Chương trước
Chương sau
Liễu Tuấn còn chưa trở về Ngọc Lan, Trương Văn Ba đã xảy ra chuyện.

Liễu Tuấn cho hai vợ chồng Trương Văn Ba ba ngày thu thập hành trang, nhưng Trương Văn Ba nôn nóng trở về, chỉ dùng một ngày đã hoàn thành bàn giao công việc, giám đốc nhà máy được giám đốc Nguyên căn dặn, bật đèn xanh cho Trương Văn Ba, còn trả thêm cho hắn hai tháng tiền lương, coi như là sự khẳng định với nỗ lực làm việc của hắn một năm qua.

Trương Văn Ba và Trầm Đan hôm sau đáp xe trở về Ngọc Lan, tới văn phòng lãnh đạo cải cách quốc xĩ báo danh, người phụ trách lâm thời hai văn phòng được Liễu bí thư căn dặn trước, hết sức nhiệt liệt hoan nghênh, an bài công tác cho Trương Văn Ba.

Liễu Tuấn ra lênh, trước khi y trở về Ngọc Lan, Trương Văn Ba không được có hành động gì, Trương Văn Ba nhớ kỹ, nhưng hắn trở về công ty điện cơ chuyển nhà, những đồng nghiẹp trong nhà máy ùn ùn kéo tới thăm, biết hắn hiện giờ đã "bay cao", được làm việc ở thành ủy, tức thì vô cùng phấn chấn, ào ào phản ánh ý kiến với hắn, nói tới việc cải cách cổ phần của công ty đều hết sức bất bình, cho rằng trong đó có vấn đề, tài sản quốc gia bị hạ thấp, làm béo cho tư nhân.

Trương Văn Ba không phải là người chịu ngồi an nhàn, tức thì vứt lời dặn của Liễu bí thư ra sau, quyết định thu thập ý kiến và tình huống của nha fmáy.

Hiện giờ hắn là nhân viên của văn phòng cải cách quốc xĩ, thu thập những tư liệu này cũng đúng với thân phận, đường đường chính chính.

Thế nhưng hành động này của Trương Văn Ba rõ ràng là chọc giận một số kẻ, kết quả là đưa con trai mười tuổi của hắn trên đường đi học về bị xe máy đụng phải. Chắc chắn là có người cố ý làm thế, cơ bản đứa bé không bị thương đến gân cốt, chỉ sợ hãi và một chút thương tích ngoài da.

Đây là một lời cảnh cáo rõ ràng.

Trương Văn Ba không mảy may bị lay chuyển, tiếp tục thu thập tài liệu, tối trước khi Liễu Tuấn về Ngọc Lan, Trương Văn Ba trong lúc từ văn phòng trở về nhà, bị mấy tên lưu manh đánh cho một trận, phải vào bệnh viện.

Liễu Tuấn vào bệnh viện thấy Trương Văn Ba đầu quấn băng, chân bó bột.

Trương Văn Ba thấy Liễu Tuấn thì rất hổ thẹn:
- Xin lỗi Liễu bí thư, tôi không nên làm trái mệnh lệnh của bí thư.

Trầm Đan đứng ở bên cạnh cắn môi không nói một lời, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Liễu Tuấn mắt tóe lửa, có điều mau chóng bình tĩnh lại, an ủi Trương Văn Ba mấy câu , rồi trở về văn phòng thành ủy, gọi điện thoại cho Bành Khoan.

Bành Khoan tới rất nhanh, vừa cúp điện thoại xuống là ngựa không ngừng vó, chưa tới một tiếng đã chạy tới văn phòng của Liễu Tuấn, đầu mướt mồ hôi, không giống giả vờ.

- Đồng chí Bành Khoan, tôi rất không hài lòng với việc trị an của huyện Ngọc Tây.

Vừa gặp mặt, Liễu Tuấn không bắt tay, cũng không bảo hắn ngồi xuống, nói thẳng thắn, ánh mắt nghiêm khắc nhìn thẳng vào mặt Bành Khoan.

Bành Khoanh cúi đầu đứng trước bàn làm việc, mặt xấu hổ, luôn mồm nói:
- Xin lỗi Liễu bí thư, tôi không làm tốt công việc, làm lãnh đạo nhọc lòng.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Đồng chí đúng là đã không làm tốt công việc, trước đó không lâu, có kẻ ngay trước mặt tôi, ở giữa thanh thiên bạch nhật ngang nhiên uy hiếp một phụ nữ yếu đuổi, tiếp theo đó sai lưu manh côn đồ xô xe vào đứa bé mười tuổi. Còn hiện giờ cán bộ của văn phòng thành ủy cũng không được đảm bảo an toàn nhân thân nữa, xin hỏi đồng chí Bành Khoan, huyện Ngọc Tây rốt cuộc là thiện hạ của đảng, hay là thiên hạ của lưu manh côn đồ?

Bành Khoan mồ hoi tuôn như suối, chẳng dám đưa tay ra lau, lắm ba lắp bắp nói:
- Liễu bí thư, tôi.. Tôi lập tức đi bố trí điều tra...

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Đồng chí Bành Khoan, lần này lại định làm gì để lừa dối tôi nữa đây.

- Liễu bí thư, tôi.

Bành Khoan kinh hãi, mặt tái mét đi.

- Lần trước các đồng chí điều tra Lương Lượng không có vấn đề gì, hết sức thanh bạch, tôi tôn trọng tính độc lập của tư pháp, cũng tôn trọng kết luận của cơ quan chính pháp. Nhưng đồng chí Bành Khoan, Lương Lượng thực sự vô tội sao?

Bành Khoan miệng đắng nghét, nói không ra lời.

- Bành Khoan, tôi không muốn đồng chí kiểm điểm, cũng không muốn đồng chí thể hiện quyết tâm. Tôi cho đồng chí 24 tiếng, nếu như không bắt được hung thủ đánh người về quy án, ngày mai tôi sẽ kiến nghị thành ủy Ngọc Lan điều chỉnh công tác của đồng chí.

Liễu Tuấn nói xong phất tay một cái, không nhìn Bành Khoan thêm cái nào nữa.

Bàn Khoan tim đập chân run, không dám nói nhiều, đứng nghiêm kính lễ rồi lui ra, vừa qua chỗ rẽ liền lấy di động gọi điện.

- Mạnh bí thư, là tôi, Bành Khoan, hiện giờ rắc rối rồi..

Bành Khoan lắp bắp đem lời của Liễu Tuấn lặp lại một lượt.

Mạnh Kế Lương cau mày.

Liễu Tuấn nổi giận rồi.

Hơn nữa còn cực kỳ tức giận.

- Một lũ ngu xuẩn! Tự chuốc lấy cái chết.
Mạnh Kế Lương nghiến răng rít lên.

Bành Khoan hiểu ngay, nói mấy câu cám ơn Mạnh Kế Lương, rồi phóng như bay về huyện Ngọc Tây, chưa tới 6 tiếng đồng hồ, mấy tên lưu manh tham dự tấn công Trương Văn Ba đã bị bắt hết về quy án. Công an cục vừa dùng chút thủ đoạn, mấy tên đó không chịu nổi, thừa nhận bị Lương Lượng sai phái đánh Trương Văn Ba, muốn hắn ngoan ngoãn không chạy kiện cáo khắp nơi.

Vụ án đã rõ ràng, nhưng Bành Khoan không mừng nổi.

Nguyên nhân không gì khác, Lương Lượng đã bỏ chạy, không biết là ai tiết lộ tin tức, xem ra công an huyện Ngọc Tây không phải ai cũng nằm trong sự khống chế của mình.

Đương nhiên Bành Khoan không có tâm tư nào đi so đo chuyện này, điều hắn lo lắng chủ yếu là không có câu trả lời với Liễu Tuấn, nhớ tới thái độ lạnh lùng và câu nói khô khốc cuối cùng của Liễu Tuấn ở văn phòng thành ủy, Bành Khoan Bân giác rùng mình, không sao bình tĩnh lại được.

Sự cứng rắn của Liễu nha nội thế nào Bành Khoan chưa đích thân trải nghiệm qua, nhưng đã nghe nói tới, nếu như Liễu Tuấn muốn điều chỉnh công tác của hắn thật thì không một ai ngăn được. Mạnh Kế Lương đoán chừng cũng sẽ không vì hắn mà hoàn toàn trở mặt với Liễu Tuấn.

Do dự mãi, cuối cùng Bành Khoan quyết định gọi điện xin chỉ thị của Mạnh Kế Lương, vào thời khắc quan trọng, cẩn thận một chút là hơn.

- Lương Lượng chạy rồi à?

Mạnh Kế Lương hiển nhiên là cũng không ngờ, tỏ ra có chút ngạc nhiên, có điều Bành Khoan ngạc nhiên hơn cả Mạnh Kế Lương, vì hắn nghe thấy Mạnh Kế Lương thở phào.

Tại sao lại có thể như thế?

Lương Lượng chạy rồi, mà Mạnh bí thư lại thở phào là sao?

- Chạy thì chạy đi, số tài liệu lần trước tôi muốn anh lấy đã có chưa?
Mạnh Kế Lương thong thả nói.

- Có rồi ạ! Bí thư sai bảo, tôi khẳng định làm theo 100%.

Bành Khoan vội đáp, mặc dù Mạnh Kế Lương là "ân chủ" của hắn, nhưng ngày thường hắn cũng không nịnh nọt bừa bãi như vậy, mỗi người một khác, Mạnh bí thư tựa hồ không thích cán bộ cấp dưới làm như thế, nhưng hiện giờ tình huống khẩn cấp, Bành Khoan tất nhiên phải xun xoe một chút.

Mạnh Kế Lương cười khẽ, có vẻ chẳng tức giận, hờ hững nói:
- Vậy thì được, giao hết cho Liễu Tuấn đi!

- Toàn bộ?
Bành Khoan giật mình, hỏi ngược lại.

- Đúng, toàn bộ.

Mạnh Kế Lương nhấn mạnh thêm.

Bành Khoan nghĩ một lúc, rồi dè dặt nói:
- Mạnh bí thư, số tài liều này có liên quan rất nhiều tới việc cải cách cổ phần của Cty điện cơ Ngọc Tây.

Lời này là để nhắc nhở Mạnh Kế Lương, một khi giao ra sẽ khơi lên sóng to gió lớn, khi đó trâu bò húc nhau, đừng để đám ruồi muỗi gặp tai ương. So với Liễu Tuấn và Lý Huệ, hắm chẳng là cái quái gì cả.

Mạnh Kế Lương nói:
- Bất kể là tài liệu gì, chỉ cần là Lương Lượng chính miệng nói đều giao cho Liễu bí thư không sót một trang.

- Vâng thừa Mạnh bí thư.

Mạnh Kế Lương đã nói chắc chắn như thế, Bành Khoan không dám nhiều lời.

Biết Bành Khoan là kẻ đầu gỗ, không biết mấy chuyện vòng vo lắt léo, Mạnh Kế Lương dặn thêm mấy câu:
- Lão Bành, giao số tài liệu này lên xong là anh hết việc, hiểu chưa?

- Hiểu ạ, hiểu ạ, cám ơn Mạnh bí thư.

Bành Khoan luôn miệng vâng dạ, kỳ thực hắn còn rất mơ hồ, như hiểu một chút, nhưng không rõ lắm, không khỏi thở dài, những người lãnh đạo thành ủy toàn là hồ ly, thực sự mình không sao đoán thấu được.

Chút đầu óc này của mình đem so với người ta thực chẳng đáng gì.

Buổi tối Liễu Tuấn tiếp Bành Khoan ở nhà, chẳng phải Bành Khoan muốn tới gần Liễu Tuấn, mà là làm xong xuôi việc này thì đã là buổi tôi, Bành Khoan vốn muốn đợi sáng hôm sau mới báo cáo với Liễu bí thư, nhưng nghĩ ngợi kỹ càng, vẫn quyết định báo cáo ngay trong buổi tối, Liễu bí thư cho hắn kỳ hạn 24 giờ, nhưng ai mà biết Liễu bí thư có kiên nhẫn đó không.

Dù sao Liễu bí thư vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi luông thiếu kiên nhẫn.

Thực hiện chỉ thị của lãnh đạo ngay trong ngày, vốn là một thủ pháp trong quan trường, rất nhiều cán bộ vì nhớ kỹ điều này mà quan lộ thênh thang, Bành Khoan không có hi vọng cao xa, chỉ cần giữ được vị trí hiện giờ là tốt lắm rồi.

Bành Khoan lấy dũng khí gọi điện thoại cho Liễu bí thư, còn may, Liễu bí thư nghe hắn báo cáo, không hề tỏ ra có chút không vui nào, đồng ý cho hắn tới biệt thự số một.

Vừa mới tiến vào biệt thư, Bành Khoan bị tòa biệt thư xa hoa này làm cho sửng sốt, hắn tới biệt thự của Mạnh Kế Lương rồi, nhưng so ra biệt thự thường ủy thành phố còn nhỏ hơn tòa biệt thự này của Liễu Tuấn.

Đương nhiên điều này thì Bành Khoan không dám để lộ ra mặt, hết sức quy củ báo cáo tình huống với Liễu Tuấn, sau đó nhẹ nhàng đặt hồ sơ dầy trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cầm lên, thuận tay lật xem, mặt hiện ra nụ cười, ôn hoà nói:
- Đồng chí Bành Khoan vất vả rồi.

- Không vất vả, không vất vả, chấp hành chỉ thị của Liễu bí thư là phận sự của tôi.

Bành Khoan thở phào, cảm giác lưng đã ướt đẫm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.