Hôm nay là tết nguyên tiêu, nhưng tựa hồ tất cả mọi người đều quên rồi. Liễu Tuấn một mình tới thành phố Ngọc Lan, Vu Hoài Tín nhiều lần muốn nhắc tới chuyện này nhưng rốt cuộc không lấy đủ dũng khí.
Được lãnh đạo tín nhiệm là một việc, nhưng có thể tiến vào không gian tư nhân của lãnh đạo lại là chuyện khác.
Vu Hoài Tin không cảm thấy mình có được vinh dự này, hồng nhan tri kỷ của Liễu bí thư hẳn là có an bài? Lỡ lên tiếng mời mà bị lãnh đạo từ chối thì không hay.
Vu Hoài Tín vốn cẩn thận, đi theo Liễu Tuấn lại càng bị khí độ trầm ổn như núi của y cảm nhiễm, chuyện không nắm đủ tám phần trở lên không làm, không đủ 10 phần không nói.
Bản thân Liễu Tuấn không ý thức được hôm nay là tết nguyên tiêu.
Đi vào chính trường, đặc biệt là thành lãnh đạo, Liễu Tuấn ngày càng không có quan niệm lễ tết nữa rồi, thường thường cần phải nhắc nhở, may mà người nhắc nhở y không ít.
Sắp hết giờ làm, khi y đang đọc văn kiện, thì đột nhiên di động vang lên, Liễu Tuấn cầm lên nhìn, là điện thoại ở biệt thự số một gọi tới.
- Tiểu Vũ à?
Liễu Tuấn nhận điện thoại.
- Anh, làm sao anh biết được là em?
Trọng điện thoại truyền trới tiếng kêu ngạc nhiên của Tiểu Vũ.
Liễu Tuấn cười.
Chỉ có Tiểu Vũ và người làm công mới có chìa khóa của biệt thự mà người làm công lại không biết số điện thoại của y.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2827388/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.