Ba ngày sau, Đỗ Văn Nhược cuối cùng cũng tới văn phòng của Đinh Ngọc Chu.
Đỗ Văn Nhược trông rất tiều tụy, mang theo một loại mệt mỏi suy xụp, ngay cả bước chân cũng hơi lảo đảo.
Trước khi hắn tới gọi điện cho Ngưu Tiền Tiến, Ngưu thư ký mong đợi cuộc điện thoại này thậm chí còn hơn cả Đinh Ngọc Chu, mấy ngày qua trạng thái tinh thần của Đinh bí thư không được tốt lắm, tựa hồ bị cảm, có điều vẫn cố gượng đi làm, Ngưu thư ký biết, trong lòng Đinh bí thư vướng mắc chuyện này, chỉ ngại thể diện mà không chủ động đi tìm Đỗ Văn Nhược.
Hiện giờ Đỗ Văn Nhược chịu chủ động tới tìm, Ngư Tiền Tiến thấy khối đá trong lòng đã rơi xuống đất.
Vì thế khi Đỗ Văn Nhược tới, Ngưu Tiền Tiền càng thêm khách khí, trước kia hai người không cần khách sáo như vậy, mọi người cùng là tâm phúc của Đinh bí thư mà.
Hiện giờ đương nhiên là không phải thế.
Đỗ Văn Nhược không có lòng dạ nào để ý tới thái độ của Ngưu Tiền Tiến.
Hắn đề ý tới thái độ của Đinh Ngọc Chu.
Mà thái độ của Đinh Ngọc Chu có thể dự đoán được. Giống như trước kia tới ăn phòng Đinh Ngọc Chu, ông ta ngồi sau bàn làm việc, chỉ khẽ gật đầu với Đỗ Văn Nhược, nói hai chữ:
- Ngồi đi.
Đối với sự bình thản này của Đinh Ngọc Chu, Đỗ Văn Nhược đã quá quen thuộc rồi, rất lâu trước kia, khi hắn còn là một cán bộ bình thường cấp dưới của Đinh Ngọc Chu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2827361/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.