Chương trước
Chương sau
Cận Hữu Vi có chút luống cuống nói:
- Liễu Tuấn, cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa. Chuyện này thực sự không phải tôi bảo bọn chúng làm.

Bị Liễu Tuấn nhìn chằm chằm hồi lâu, Cận công tử coi trời bằng vung cũng không chịu nổi nữa. Cận Hữu Vi không bận tâm người khác nói hắn tồi tệ, khốn kiếp nhưng lại chú ý người ta nói hắn không nghĩa khí, không nể bạn bè.

Ở điều này trong những nha nội của thành phố Ngọc Lan, Cận công tử có thanh danh lớn.

Nhưng nhìn ánh mắt Liễu Tuấn thì hoàn toàn không tin hắn.

Liễu bí thư cầm cốc trà uống thong thả từng ngụm, Cận công tử thỉ ngả mình trên ghế số pha, hút từng hơi thuốc, Kiều Kiều và Hiểu Xuân nơm nớp lo sợ dự ở một bên, không dám nói lời nào.

Hai vị nha nội này đến Thúy lam chi dạ, chẳng làm gì hết, cứ ngồi đó trừng mắt nhìn nhau, thật là kỳ quái, gian phòng hào hoa nhất Thúy lam chi dạ từ khi nào biến thành phòng trà rồi?

Hiểu Xuân không thành được tình nhân của Cận Hữu Vi, vẫn làm thợ mát xa ở Thúy lam chi dạ, nhưng làm người ta ngạc nhiên là, không ai yêu cầu Hiểu Xuân đi hầu hạ nam nhân khác, tựa hồ quản lý được ông chủ ra lệnh, Hiểu Xuân có thể xoa bóp cho nam nhân khác, nhưng không được chơi thật.

Cung không biết có phải Cận công tử đánh tiếng gì với Hạ Hâm Xương không.

Bất kể như thế nào, Hiểu Xuân rất cảm kích Cận Hữu Vi, vì nam nhân này, cuộc sống của cô thoải mái hơn tất cả các chị em khác trong Thúy lam chi dạ, Hiểu Xuân thậm chí mong mỏi có một lần được thực sự hầu hạ Cận Hữu Vi.

Tri ân báo đáo, đó là đặc điểm của các sơn nữ.

Hiểu Xuân cảm thấy mình chỉ có thân thể này để báo đáp Cận Hữu Vi mà thôi.

Có điều Cận Hữu Vi không chủ động yêu cầu, cô không dám lên tiếng, giờ thấy Cận Hữu Vi bị Liễu Tuấn làm có chút khốn đốn, trong lòng Hiểu Xuân có chút khó chịu thậm chí hận Liễu Tuấn.

Người này là ai sao lại hung hăng như thế?

Cho dù anh có lợi hại cũng không cần khinh người quá đáng .

Thấy Cận Hữu Vi như thế, Liễu Tuấn cười nhạt:
- Cận Hữu Vi, tôi có nên tin anh không? Anh nói cái công ty Tinh Vũ kia dám chơi thủ đoạn sau lưng anh hay sao?

Liễu Tuấn thực sự không tin.

Theo hiểu biết của y với Cận Hữu Vi, người này khôn ngoan hơn người, trí tuệ cực cao, lại với uy của con trai bí thư tỉnh ủy, nếu cấp dưới dám lén làm chuyện vượt ngoài quy củ sau lưng hắn, thực sự là khó tin.

- Mặc kệ cậu tin hay không tin, tôi không bảo bọn chúng làm như thế.
Cận Hữu Vi bực bội nói:

- Ha ha, đừng có chơi trò câu chữ với tôi! Anh không bảo bọn họ làm, không đại biểu cho anh không biết chứ? Bọn họ ký hợp tác với khu Trường Hà anh cũng không biết à? Thành thật đi, trừ anh ra, tôi thực sự không tin cái Cty Tinh Vũ có ai đầu óc như thế.

Liễu Tuấn hừ một tiếng, liếc xéo Cận Hữu Vi một cái.

Cận Hưu Vi có lẽ ban đầu thực sự không biết chuyện này, đoán chừng vợ và em vợ hắn làm ra, nhưng sau đó khẳng định là biết, một động tác lớn như thế, ắt Chung Hải Vận và Chung Hải Tinh đều không có gan che dấu Cận Hữu Vi.

Cận Hữu Vi cười khổ:
- Đại bí thư, cậu đang khen tôi hay nói xấu tôi thế? Sao tôi nghe nó cứ quai quái.

- Không chợt nhả với anh nữa, nói cho anh biết, đừng chơi trò này với tôi, tranh thủ còn sớm thu lại đi.

Cận Hữu Vi trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng dậy nói:
- Này, Liễu Tuấn, cậu đừng có ngang ngược như thế, mặc kệ chuyện này có phải là do tôi bảo bọn họ làm hay không, cái bản hợp đồng kia là giấy trắng mực đen, có tác dụng phát luật của văn kiện chính thức. Cậu không phải vẫn nói làm việc theo pháp luật sao? Tới tôi lại định dùng hành chính cán dự à?

Liễu Tuấn hừ một tiếng.

Lời này của Cận Hữu Vi cũng không phải hoàn toàn không có lý.

Sau khi từ chỗ Đinh Ngọc Chu trở về, Liễu Tuấn lập tức triệu kiến Sài Thiệu Cơ, tìm hiệu tinh huống cụ thể. Sài Thiệu Cơ nghe Liễu Tuấn nói, mới biết trong đó có mánh mung, vội kêu người đem hợp đồng đã ký với công ty Tinh Vũ kia lại xem.

Không xem thì thôi, xem rồi giật này mình.

Thì ra trong bản hợp đồng đó ghi rõ ràng, nếu kinh doanh nửa năm sau xưởng kim khí không có khởi sắc, bên đầu tư có quyền cải biến phương hướng kinh doanh, không chỉ hạn chế ở sản xuất công cụ kim khí, có thể trên cơ sở xưởng kim khí, chuyển sang kinh doanh hạng mục khác, ban quản lý khu Trường Hà chẳng những không thể cấm chỉ, mà còn phải giúp đỡ làm thủ tục liên quan.

Đó là quy định nghĩa vụ của phía chính phủ trong hợp đồng này.

Phải nói lúc đầu ký hợp đồng này cũng không phải là ban quản lý khinh xuất, qua một phen suy nghĩ, cho dù thế nào, bên đầu tư đồng ý gánh vác chi trả lương bổng cho công nhân nghỉ hưu và đãi ngộ quốc gia quy định khác, đảm bảo tổ hữu công chức hiện có, an bài công tác. Đối với xưởng kim khí hoàn toàn không có ưu thế gì mà nói, bên đầu tư này quả thực quá nhân từ này.

Thương nghiệp vận hành xưa nay đều theo đuổi hiệu ích lớn nhất, bên đầu tư có trách nhiệm như thế thật hiếm có.

Nhưng khi ấy mọi người đều bỏ qua một điều, hiện giờ khu Trường Hà không phải như hai năm trước đó nữa, vị trí địa lý xưởng kim khí chiếm cứ, hiện giờ đã thực sự nổi trội rồi.

Nhưng khi đó ai có thể dự liệu được tương lai phát triển nửa năm sau chứ? Dù sao với cán bộ quốc gia, ánh mắt thương nghiệp không xa như tinh anh trên thương trường.

Sài Thiệu Cơ thốt lên:
- Bí thư, người ta bẫy chúng ta rồi.

Liễu Tuấn cũng không trách Sài Thiệu Cơ, ngay cả "kẻ đầu sỏ" là y cũng không ngờ khu Trường Hà phát triển mau chóng như thế, nhìn thấy bản hợp đồng này Liễu Tuấn thậm chí có chút tán thường người của Cty Tinh Vũ.

Ít nhất thì tầm nhìn rất cao.

Liễu Tuấn nói:
- Anh muốn đất, nói rõ với tôi một câu, không cần thiết phải chơi thủ đoạn này.

- Xì, mọi người đều là bạn, tôi chả thèm nợ nần cậu.
Cận Hữu Vi phất tay lên, nói oang oang:
- Hơn nữa khi đó cậu ngồi ở trên thùng thuốc nổ, bốn phương tám hướng đều là minh thương ám tiễn, tôi không muốn gây phiền toái thêm cho cậu.

Liễu Tuấn ngẩn ra.

Cận Hữu Vi nói câu này đúng là rất bạn bè rồi.

- Vậy anh có nghĩ tới, hiện giờ gây ra phiền toái càng lớn hơn không? Đinh Ngọc Chu đã đích thân hỏi tới rồi, anh còn định muốn quẳng ông ta sang một bên sao?

Cận Hữu Vi cười hăng hắc:
- Có hợp đồng mà, chúng ta cứ theo hợp đồng mà làm, Đinh Ngọc Chu làm gì nổi chúng ta? Muốn chơi chúng ta thì cũng phải tìm được kẻ có đủ gan ở Ngọc Lan này mới được.

Liễu Tuấn thở dài:
- Anh lại giả ngốc với tôi đấy à? Có hợp đồng thì sao nào? Về bản chất bản hợp đồng này không thoát khỏi hiềm nghi quan thương câu kết, lấy quyền mưu lợi cá nhân.

Cận Hưu Vi không nói.

Liễu Tuấn nói có lý, hắn tuy không ở trong quan trường nữa, nhưng rất hiểu chuyện âm mưu trên quan trường, người ta chưa chắc có thể vì một chuyện này mà kéo đổ Liễu Tuấn, càng không thể kéo đổ hắn, nhưng những lời đồn thổi truyền đi, nói Liễu Tuấn phía sau lưng nịnh bợ Cận Hữu Vi, lấy lòng Cận Tú Thật là không phải trò đùa.

Liễu Tuấn là đại tướng của Hà Duyên An, nếu y dựa vào Cận Tú Thật, trời mới biết Hà Duyên An sẽ nghĩ ra sao!

Chẳng may Hà tỉnh trưởng nổi giận, rất có khả năng lấy chuyện này làm cớ tấn công ông cụ nhà hắn, tội danh dung túng con cái lạm dụng chức quyền sợ là chuyện Cận Tú Thật không tránh nổi.

- Vậy cậu bảo phải làm thế nào? Chẳng lẽ hủy hợp đồng? Nhà miếng thịt ngon trong miệng ra à? Cậu đứng quên tôi là thương nhân, tôi chỉ biết kiếm tiền, làm ăn lỗ vốn ai mà chịu.

Liễu Tuấn cười khẽ:
- Có phải là thịt ngon hay không, không phải là anh nói mà quyết. Tôi muốn nó biết thành cái trâm, đâm thủng họng anh cũng không phải là không làm được.

- Này, cậu có ý gì đấy hả?

Cận Hữu Vi khẩn trương, cái tên khốn này khi xử lý người khác không thiếu thủ đoạn, Cận Hữu Vi không muốn nếm thử chút nào.

- Không có gì, tôi thừa nhận bản hợp đồng này có hiệu lực. Có điều anh muốn biến xưởng kim khí thành khu văn phòng cho thuê, thế nào cũng cần ban ngành chức năng cho một con dấu nhỉ?

Cận Hứu Vi không khỏi mất tinh thần.

Liễu Tuấn nói là sự thực, giả sự y lên tiếng, bảo các ban ngành cấp dưới giữ thủ tục Cận Hữu Vi báo lên, thực sự không ai dám xử lý số giấy tở đó. Cận Hữu Vi có là con trai bí thư tỉnh ủy cũng vô dụng. Huyện quan không bằng hiện quản! Khu Trường Hà có kẻ nào lớn gan dám công khai kháng lệnh Liễu Tuấn chứ.

Quan trọng nhất là Liễu Tuấn làm thế không phải là vi phạm hợp đồng, người ta không phải không hỗ trợ anh mà thời gian dài một chút thôi, ở các nơi khác, công văn bị kéo dài một hai năm diễn ra vô số kể.

Cận Hữu Vi làu bàu:
- Liễu Tuấn, cậu làm thế không phải bạn bè.

Liễu Tuấn mặc kệ hắn, ngả đầu ra đằng sau nói:
- Kiều Kiều, bóp đầu cho tôi với, bị người này làm tức chết mất rồi.

Kiều Kiều hé miệng cười, thong thả đi tới, đưa tay ra đặt lên huyệt thái dướng của Liễu Tuấn.

Cận Hữu Vi tức thì cực kỳ ấm ức, rốt cuộc là ai làm cho ai tức chết chứ? Sao đám làm bí thư này đều giỏi đổi trắng thay đen như thế.

- Được được được, cậu được lắm! Tôi bảo bọn chúng đền bù giá chênh lệch, thế là được chưa?

Cận Hữu vi hướng Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên.

Liễu Tuấn chẳng đề ý tới hắn, nhắm luôn mắt lại, bắt đầu toàn tâm toàn ý hưởng thụ Kiều Kiều xoa bóp.

Chỉ cần địa ốc Tinh Vũ đền bù chênh lệch, chuyện này coi như xong, không một ai có thể lấy nó mà giở trò nữa, có điều Cận Hữu Vi cực kỳ bực bội, trơ mắt nhìn tác phẩm đăc ý của mình bị người ta chơi xở, muốn không tức cũng khó.

- Bà nội nó, thẳng nào chơi bẩn sau lưng! Để ông đây biết, ông lột da mày.

Cận Hưu Vi hầm hừ nói, cũng dựa lưng vào ghế, ngoắc tay gọi Hiễu Xuân xoa bóp đầu cho hắn, Cận công tử mới là bị Liễu nha nội làm tức giận.

Liễu Tuấn cười khẽ, nói:
- Bỏ qua đi, loại chuyện thế này không tra ra nổi đâu. Cây cao gió cả, ai bảo Cận công tử nổi danh quá, người ta nhìn không vừa mắt muốn cho anh một chút khó chịu! 8 xu một cái tem, anh đi tìm ai mà lột da! Tôi thấy anh nên yên phận một chút, an ổn qua mấy tháng hãy nói! Muốn kiếm tiền thì còn nhiều cơ hội lắm, hơn nữa cho dù bù đắp theo giá chênh lệch thì không gian thu lợi của anh còn rất lớn, cần gì ăn quá dầy?

Cận Hưu Vi trầm tư một lúc rồi gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.