Chương trước
Chương sau
- Phi Phi, mẹ con tới thủ đô đã quen chưa?

Phi Phi chuẩn bị một bát cơm nhỏ đút cho Dương Dương, Nguyên Bích Tú vừa nhìn cháu trai ăn vừa chuyện phiếm với Phi Phi.

Dương Dương ăn cơm đúng là mang phong cách của cha, ngồi ngay ngắn trong ghế, lần nào cũng há miệng rất to, rồi phồng má lai nhai, ăn ngon lành, chẳng trách Phi Phi thích nhìn nó ăn, ngay Liễu nha nội cũng bị "phong thái" ăn cơm của con mình mê hoặc.

Phi Phi lắc đầu:
- Không quen ạ, ngày nào cũng chắc tới mấy người bạn chơi bài.

Nguyên Bích Tú nói:
- Phải, nếu là mẹ cũng không quen, sống ở tỉnh N tới mấy chục năm trời, già rồi lại đi thủ đô, chả quen một ai, đến người nói chuyện cũng không có.

Kỳ thực là phu nhân ủy viên cục chính trị tìm người trò chuyện đúng là tốn công, không phải chỉ là vấn đề quen biết, còn rất nhiều lễ tiết phải thận trọng.

Liễu Tuấn ở bên cạnh xen lời:
- Mẹ, vấn đề này không lớn, chẳng bao lâu nữa mẹ và bà ngoại Dương Dương tụ họp với nhau rôi fsao?

Nguyễn Bích Tú trừng mắt nhìn con trai:
- Tiểu Tuấn, con còn là bí thư đó, nói chuyện sao không chú ý như vậy?

Dù sao Liễu Tấn Tài chưa qua trình tự tuyển cử chính thức, không tiện rêu rao khắp nơi, Nguyễn Bích Tú làm cán bộ mấy chục năm, "giác ngộ chính trị" chẳng thấp.

Liễu Tuấn bị mẹ mắng cũng chẳng để ý, cười nói:
- Ở nhà mà mẹ, lại chẳng có người ngoài.

Nguyên Bích Tú không nói thêm nữa, với đứa con trai này bà hài lòng hết sức, thực sự không bới móc được chỗ nào, bình thường không nỡ trách móc y nửa câu.

- Phi Phi, nhà con ở biệt thự công viên Long Sơn thế nào?

Liễu Bích Tú hỏi tới tình hình Giải Anh gần đây.

- Ừm, dạ... So với biệt thư tỉnh N thì to hơn một chút, hoàn cảnh thì không khác lắm, con thấy không khí bên công viên tỉnh N tươi mát hơn.
Phi Phi nói thật.

Bão cát ở thủ đô nổi danh toàn quốc, cho dù hiện giờ chưa nghiêm trọng như đời sau, nếu như không có gì bất ngờ, đoán chừng sẽ giống như tình hình trong ký ức trước kia của Liễu Tuấn, thi thoảng lại có trận bão cát lớn thò tay ra không nhìn thấy ngón.

Nguyễn Bích Tú vốn muốn hỏi vì sao không ở trong tứ hợp viện, nhưng nghĩ một lúc rồi thôi, một là chuyện này ít nhiều liên quan tới cơ mật, hai là hỏi cũng cả được, với tính cách ngây ngô chẳng hiểu chuyện đời của Phi Phi, e là không biết rành mạch.

Tứ hợp viện với các nhà cách mạng giai cấp vô sản thế hệ trước mà nói có cảm tình sâu sắc, ở quen hơn, đối với quý phu nhân tuổi chưa cao lắm như Giải Anh mà nói sức hấp dẫn không quá lớn. Nếu nói về sự thoải mái, thì Nguyên Bích Tú thấy biệt thự hiện đại hóa ở công viên Long Sơn thích hợp hơn một chút.

Nếu Giải Anh chọn ở trong biệt thư, Nguyên Bích Tú cũng nghĩ đợi tới thủ đô cũng ở đó tiện trò chuyện với Giải Anh.

Mọi người đang nói cười thì bên ngoài có tiếng xe hơi, Phi Phi cười nói:
- Ba về rồi.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Không phải.

- Sao anh biết không phải.

- Tiếng xe không đúng.

Kiếp trước y làm duy du máy móc, đối với âm thanh máy móc vận chuyển có thể phân biệt được rõ ràng.

Quả nhiên đi vào là hai vợ chồng Tạ Ý Tường và Mục Toa Toa, còn mang theo một ít lễ vật đặc sản địa phương.

- A, Liễu bí thư.

Tạ Ý Tường thấy Liễu Tuấn khá bất ngờ, vội đi nhanh tới bắt tay.

Nguyên Bích Tú ngạc nhiên:
- Tiểu Tạ, Toa Toa, sao hai đứa tới lúc này, không về Đại Ninh ăn tết à?

Tạ Ý Tường đáp:
- Dì Nguyễn, công việc trong thành phố hơi nhiều, cháu và Toa Toa năm nay không về nữa, chỉ đưa con về. Cháu tới đây xin chút cơm thừa, tối còn phải chạy về Giang Châu nữa.

Mục Toa Toa cười giải thích:
- Ngày mai anh ấy trực ban.

Tạ Ý Tường đi theo Liễu Tấn Tài nhiều năm, tình cảm sâu đậm, hai vợ chồng sớm đã thành một thành viên trong gia đình, đón chừng đây là cái tết cuối cùng của Liễu Tấn Tài ở tỉnh J, cho nên muốn tới ăn cơm đoàn viên với thủ trưởng cũ.

Hắn không biết Liễu Tuấn đưa vợ con về, có điều dù biết cũng vẫn sẽ đến.

Nguyễn Bích Tú cười;
- Tiểu Tạ, cháu đừng học theo ông ấy, lúc nào cũng chỉ biết công việc, một mình Hữu Tín là đủ rồi.

Theo cách nói này của Bích Tú thì chồng già nhà mình gây hại không ít, hại Giang Hữu Tín, giờ lại hại Tạ Ý Tường.

- Dì Nguyễn, cháu cũng đau có muốn, nhưng theo tỉnh trưởng lâu bị ảnh hưởng, muốn sửa cũng khó.

Tạ Ý Tưởng nói, trước mặt Nguyễn Bích Tú hắn cũng chẳng cố ý nói lời nịnh nọt sởn gai ốc.

- Tiểu Tạ, Toa Toa, mau ngồi đi.

Nguyễn Bích Tú niềm nờ mời hai vợ chồng ngồi xuống.

- Dì Nguyễn, tỉnh trưởng chưa về ạ?

Dù Liễu Tấn Tài hiện giờ đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy, nhưng thói quen lâu năm khó bỏ.

Nguyễn Bính Tú cười khổ:
- Cháu còn không biết ông ấy hay sao?

Tạ Ý Tường cười gật đầu.

Liễu Tuấn đưa thuốc lá ra mời, hỏi:
- Anh Tạ, quen với công việc mới chưa?

- Cũng quen.
Tạ Ý Tường nhận lấy điều thuốc:
- Tỉnh trưởng uy vọng cao vời, tôi ở dưới đại thụ được hướng bóng mát.

Thực sự là thế, dù Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài dù không cùng hệ phái, nhưng rất ít va chạm tranh đấu với nhau, làm uy vọng cả hai thăng lên cực cao, hiện giờ lại là lãnh đạo quốc gia, chẳng ai dám đi làm khó thư ký Liễu chính cục.

Điều này Liễu Tuấn không sao bì được, một Thai Duy Thanh đã làm Liễu Tuấn khó chịu, không lâu sau qua đại hội nhân dân, Cù Hạo Cẩm tới không biết còn gây ra chuyện gì, nhưng đoán chừng chẳng có lợi gì với đồng chí Liễu Tuấn.

Tình thế chỉ có thể càng nghiêm trọng.

Tạ Ý Tường cũng hiểu chút ít hoàn cảnh hiện tại của Liễu Tuấn, nhưng tay dài chẳng với tới trời, nói mấy câu an ủi vô nghĩa càng không nên, đành tránh khỏi đề tài này.

Liễu Tuấn vốn định nói chuyện công trình phòng lũ với hắn, dù đê phòng lũ do đích thân Liễu Tấn Tài theo dõi, hẳn không tới mức xảy ra những công trình rỗng ruột như trong ký ức, nhưng đê phòng ở các huyện ngoại thành có xây chắc chắn không thì khí nói. Nhưng Liễu Tuấn nói một lần rồi, cứ nói đi nói lại khó tránh khỏi làm người ta ghét.

Trong ký ức của y, thành phố Tiềm Châu tỉnh A kiếp trước bị trận lũ khủng khiếp quét qua, tạo thành tổn thất cực lớn, may là đê chính không vỡ, nội thành không tổn thất quá thảm trọng.

Song sau khi Liễu Tuấn trùng sinh, nhiều chuyện sẽ thay đổi, Tiềm Châu ngày nay có giữ được nội thành như kiếp trước hay không khó nói.

Gdp của Tiềm Châu chỉ thấp hơn Ngọc Lan và Ngô Tây, địa phận rộng, nhân khẩu đông, công thương nghiệp phát triển không tệ, nếu không cẩn thận bị lũ tán phá thì nguy.

May là thị trưởng lẫn bí thư Tiềm Châu đều do một tay Cận Tú Thật đề bạt lên, tinh thần khai thác cái mới có lẽ không đủ, năng lực thủ thành không tệ, hẳn là không có chuyện gì lớn.

Hai người nói chuyện tham khảo tâm đắc chính trị, Tạ Ý Tường nhiều tuổi hơn Liễu Tuấn, kinh nghiệm công tác phong phú hơn Liễu Tuấn, nhưng kiến thiết kinh tế địa phương lại không bằng. Tạ Ý Tường lần đâu tiên tiếp xúc công tác chủ đạo của chính phủ, kinh nghiệm công tác càng thiếu hụt, tìm Liễu Tuấn bù đắp một chút, không chừng có thu hoạch lớn.

Liễu Tuấn không che dấu, phân tích đơn giản cách cục Giang Châu, Liễu Tuấn tiến cử với hắn "sách lược chuyên gia", Liễu Tuấn kiên trì cho rằng, trên quan trường không cần chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cần một đường chính xác và đoàn đội chỉnh thể vững mạnh.

Tạ Ý Tường liên tục gật đầu, sau khi hắn tới Giang Châu, bị ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài, cắm đầu vào làm việc, hết sức cần mẫn, chỉ cảm thấy đầu mối hỗn loạn, hôm nay trò chuyện một buổi với Liễu Tuấn, tựa hổ có cảm giác như dội nước mát lên đầu.

Bên kia ba người phụ nữ cũng nói chuyện tưng bừng, Mục Toa Toa lần đầu tiên gặp Liễu Dương, bị chú bé con béo múp hồng hào làm thích mê, khen luôn mồm, tươi cười hớn hở. Liễu Dương chẳng biết lạ, tròn mắt nhìn ngó Mục Toa Toa, "nói chuyện" với cô hết sức "hợp ý"

Tòa biệt thự tiếng nói cười càng thêm náo nhiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.