Chương trước
Chương sau
Đấu tranh đột nhiên bắt đầu, do Uông Quốc Chiêu chủ động khơi lên.

Điều này nắm ngoài dự liệu của Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn.

Chiếu lẽ thường mà nói, Uông Quốc Chiêu là người âm trầm có thừa, dũng khí không đủ, cho dù mọi người đều biết cùng với điều chỉnh nhân sự quy mô của tỉnh, một cuộc tranh đấu mới ở Ngọc Lan là không thể tránh được, hơn nữa nhất định nổ ra giữa Uông Quốc Chiêu, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn.

Nhưng Uông Quốc Chiêu đáng lẽ không nên chính diện xung đột, mà giống như trước kia, hắn bề ngoài bình thường đằng sau âm thầm mưu tính, đợi đối phương lộ sơ hở sau đó tung một đòn hạ gục.

Đó là thủ pháp nhất quán của Uông Quốc Chiêu, đã qua vô số lần kiểm nghiệm thực tiễn, cực kỳ hữu hiệu. Uông Quốc Chiêu mới tới nơi, chưa hiểu rõ tình thế, sao có thể ngu ngốc phát động xung đột chính diện.

Nhưng hành động trái lẽ thường đó, Uông Quốc Chiêu đã làm thật.

Uông Quốc Chiêu nhậm chức chưa tới một tháng, trên cuộc họp văn phòng bí thư, đưa ra một bản phân công công tác tổng thể, liên quan vấn đề điều chỉnh phân công các vị phó thị trưởng chính phủ.

Điều chỉnh điều chỉnh trong phạm vi nhỏ, thì có thể xác định trên cuộc họp văn phong thị trưởng, thị trưởng đưa ra kiến nghị, mọi người đưa ra kiến nghị, chỉ cần không có phản đối quá lớn, là thông qua. Nhưng điều chỉnh phân công phó thị trưởng cần thảo luận ở văn phòng bí thư, giả sử chia rẽ qua lớn, có thể đưa lên thường ủy thảo luận.

Họp ở văn phòng bí thư chỉ là cho có lệ thôi.

Trên cuộc họp Đinh Ngọc Chu đưa ra mấy kiến nghị, đều không mẫn cảm lắm, Cổ Tiên Hiền và Lục Duyệt đều mới tới nhậm chức hơn nữa ở TW nhảy dù xuống, đối với công tác kiến thiết kinh tế địa phương không hiểu lắm, cơ bản không nói gì, thấy cả Uông Quốc Chiêu và Liễu Tuấn hai người chủ quản kinh tế đều không dị nghị, nên cũng nhấc tay thông qua.

- Các đồng chí còn có gì muốn đưa ra thảo luận không?

Đinh Ngọc Chu vẫn thong thả như trước, mặt uy nghiêm không có thay đổi nhiều so với trước kia, thậm chí càng tự tin hơn. Ba vị phó bí thư bị điều đi là Thôi Phúc Thành, Thái Tiên Phong, Điền Hoằng Chính cơ bản chẳng chung lối với ông ta, hiện giờ ba người mới có Uông Quốc Chiêu và Cổ Tiên Hiên đối lập rõ ràng, Lục Duyệt trung lập, tình thế không có gì thay đổi, nhưng quan trong nhất Liễu Tuấn đã thành đồng minh của ông ta.

Đinh Liễu hợp lực, bất kể là trên thường ủy hay là mỏ rộng tới các khu huyện đều chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Đinh Ngọc Chu lại tìm vể cảm giác nhất ngôn cửu đỉnh.

Đương nhiên "nhất ngôn" phải nhất trí với Liễu Tuấn, thì mới có thể "cửu đỉnh" được.

Có điều thái độ của Liễu Tuấn không tệ, Đinh Ngọc Chu khi mở đại hội tuyển cử thăm dò y một chút, đã được câu trả lời hết sức rõ ràng. Hơn nữa sự thực chứng minh, Liễu Tuân và Thôi Phúc Thành khống chế các cán bộ khu huyện hết sức tới nơi tới chốn, làm Đinh Ngọc Chu khá hài lòng, khi Cận Tú Thật nói chuyện với ông ta nhắc tới Liễu Tuấn là người giữ quy củ, Đinh Ngọc Chu rất tán đồng.

Dù hai người tồn tại hố chia rẽ rất lớn, nhưng không thể phủ nhận những phẩm chất tốt của Liễu Tuấn.

Chỉ cần Liễu Tuấn giữ quy củ, thì quyền uy bí thư tỉnh ủy của ông ta có thể xây dựng lại.

Đó cũng là nguyên nhân quan trọng cuối cùng ông ta đồng ý hợp tác với Liễu Tuấn.

- Đinh bí thư, tôi có một kiến nghị muốn đưa ra thảo luận.

Giọng nói của Uông Quốc Chiêu vĩnh viễn “nhơn nhớt”, hay nói cách khác là cực kỳ nhã nhặn, nhưng làm người ta bất giác rùng mình. Nhất là loại nam nhân dương khí dồi dào như Liễu nha nội, khó có thể tưởng tượng ra, sao làm nam nhân có thể "âm" tới mức độ như Uông Quốc Chiêu. Trưa kia rất lâu có bí thư thành ủy Bảo Châu là Chu Bồi Minh đã âm nhu lắm rồi, có điều đem so với Uông Quốc Chiêu thì là hảo hán tiêu chuẩn.

Đinh Ngọc Chu gật đầu.

Uông Quốc Chiêu sớm đã lĩnh giáo sự nghiêm nghị của Đinh Ngọc Chu, nên không bận tâm, nhưng trong lòng Lục Duyệt và Cổ Tiến Hiền không khỏi có chút phát ngán, cảm thấy Đinh bí thư tỏ quan uy hơi quá.

- Kiến nghị này, liên quan tới sự điều chỉnh phân công phó thị trưởng trong chính phủ.

Uông Quốc Chiêu rất lễ độ gật đầu với từng người, rồi mới mở sổ ra đọc.

Hắn mới nói một câu, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn liền cảnh giác ngay, điều chỉnh phân công phó thị trưởng đương nhiên là cần suy tính, nhưng Uông Quốc Chiêu tới nhậm chức chưa tới một tháng, đã vội đưa ra điều chỉnh ở trên văn phòng bí thư, có thể thấy quy mô điều chỉnh không nhỏ.

Quả nhiên Uông Quốc Chiêu nói tới đâu Đinh Ngọc Chu cau mày đến đó, Cổ Tiến Hiền và Lục Duyệt thì nghe rất nghiêm túc, không tỏ thái độ gì khác thường. Hai người này còn ở giai đoạn học tập làm quen, hơn nữa công tác trong đảng bình thường không tiện xen vào việc trong chính phủ. Liễu Tuấn thì lấy sổ ra ghi chép, mặt cũng bình thản như nước.

Có điều hiển nhiên trong lòng Liễu bí thư quyết không thể bình thản như vẻ ngoài.

Uông Quốc Chiêu đưa ra phân công điều chỉnh quá lớn, lớn nhất là của Lý Huệ và Chung Vĩnh Minh, gần như những ban ngành thực quyền đều bị Uông Quốc Chiêu tước bỏ hết, trực tiếp thuộc về Uông Quốc Chiêu chủ quản.

Thật quá khó coi rồi.

Vừa mới tới đã muốn làm chế độ tập quyền.

Nếu thực sự phân công như thế, Quốc Quốc Chiêu sẽ là vị thị trưởng uy thế nhất trên lịch sử Ngọc Lan, tất cả phó thị trưởng bao gồm cả phó thị trưởng thường vụ Lý Huệ đều thành sai vặt của Uông Quốc Chiêu.

Chẳng lẽ kẻ này điên rồi.

Đinh Ngọc Chu cau mày:
- Đồng chí Quốc Chiêu, phương án này cuộc họp văn phòng thị trưởng đã thảo luận qua chưa?


Uông Quốc Chiêu cười đáp:
- Có, hôm nay vừa thảo luận xong, mọi người đều đồng ý với sự phân công này.

Liễu Tuấn cười, cười rất lạnh.

Cuộc họp văn phòng bí thư mở lúc 9h sáng, Uông Quốc Chiêu lại nói hôm nay thảo luận xong rồi, tức là vừa đến chỗ làm liền gọi các phó thị trưởng tới, sau đó tuyên bố trên cuộc họp, mọi người còn đang ú a ú ớ thì đã lập tức tới tham gia cuộc họp văn phòng bí thư, nói đâu ra thảo luận với đồng ý gì? Các phó thị trước khác e ngay cơ hội lên tiếng cũng chẳng có.

Hơn nữa các phó thị trưởng cũng đâu phải là đồ ngốc, biết rõ Uông Quốc Chiêu đã quy thuận chủ mới, cũng biết kiến nghị này phải được Đinh bí thư đồng ý, nên mọi người chẳng thèm nói gì, mặc cho Uông Quốc Chiêu tới chỗ Đinh Ngọc Chu đập đầu vào tường.

Trong phương án mới, đem việc cải cách quốc xĩ và khu cao tân vốn thuộc về Lý Huệ vơ hết vào người Uông Quốc Chiêu, lý do hai công tác này đều liên quan trực tiếp tới sự phát triển và thu nhập tài chính của thành phố, phải để thị trưởng chủ quan mới có thể thể hiện được sự coi trọng của chính phủ.

Nhưng ai chả biết Lý Huệ chỉ chủ quản trên danh nghĩa thôi, thực tế hoàn toàn không xen vào được, còn hai văn phòng bên thành ủy sờ sờ ra đó trực tiếp phụ trách với Liễu Tuấn. Lý Huệ không xen vào được vì chức vụ trong đảng của hắn kém Liễu Tuấn, nhưng Uông Quốc Chiêu muốn "cướp" lấy thì khác hẳn.

Uông Quốc Chiêu bất kể chức vụ chính phủ hay đảng cũng ở trên Liễu Tuấn, hai người cùng quản lý một công việc thì tức là Liễu Tuấn phải báo cáo cho Uông Quốc Chiêu, thêm vào khu Trường Hà vốn thuộc sự quản lý trực tiếp của thị trưởng, nghĩa là Liễu Tuấn là cấp dưới trực tiếp của hắn, hoàn toàn không khác biệt gì các phó thị trưởng khác.

Khi nghe kế hoạch điểu chỉnh này, Lý Huệ cũng nhếch mép cười nhạt y như Liễu Tuấn.

Trước kia nghe nói Uông Quốc Chiêu lợi hại, không ngờ lại là kẻ lỗ mãng, ngay cả tỉnh thế cơ bản nhất còn chưa làm rõ đã ra tay. Nếu như kẻ này muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Liễu Tuấn, Lý Huệ thấy mình chẳng nên cản hắn, tin rằng Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn sẽ cho hắn một bài học.

Lý Huệ rất rõ giữa Đinh Liễu đã đạt thành đồng minh, hơn nữa hắn là người ủng hộ kiên định nhất cho phương án này. Cận Tú Thật đưa hắn "gửi gắm" cho Liễu Tuấn, Lý Huệ thấy là nước cờ hợp lý với tình thế nhất.

Nhìn khắp tỉnh A không có đối tượng nào thích hợp quy thuận hơn Liễu Tuấn.

Mượn tay Liễu Tuấn, thông qua liên hệ với đại lão cao tầng, được Nghiêm Liễu hệ lẫn Hà Duyên An mạnh mẽ ủng hộ, nếu thao tác thỏa đáng, bằng với việc Cận Tú Thật đã mở ra một con đường lớn thông tới trời cho những tâm phúc của mình.

- Các đồng chí khác ý kiến thế nào?

Đinh Ngọc Chu không phủ quyết vội, mà theo quy tắc hỏi các vị cấp phó khác.

Cổ Tiến Hiền và Lục Duyệt đều như cao tăng nhập thiền, không nói một lời. Dù cả hai không tiếp xúc với công tác chính phủ, cũng biết đây là thùng thuốc nổ lớn, chẳng may chạm vào là chui xuống một cái hố lớn ngay.

Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Uông thị trưởng, tôi thấy kiến nghị này không cần thiết. Phân công bên chính phủ đã được thường ủy thảo luận rồi mới quyết định, sự thực chứng minh là đã vận hành rất tốt, thành phố Ngọc Lan hai năm qua có bước tiến dài. Đó chính là sự chứng minh sự phân công trước kia rất hợp lý, không cần tùy tiện điều chỉnh.

Đinh Ngọc Chu gật đầu:
- Đồng chí Quốc Chiêu thấy thế nào?

Uông Quốc Chiêu nói vẻ rất tự tin:
- Nếu như văn phòng bí thư không thể nhất trí, tôi đề nghị đưa lên thường ủy thảo thuận
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.