Chương trước
Chương sau
Liễu Tuấn vội vã chạy lên con đê lớn, phát hiện tất cả mọi người đang khẩn trương nhìn chăm chú vào mặt sông với những con sóng đục ngàu ngập trời. Có đôi khi một con sóng cao nhất đã vượt qua cả đỉnh lũ.

Lúc này trên mặt sông tương đối bình tĩnh, đương nhiên cũng chỉ là tương đối bình tĩnh, trên mặt sông mênh mông vẫn đang còn sóng to gió lớn.

Liễu Tuấn vừa đến, mọi người liền tự động tránh ra nhường một con đường, Liễu Tuấn đi nhanh đến bờ, nhìn về mặt sông.

Vương Bác Siêu đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn, chỉ vào một tòa kiến trúc từ xa chỉ lộ ra đỉnh chóp, nói:
- Bí thư xem, phía trên có người!

Xuyên qua màn hơi nước lất phất, Liễu Tuấn ngưng mắt nhìn kỹ, không biết có phải hay không, thấy hai người đang ở trên đỉnh chóp tòa kiến trúc phất tay, cách rất xa nên nhìn không rõ ràng, không biết là nam hay nữ.

- Sao lên đó được?

Liễu Tuấn rất khó hiểu.

Đó là một gò đất ở giữa lòng sông, phía trên có một vài cư dân sinh sống, cũng có bờ bao, xây thành đê vây quanh. Nhưng trận hồng thủy này thực sự quá lớn, rất nhanh đã tràn qua bờ đê bao quanh cái gò ở giữa sông, chỉ là trước khi hồng thủy tràn qua bờ đê, cư dân ở trên gò đã sớm đi khỏi đó, vì sao vẫn còn có người ở lại?

- Đây là từ thượng du trôi tới, vừa rồi nhận được tin tức, một bờ bao ở trên thượng du đã bị vỡ, rất nhiều quần chúng bị trôi đi. . .- Vương Bác Siêu tâm tình rất nặng nề, nói:
- Hai người kia là do ôm ván gỗ nên trôi tới đó, vận khí rất tốt, trùng hợp bị tòa nhà đó cản lại nên bò lên đó.

Thì ra là thế.

Điều này không thể dùng vận khí tới hình dung, quả thực chính là kỳ tích!

Ở trong cơn đại hồng thủy đặc biệt thế này, một khi bị dòng nước xiết cuốn đi, trên cơ bản không hề còn hi vọng sống. Vừa khéo đụng phải một căn lầu bỏ lại, không thể may mắn hơn leo lên đó, không phải kỳ tích thì là gì?

Nhưng mà tình huống hiện tại vẫn còn rất nguy cấp, cái gò ở giữa sông đã cách con đê ở nội thành không xa, cự ly ước chừng hơn 100m, chỉ là hồng thủy quá lớn và quá xiết, sóng trên mặt sông một cái tiếp một cái ập tới, rất khó tới gần.

- Kính viễn vọng!

Liễu Tuấn nói, Vương Bác Siêu lập tức đem kính viễn vọng quân dụng đặt vào tay y.

Liễu Tuấn giơ lên kính viễn vọng nhìn lại, do nước mưa nên vẫn nhìn không rõ lắm, chỉ là mơ hồ. Có thể thấy được hai cái tay đang vẫy, là một phụ nữ, người bên cạnh đang ngồi, càng nhìn không rõ, bằng cảm giác thì dường như đó là một đứa bé.

- Có thuyền cứu hộ không?

Liễu Tuấn buông kính viễn vọng xuống liền hỏi ngay. Y nhớ kỹ, Quang Hắc Tử đã chuẩn bị sẵn hơn mười chiếc thuyền cứu hộ, mấy ngày này vẫn đang lục tục vận chuyển đến Tiềm Châu, cũng có một vài cái đã mang đi chi viện cho những nơi khác.

Vương Bác Siêu lắc đầu, nói:
- Toàn bộ thuyền cứu hộ đã giao cho quân phân khu rồi.

Những trang thiết bị cùng loại đương nhiên phải chuyển giao cho bộ đội sử dụng.

- Vậy còn chờ gì nữa, lập tức gọi điện thoại cho trung tâm chỉ huy cứu hộ để xin viện trợ.

Liễu Tuấn bình tĩnh nói, trong thành phố đã thành lập ban chỉ huy chống lũ cứu nguy lấy bí thư thành ủy là chỉ huy trưởng, đồng thời thành lập một trung tâm chỉ huy cứu hộ lấy quân phân khu Tiềm Châu là chủ, chủ yếu phụ trách cứu những người bị rơi xuống nước trong cơn hồng thủy.

Cơn hồng thủy có quy mô lớn như thế này, một vài bờ bao khá thấp cùng hương trấn bị vỡ bờ hoặc bị ngập là tình huống rất bình thường, có thể bảo vệ cho bờ đê bao quanh khu vực nội thành đã là thắng lợi lớn nhất rồi. Đương nhiên, ngay khi cơn hồng thủy thành hình, trong thành phố đã làm bố trí, nhanh chóng dời đi những khu vực quần chúng có bờ bao không bảo đảm rõ rệt, ngay tại chỗ đó củng cố đê điều, nghiêm phòng tử thủ.

Mặc dù như vậy, cũng không thể trăm phần trăm bảo đảm không có sai sót.

Lưu vực sông Trường Giang từ khi cơn đại hồng thủy thành hình tới nay, đông đảo cán bộ chiến sĩ ở quân phân khu Tiềm Châu cùng quan binh của đội võ cảnh Tiềm Châu, cùng với quan binh ở quân khu phía đông nam đến trước tiếp viện, thời gian hơn một tháng nay, tại trong cơn hồng thủy đã an toàn dời đi mấy vạn quần chúng, cứu vô số sinh mệnh, có thể nói công đức vô lượng.

Gặp phải tình huống khẩn cấp như vậy, đương nhiên phải lập tức hướng trung tâm chỉ huy cứu hộ để cầu viện.

Vương Bác Siêu gấp rút đi gọi điện thoại.

Cứ cách mỗi một đoạn trên con đê lớn thì thiết lập một trạm thông tin liên lạc, cục điện báo thành phố trực tiếp kéo đường dây điện thoại lên đến tận con đê, nhằm bảo chứng thông tin được thông suốt, trước tiên đem tình hình nguy hiểm báo cáo lại cho ban chỉ huy cứu nguy.

- Bí thư, trung tâm chỉ huy nói họ rất nhanh sẽ đến!

Vương Bác Siêu báo cáo lại.

Liễu Tuấn gật đầu.

Khoảng chừng 20 phút sau, trên mặt sông xuất hiện ba chiếc thuyền cứu hộ từ thượng du bơi xuống. Mọi người trên đê đều nhịn không được bắt đầu reo hò. Liễu Tuấn nhìn từng vùng nước xoáy trên mặt sông, mày nhíu chặt.

Tình hình không được phép lạc quan!

Động cơ của thuyền cứu hộ cũng không mạnh, thân thuyền cũng không lớn, ở trong những con sóng khổng lồ cùng những vòng nước xoáy thật lớn, có thể thuận lợi tới gần tòa kiến trúc đó và cứu hai người trên mặt sông đó hay không cũng rất khó nói. Thuyền cứu hộ khi so với thuyền của quân đội, cũng không nhất định có thể bảo đảm được an toàn.

Cứu người ở trong cơn đại hồng thủy sinh tử vốn chỉ nằm trên một đường, muôn vàn mạo hiểm.

Chỉ là trong lúc này, tất cả mọi người không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, quyết không thể trơ mắt mà nhìn hai người đó bị nhốt ở giữa lòng sông.

Ba chiếc thuyền cứu hộ vẫn chưa xuất động toàn bộ, chỉ có một con thuyền bắt đầu chạy về giữa lòng sông, hai chiếc khác thì theo sát ở phía sau, luôn duy trì một cự ly nhất định, dễ nhận thấy là khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, sẽ khẩn cấp cứu viện cho những chiến hữu ở trên chiếc thuyền cứu hộ đầu tiên.

Tim của mọi người cũng đều bị treo tới cổ họng, nín hơi tĩnh khí nhìn chằm chằm vào con thuyền cứu hộ trên mặt sông, con mắt cũng không dám nháy một cái.

Đã đến gần!

Chiếc thuyền cứu hộ đầu tiên rất nhanh tiếp cận tòa kiến trúc ở giữa lòng sông chỉ lộ cái cái đỉnh, trong mắt mọi người cũng dấy lên tia hi vọng, rất nhiều người thậm chí bất tri bất giác nắm chặt bàn tay.

Thế nhưng lúc này, một con sóng ập tới, thuyền cứu hộ thoáng cái bị đẩy lên đỉnh ngọn sóng, lập tức ngã xuống, cả vạn quan binh quần chúng trên đê phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, tim mọi người cũng theo con sóng thoáng cái hất lên cao, rồi lại theo thuyền cứu hộ ngã sấp xuống mức thấp nhất.

May mà chiến sĩ lái thuyền cứu hộ có tài nghệ cao siêu, thuyền cứu hộ bị hất tung lên cao nhưng không bị lật úp, xoay mấy vòng tròn cuối cùng cũng ổn định.

Mọi người lại không kìm lòng nổi reo hò thêm một trận!

Nhưng mà ở gần gò đất giữa lòng sông đã hình thành mấy vòng nước xoáy vô cùng lớn, nhất là xung quanh tòa kiến trúc, cũng có vòng nước xoáy rất lớn, thuyền cứu hộ thử vài lần cũng không thể tới gần. Hiển nhiên hồng thủy càng lúc càng lớn, thuyền cứu hộ đã không thể không lui trở về.

Mọi người không khỏi thất vọng cúi đầu xuống.

Lúc này, phó bí thư thành ủy Tiềm Châu Yêu Hải Anh cùng một quân nhân trung niên cường tráng xuất hiện tại trên đê, cùng Liễu Tuấn nắm tay.

Vị quân nhân này hơn bốn mươi tuổi, trên vai đeo quân hàm đại tá, Liễu Tuấn nhận ra hắn chính là viên tư lệnh quân phân khu Tiềm Châu, tổng chỉ huy trung tâm chỉ huy cứu hộ thành phố Tiềm Châu Lý Thế Quân.

- Lý tư lệnh, Yêu bí thư!

Liễu Tuấn lần lượt nắm tay với hai người.

Ba chiếc thuyền cứu hộ lần lượt cặp bờ, khoảng mười quân nhân sức cùng lực kiệt leo lên đê, hướng Lý tư lệnh giơ tay cúi chào, nói:
- Báo cáo tư lệnh, vòng nước xoáy quá lớn, sóng cũng quá lớn nên rất khó tới gần!

Lý Thế Quân hỏi:
- Tình huống thế nào? Người bị nhốt là ai?

- Một nữ đồng chí, còn có một thiếu niên. Có thể là mẹ con.

Mặc dù thuyền cứu hộ không có leo lên được nóc, đại thể tình huống vẫn có thể thấy được rõ.

Lý Thế Quân gật đầu, đi nhanh tới bờ sông, nhìn chằm chằm vào tình huống trên sông, nhíu chặt lông mày, hiển nhiên hồng thủy đang có xu thế tăng lên, nếu như không thể kịp thời cứu ra hai mẹ con, để cho đỉnh lũ kế tiếp đi tới thì tình cảnh của họ thực sự rất nguy hiểm.

- Tư lệnh, thỉnh cầu không quân trợ giúp đi!

Liễu Tuấn quả quyết nói.

Lý Thế Quân gật đầu, lo lắng nói:
- Tình huống như vậy, phi cơ trực thăng cũng không nhất định có thể tiến sát tới được, song bất kể như thế nào cũng phải thử một lần!

Lý Thế Quân đi đến địa điểm liên lạc gọi điện thoại cho không quân xin cầu viện, Yêu Hải Anh đi tới bên người Liễu Tuấn, thấp giọng nói:
- Liễu bí thư, phó chủ tịch Lý Trị Quốc đã tới tỉnh thị sát, đang chạy tới Tiềm Châu, lập tức sẽ đến nơi thôi, Thôi tỉnh trưởng mời bí thư cùng đi đến giao khu để nghênh đón.

Liễu Tuấn giật mình, phó chủ tịch Lý Trị Quốc muốn tới Tiềm Châu?

Từ khi đại hồng thủy bạo phát tới nay, lãnh đạo trung ương cực kỳ quan tâm, bao quát cả mấy đại thường ủy ở bên trong cũng đều khẩn cấp đi tuần, đến mấy tỉnh có tình hình thiên tai nặng nhất để thị sát, chỉ đạo chống lũ cứu nguy.

- Mặt khác, lãnh đạo trung ương đi cùng Lý phó chủ tịch tới thị sát còn có chính pháp ủy trung ương Nghiêm bí thư. . .

Yêu Hải Anh tiến thêm một bước nhắc nhở Liễu Tuấn, ông già vợ của cậu cũng tới rồi. Thôi Phúc Thành vốn có thể điện thoại báo tin, vì thận trọng vẫn để cho Yêu Hải Anh báo tin tức này ngay mặt cho Liễu Tuấn biết.

Liễu Tuấn nhìn tình huống dưới sông, nhíu mày, nói:
- Tôi sẽ không đi nghênh tiếp, cứ ở chỗ này. Đợi sau khi cứu được người ra rồi mới đi bái kiến Lý phó chủ tịch cùng Nghiêm bí thư!

Yêu Hải Anh nghe mà giật mình, rất quái lạ nhìn Liễu Tuấn.

Lý phó chủ tịch chính là thủ trưởng số 5 của cục chính trị, nhân vật đỉnh cao của trung tâm quyền lực, hơn nữa một người là bí thư chính pháp ủy trung ương, ông già vợ của Liễu Tuấn, sức nặng vậy mà không bằng hai mẹ con đang bị nhốt ở trên lòng sông?

Tiểu Liễu này không phải tính bướng bỉnh lại phát tác đấy chứ?

- Đúng vậy, Lâu bí thư, tôi phải ở lại chỗ này!

Liễu Tuấn kiên định gật đầu lần nữa.

- Vậy, được rồi!

Yêu Hải Anh thấy Liễu Tuấn đã quyết tâm cũng không dám nhiều lời, nắm tay với Liễu Tuấn rồi vội vàng xoay người đi khỏi. Mặc kệ nói như thế nào, Liễu Tuấn là cán bộ của thành phố Ngọc Lan, tạm thời đang giúp đỡ cho Tiềm Châu, bà chính là nhân vật quyền lực xếp hàng thứ 4 của thành phố Tiềm Châu, làm sao có thể chậm trễ như thế? Hơn nữa, tiểu Liễu người ta hậu trường đủ cứng, không đi nghênh tiếp cha vợ, lá gan mặc dù đủ lớn, nhưng chung quy vẫn có hậu thuẫn, Yêu Hải Anh bà sao lại có thể sánh bằng!

Mặc dù Liễu Tuấn không đi nghênh tiếp nhóm quan to trung ương Lý phó chủ tịch cùng Nghiêm Ngọc Thành, chuyện này vẫn tạo thành một cái vòng xoay ở trong lòng y. Lý phó chủ tịch đi tuần, do Nghiêm Ngọc Thành cùng đi, ý nghĩa này, Nghiêm Ngọc Thành đã trở thành trợ thủ đắc lực của Lý phó chủ tịch, thân phận người phát ngôn của phe phái đã xác định không thể nghi ngờ. Về phần Lý phó chủ tịch, là người đảm bảo cho phe phái mình, muốn tranh thủ tại 5 năm sau trèo lên vị trí đại nhân vật. Nhân vật như vậy, không chỉ muốn đạt được toàn lực cầm cự cho phe phái mình, cho những phe phái khác, cũng không thể tạo thành áp lực quá nặng nề, rất nhiều khi, ngược lại không tiện tự mình đứng ra. Tác dụng của những trợ thủ đắc lực như Nghiêm Ngọc Thành Liễu Tấn Tài lại càng thể hiện ra nhiều hơn.

Tuy nhiên tâm tư của Liễu Tuấn rất nhanh từ cục diện chính trị trung ương kéo về hiện thực.

Lý tư lệnh sau khi gọi điện thoại xong, trở lại đứng sóng vai cùng y, nói:
- Liễu bí thư, phi cơ trực thăng của không quân rất nhanh sẽ tới.

Liễu Tuấn gật đầu, mắt lại nhìn lên dòng sông, lần thứ hai lại nhíu mày
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.