật sự có tài.

Các phó thị trưởng đang ngồi, nói như thế nào cũng đã làm quan hơn 10 năm, phương diện kinh nghiệm nắm quyền so với Liễu nha nội thì phải phong phú hơn nhiều. Giờ để cậu ta tận tâm chỉ bảo như vậy, nếu vẫn còn không nghĩ ra được biện pháp tốt, há lại không xấu hổ?

Triệu Sư Phạm hỏi dò: "Ý của thị trưởng là muốn bán ra tài sản quốc hữu?"

Tiềm Châu có rất nhiều tài sản quốc hữu để đó không dùng, cũng không thể tất cả đều gọi là tài sản bất lương được, chỉ là thiếu khuyết sự quản lý cần thiết sao cho hợp lý. Nhìn từ ý nghĩa này, Tiềm Châu quả thực rất có tiền. Một khoản bất động sản đặt một chỗ sinh ra không được bao nhiêu lợi nhuận, trái lại còn muốn Phủ thị chính bỏ tiền bảo vệ hàng năm.

Liễu Tuấn nở nụ cười, Triệu Sư Phạm nhanh thế đã nghĩ đến điểm quan trọng rồi.

"Chủ ý này đồng chí Sư Phạm không sai, chúng ta phải thống kê xem trong thành phố có bao nhiêu tài sản quốc hữu bỏ không, những số tài sản này sẽ là dự trữ của chúng ta, cho tới nay vẫn chưa sinh ra hiệu quả thực tế, bỏ không thì thật đáng tiếc, tất cả cũng phải nghĩ cách để sử dụng nhiều hơn nữa."

Các phó thị trưởng như mộng mới tỉnh. Cũng không phải nói họ không biết đến phương thức quản lý tài sản tiền chết biến thành tiền sống này, thời gian Trần Hướng Dương còn đảm nhiệm, tư tưởng tương đối bảo thủ, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến "chủ ý lệch lạc" này. Nếu người đứng đầu không chịu vượt qua Lôi Trì, các trợ thủ ai cũng không dám có ý kiến khác, việc này quan hệ đến số tiền trên 100 triệu thậm chí cả 1 tỷ, nếu thể hiện quá nhiệt tình, không khỏi bị người hoài nghi bụng dạ khó lường. Đương nhiên là thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Các phó thị trưởng đều có chút hưng phấn. Chỉ cần thị trưởng anh có can đảm gõ nhịp bán gia sản, việc này dễ lo liệu thôi, quả thực có thể xoay sở ra một khoản tiền đáng kể.

Triệu Sư Phạm là một cán bộ thực dụng điển hình, cũng có thể so sánh với Sài Thiệu Cơ, lúc này nói: "Thị trưởng, quả thực là phải thống kê lại xem, số tài sản bất lương này không ngại bán ra một ít, đúng như thị trưởng nói, tiền chết biến tiền sống, biến phế thành bảo mà. . ."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đồng chí Sư Phạm, tài sản bất lương là phải xử lý, chẳng qua, khi xử trí tài sản bất lương không thay đổi được số tài chính lớn mà chúng ta đang cần. Đều bất lương mà, thương nhân người ta cũng không phải là kẻ ngốc, chưa hẳn đồng ý đưa ra giá cao, trong vòng 3 năm, muốn gom góp được số tiền lớn này, còn phải nghĩ thêm biện pháp, những tài sản quốc hữu này nếu vận hành tốt, cũng có thể suy nghĩ đến chuyện bán ra!"

Lời vừa nói ra, đám người Triệu Sư Phạm lại thêm mụ cả đầu.

Tài sản quốc hữu vận hành tốt, cũng phải bán ra?

Không ngờ Liễu thị trưởng thật muốn bán sạch Tiềm Châu, không hành chết mọi người thì không được à?

Liễu Tuấn thấy cách dẫn dắt "tận tâm chỉ bảo" này cũng tiến hành được tàm tạm rồi, không thể hăng quá hoá dở, chỉ một lần mà chuyển biến quá lớn, chỉ sợ những "lão" phó thị trưởng này nhất thời khó có thể tiêu hóa.

"Đồng chí Sư Phạm, các vị đồng chí, kỳ thực đây là một vấn đề chuyển biến tư tưởng quan niệm. Về hạng mục sửa đường đầu tiên, chúng ta có thể tỉ mỉ phân tích một chút. Cải tạo mạng lưới công lộ toàn thành phố, tổng vốn đầu tư cơ bản mà đồng chí Sư Phạm trù tính là chuẩn xác, ước chừng cần khoảng 4 đến 4,5 tỷ tài chính. Nhưng mà cũng phải tách biệt, cải tạo tuyến quốc lộ cùng tuyến đường tỉnh, trong thành phố lấy ra một ít, tài chính tỉnh cùng Trung ương chúng ta cũng phải tranh thủ họ viện trợ một ít. Mặt khác cải tạo đường cấp thành phố phải để trong thành phố bỏ tiền. Kiến thiết cải tạo đường cấp huyện cùng nông thôn thì phải rơi vào trên đầu mỗi khu huyện, trong thành phố không thể ôm hết. Như vậy, áp lực tài chính sẽ được phân tán, không hoàn toàn đặt ở trên một mình tài chính thành phố. Đây là điểm thứ nhất."

Liễu Tuấn nói rồi, dừng lại một chút, ánh mắt quét qua trên mặt mọi người, các phó thị trưởng cũng gật đầu xưng phải, một đám hết sức chăm chú. Những hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng trước kia, cũng rất ít khi tất cả mọi người chăm chú như thế. Dù sao muốn thương nghị cái gì, trong lòng mọi người đều đã biết trước, giơ tay hay không giơ tay mà thôi.

"Lần góp vốn này, trong thành phố phải nghĩ ra được một hình thức hữu hiệu để phát triển toàn thành phố. Đồng chí Sư Phạm vừa rồi đã nói qua, tài sản quốc hữu phải sống, đây chính là cách chủ yếu để tập trung tài chính. Tôi nêu ví dụ để nói rõ, thí dụ như nhà khách Tiềm Châu, chúng ta có thể bán ra toàn thể. . ."

Các phó thị trưởng nhất thời lại hai mặt nhìn nhau.

Nhà khách Tiềm Châu kỳ thực chính là nhà khách Thành ủy trước đây, là nơi Tiềm Châu dùng để tiếp đãi lãnh đạo quan trọng, gọi là bề mặt của Tiềm Châu cũng không quá. Hiện tại Liễu thị trưởng lại muốn bán nó đi. sự nghi hoặc trong lòng mọi người tất nhiên không cần phải nói. Chỉ là quy củ quan trường, cấp trên đang nói chuyện, cấp dưới không thể tùy tiện xen vào hỏi.

Vả lại muốn nhìn xem Liễu thị trưởng có gì giải thích!

"Nhà khách Tiềm Châu nếu nói về tài nguyên, là nhà khách có tiềm lực nhất của Tiềm Châu chúng ta, cho nên, cũng là tài sản quốc hữu có thể bán được giá nhất. Chúng ta bán ra chỉnh thể quyền tài sản, nhưng không nhượng lại quyền quản lý kinh doanh. Đơn giản mà nói, chính là bán đi, đổi lại một khoản tiền, sau đó mới thuê sử dụng từ trong tay người mua, hàng năm trả tiền thuê. Cái này kỳ thực chính là sớm lãnh một lần những lợi nhuận sau này có khả năng chắc chắn sinh ra trong năm của nhà khách Tiềm Châu. Đương nhiên, đây chỉ là cách giải thích đơn giản nhất, có một số vốn chúng ta có thể đưa vào một bộ phận, để mà tiến hành cải tạo thăng cấp nhà khách Tiềm Châu, tăng cường năng lực lợi nhuận của nó. Như vậy, số tiền chi ra để trả tiền thuê, trên thực tế chính là số tiền kiếm được, hàng năm số lợi thuế mà Phủ thị chính thu vẫn sẽ không giảm bớt, hoặc là giảm cũng không nhiều. Các đồng chí, chỉ cần thành phố phát triển nhanh, kinh tế sẽ càng lúc càng được đẩy mạnh, sau này tài nguyên thuế trong thành phố đều càng nhiều hơn so với trước đây, cách thức kiếm tiền cũng sẽ nhiều hơn, chúng ta càng thêm mạnh dạn để tiến hành tập trung đầu tư, từng bước mở rộng!"

Liễu Tuấn chậm rãi nói, mỗi một câu đều nói rất rõ ràng.

"Đây chỉ là một ví dụ, trong thành phố chúng ta còn có rất nhiều tài nguyên cùng loại, cũng có thể áp dụng hình thức này. Nếu thành công, có kinh nghiệm, có thể mở rộng ở các khu huyện toàn thành phố, Như vậy mỗi một khu huyện cũng có thể góp được tài chính dùng để đưa vào kiến thiết cơ sở."

Triệu Sư Phạm là người đầu tiên định thần lại từ trong khiếp sợ, hai mắt lóng lánh quang mang, mừng rỡ nói: "Nếu như sau này tài chính trong thành phố được cải thiện trên phạm vi rộng, chúng ta có thể suy nghĩ đến chuyện mua lại!"

"Đúng rồi."

Liễu Tuấn mỉm cười.

"Nhưng mà, thị trưởng, đi đâu để tìm công ty thuê như vậy?"

Triệu Sư Phạm hưng phấn một lúc, lập tức hỏi đến một vấn đề then chốt khác.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cái này tôi sẽ nghĩ biện pháp. Trước hết chúng ta cứ tiến hành hình thức này đi, chỉ cần thu được thành công, sẽ có rất nhiều công ty cho thuê nghe tin sẽ tới, sẽ hấp dẫn đầu tư đối với trong thành phố, cũng là một thông tin rất tốt mà."

Triệu Sư Phạm vui vẻ nói: "Thị trưởng, đây là ngài đang cải tạo Tiềm Châu chúng ta thành một kiểu mẫu đặc khu. . ."

Liễu Tuấn cười nói: "Đặc khu có ưu thế chính sách, vốn trong nước và nước ngoài sẽ ùn ùn kéo vào, chúng ta không phải là đặc khu, không có chính sách ưu đãi như vậy, nhưng chúng ta có biện pháp, thúc đẩy suy nghĩ, vẫn có thể hấp dẫn tài chính của trong nước và nước ngoài đưa vào. Chỉ dựa vào công năng tự tạo máu của Tiềm Châu thì còn xa mới đủ, phát triển từng bước Tiềm Châu sẽ bị lạc hậu, bị người ta càng bỏ xa hơn, cho nên nhất định phải động não, nghĩ nhiều biện pháp hơn."

Triệu Sư Phạm vỗ tay trước tiên, trong phòng hội nghị nhất thời vang lên tiếng vỗ tay rào rào, ánh mắt của các phó thị trưởng nhìn Liễu Tuấn rõ ràng có thêm vài phần kính phục.

"Được, hiện tại chúng ta thảo luận tới hạng mục thứ hai. Về việc thành lập một khu Khai phá kỹ thuật Cao tân cấp Chính xử. Khu Cao tân này, ý của tôi sẽ không bắt đầu từ số không, ngay hiện tại đã có hai khu Khai phá cấp thành phố, chọn ra một cái, dựa theo hình thức của khu Khai phá kỹ thuật cao tân, tiến hành cải tạo. Đồng chí Sư Phạm, ý kiến của đồng chí thế nào?"

Triệu Sư Phạm lại có chút mơ hồ. Xem ra ngay từ đầu, tất cả mọi người đã nghĩ sai hướng, một vị Tiểu Liễu vội vàng tạo ra một khu Cao tân là vì nắm vững quyền lực, an trí người thân, vừa nghe xong lời này, hoàn toàn không phải như vậy. Liễu thị trưởng là thật suy nghĩ vì Tiềm Châu.

"Ý kiến của Thị trưởng, tôi vô cùng tán thành. Trong thành phố vốn có hai khu Khai phá cấp thành phố, một nam một bắc. Tôi thấy khu Khai phá Nam Than tương đối thích hợp để cải tạo hơn. Khu Nam Than nằm sát bên Trường Giang, giao thông đường thuỷ tiện lợi, có bến tàu ra vào. Trước đây đều có lợi nhuận, điều kiện tương đối tốt."

Liễu Tuấn gật đầu, nói: "Ý kiến của đồng chí Sư Phạm rất tốt, tôi cũng suy nghĩ như thế. Khu Khai phá Nam Than, tôi cho rằng trọng điểm chủ yếu chính là nằm ở phát triển mạnh sản nghiệp công nghệ cao. Lần này tôi đến thủ đô họp, đã bái phỏng người phụ trách liên quan của bộ khoa học công nghệ, bộ khoa học công nghệ đối với ý nghĩ của tôi rất tán thưởng, đáp ứng dành cho cho chúng ta sự ủng hộ lớn nhất. Trong thành phố chúng ta phải thành lập một ngân sách riêng để mà khuyến khích và giúp đỡ sản nghiệp kỹ thuật Cao tân, đồng thời, cùng mấy trường đại học nổi tiếng trong tỉnh và trong nước thành lập các viện nghiên cứu khoa học để hỗ trợ và hợp tác. Có kỹ thuật này ủng hộ, hơn nữa chính sách ủng hộ của bộ khoa học công nghệ cùng với tài chính trong thành phố, rất có hi vọng kiến thiết được khu công nghệ cao này. Các đồng chí, Tiềm Châu chúng ta phải kiến thiết thành thành phố nghi cư, thành phố du lịch, như vậy bảo vệ môi trường là việc vô cùng quan trọng. Năng lượng cao, xí nghiệp công nghiệp có khả năng ô nhiễm cao, chúng ta không thể đưa vào. Thành phố trong xanh sạch đẹp là chúng ta phải lưu cho hậu thế. Phát triển kinh tế của Tiềm Châu, phải đi theo hướng công nghệ cao, đường phố phải nâng cấp, bằng sự đưa vào ít nhất, đạt thành sản xuất lớn nhất. Chúng ta sau này phải có chính sách cố định để thúc đẩy."

Triệu Sư Phạm liên tiếp gật đầu, mỉm cười nói: "Thảo nào thị trưởng muốn dùng nhiều tiền xây một cái 'Viện bảo tàng khoa học công nghệ', chính là vì làm tốt tuyên truyền, để cho đông đảo người dân đều có tư duy về khoa học kỹ thuật!"

"Đúng vậy!"

Liễu Tuấn hơi gật đầu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.