Chương trước
Chương sau
"Xin chào Liễu bí thư, tôi là Hạ Hâm Xương, đây là khu giải trí do tôi mở, Liễu bí thư cần phục vụ thế nào?"

Hạ Hâm Xương nhảy từ trên giường xuống bắt tay với Liễu Tuấn.

Thật ra hắn giới thiệu vậy là quá thừa, Liễu Tuấn đã biết Cận Hữu Vi đến đây thì chẳng lẽ cùng phòng có ai hắn lại không biết.
Hạ Hâm Xương có lẽ không biết, bởi vì con trai bảo bối của hắn đã quấy rối Tiểu Vũ tại nhà hát Ngọc Lan nên đã lọt vào “mắt xanh” của Liễu Tuấn. Chỉ có điều hôm đó Hà Tông Diễn không biết Tiểu Vũ đi theo ai mà thôi.

"Xin chào Hạ tổng. Tôi có chuyện muốn nói riêng với Cận công tử, anh không bận tâm chứ?"
Liễu Tuấn mỉm cười, lạnh nhạt nói .

"Đương nhiên không vấn đề gì, hai người cứ nói chuyện, tôi gọi nhân viên phục vụ mang đồ uống tới..."

Hạ Hâm Xương cũng không hỏi Liễu Tuấn thích uống gì. Trong phòng này có một tủ lạnh lớn đựng đủ loại đồ uống, nói vậy chỉ là lời khách sáo mà thôi.

"Lão Vương, chúng ta ra ngoài đi dạo chút..."
Hạ Hâm Xương bèn bảo Vương Kim Căn cùng ra ngoài.

Vương Kim Căn gật đầu chân tay luống cuống mặc quần áo, mang theo bộ mặt nhăn nhó liếc nhìn Cận Hữu Vi đi ra. Cận Hữu Vi không phản ứng gì. Hiểu Xuân cũng định đi theo ra ngoài, Cận Hữu Vi đột nhiên nói : "Cái gì nhỉ, đúng rồi, Hiểu Xuân ở lại. Lão Hạ gọi thêm một cô tới cho Liễu Tuấn!"

"Được."
Hạ Hâm Xương đồng ý ngay lập tức cũng không hỏi ý kiến Liễu Tuấn.

Thái độ này của Hạ Hâm Xương rất là chu đáo. Dù sao nơi này là tỉnh A hắn phải bám lấy Cận công tử như thế mới là cái lợi lớn nhất.
Với sắp xếp của Cận Hữu Vi Liễu Tuấn cũng không có ý kiến gì.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Liễu Tuấn bèn ngồi xuống một chiếc giường mát xa khác liếc nhìn Cận Hữu Vi . Cận Hữu Vi cầm bao thuốc đầu giường đưa cho Liễu Tuấn một điếu.

Hiểu Xuân đứng nghiêm ở một bên đầy sợ hãi.
Liễu Tuấn từ lúc vào chỉ nói có một câu, vừa cười vừa nói nhưng mà đủ thấy khí thế có thể lấn át Cận Hữu Vi .Liễu Tuấn cầm lấy châm thuốc hút một hơi. Cận Hữu Vi đã hút được ba hơi, mặt không vui nói: "Liễu Tuấn, cậu làm như vậy là không đúng quy tắc, tôi đâu có làm gì cậu!"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Anh không động đến tôi? Vậy sao anh lại bảo Hoa Viễn Hàng đánh tiếng với tòa án?"

Cận Hữu Vi không lên tiếng chỉ hút thuốc.
Liễu Tuấn khẽ nghiêng người dựa vào giường, vừa hút thuốc vừa nhìn Cận Hữu Vi , trông rất thoải mái.

"Cận Hữu Vi tại sao tôi đến tỉnh A này, tôi nghĩ anh biết rõ vì sao?"

" Đương nhiên, Hà tỉnh trưởng đích thân điều cậu đến, còn có Hồng phó tổng đích thân đề cử. Cậu thì giỏi rồi."
Cận Hữu Vi nhìn Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên.

Hiểu Xuân nghe xong lời này, không khỏi choáng váng.
Tỉnh trưởng? Hồng phó tổng?
Trời ơi, hai vị này đều là những người thế nào chứ?
Trong mắt Hiểu Xuân trưởng làng đã là to lắm rồi.

Liễu Tuấn cười nói : "Tôi cũng có thể không đến ở tỉnh N hưởng an nhàn nhưng mà tôi đã đến thì phải làm cho rõ ràng. Vương Kim Căn và công ty Trường Giang, anh đừng có can thiệp vào."

Cận Hữu Vi nhướng mày, cười lạnh nói: "Cậu đang uy hiếp tôi sao?"

Liễu Tuấn cười nói: "Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ. Vương Kim Căn và công ty Trường Giang nhất định phải chịu trách nhiệm. Công việc kinh doanh của anh giờ rất tốt, sao với dây dưa vào chuyện này? Vì cái tên Vương béo đó có đáng không?"

Cận Hữu Vi hơi sửng sốt khi phát hiện ra ngữ khí của Liễu Tuấn có khác so với lúc trước, không giống như lần đầu gặp mà có vẻ rắn chắc và tàn khốc hơn, giống như là người ngang hàng với hắn.

Ngươi là nha nội, ta cũng là nha nội. Nếu như ngươi can thiệp vào dùng cách của nha nội để giải quyết.Nếu như Cận Hữu Vi còn làm trong ngành thì , liễu tuấn quả quyết chắc Liễu Tuấn nhất định không dùng cách “ đàm phán” với Cận Hữu Vi .

Cận Hữu Vi hút một hơi thuốc trầm tư suy nghĩ.
Liễu Tuấn phát hiện ra hóa ra Cận Hữu Vi cũng có mặt này.
Liễu Tuấn giật mình, xem ra hắn chưa hiểu hết về Cận Hữu Vi . Người này, không đơn giản như bề ngoài.

"Liễu Tuấn hôm nay cậu cho người theo dõi tôi, nói thật vậy là không chính nghĩa."
Trầm ngâm hồi lâu Cận Hữu Vi mới nói.

"Tôi biết."
Liễu Tuấn vẫn tùy tiện nói, mặt không chút tỏ ra áy náy.

Cận Hữu Vi liếc hắn một cái trong lòng cũng thấy hoang mang. Hắn rõ ràng là quá cứng rắn. Chuyện này hắn làm sai nhưng mà vẫn coi như đó là chuyện đương nhiên.

"Đương nhiên, bây giờ cậu nói thẳng cho tôi biết vậy đã coi tôi là bạn bè rồi.Tôi không so đo chuyện này nữa."

Liễu Tuấn cười cười, nói : "Anh có thể so đo nếu muốn!"

"Này, cậu nghĩ tôi thật sự sợ cậu sao?"

Cận Hữu Vi nhịn không nổi nữa kêu lên.

Liễu Tuấn lắc đầu, nói : "Đây không phải là vấn đề sợ hay không. Tôi tin anh rất tỉnh táo, cho nên mới trực tiếp tìm anh để nói chuyện. Nói cách khác tôi trực tiếp bảo anh bắt tên Vương mập lại, hắn có gì mà không xử lý được?"

Cận Hữu Vi lập tức nghẹn lời.
Liễu Tuấn nói rất đúng.
Hắn thân là con trai của bí thư Tỉnh ủy, ủng hộ một tên bất lương như vậy những người có đầu óc đều biết là có vấn đề.

Liễu Tuấn muốn bắt Vương mập cho hắn một trận thì e rằng đến lúc đó chuyện khi hắn đi nhà trẻ lúc ba tuổi bị đặt sâu róm vào hộp cơm cũng khai hết ra. Thủ đoạn của công an, Cận Hữu Vi vẫn còn chưa nghe đến? Nói thật, hắn mặc dù đã từ chức nhưng mà vì hắn là con của Cận Tú Thực nên vẫn chưa hoàn toàn dứt khỏi chốn quan trường.

Nếu như hắn chỉ là một thương nhân bình thường thì liệu Vương mập có hết lần này đến lần khác tặng quà cho vợ chồng hắn? Chuyện này nếu lộ ra ngoài thì chỉ e rằng liên lụy đến cha hắn.Cận Hữu Vi cũng biết năm sau là năm đổi nhiệm kì mới, cha hắn có thể tiếp tục được hay không là cả vấn đề.Người ta muốn lấy hắn làm văn chương, từ đó đả kích cha của hắn. Không cần biết hữu dụng vô dụng, ít nhất cũng có người làm thử. Đương nhiên, người bình thường tuyệt không dám mạo hiểm. Nhưng mà Liễu Tuấn tuyệt đối có thể làm như vậy, hơn nữa hắn có động cơ.

Liễu Tuấn do Hà Duyên An điều đến, không nghi ngờ gì là cán bộ nòng cốt. Trong thị ủy Ngọc Lan, đã khiến cho Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược mất mặt. Liễu Tuấn đến ngay cả phó bí thư tỉnh ủy cũng không coi ra gì thì con trai của bí thư tỉnh ủy có là gì? Thật đúng là đáng để suy xét lại, ít nhất cũng không có vị trí lớn như Cận Hữu Vi từng nghĩ. Nếu như ép Liễu Tuấn ra chiêu đó thật thì nhất định cả hai bên đều sẽ tổn thất. Một điều chắc chắn là Cận Hữu Vi sẽ bị tổn thất nhiều hơn, nói không chừng không gượng dậy nổi.

Đều là nha nội nhưng Liễu Tuấn không giống hắn. Hắn đã ra khỏi ngành, làm thương nhân. Hiện nay cha hắn vẫn đang công tác, hắn nhiều ít vẫn còn chỗ dựa. Một khi Cận Tú Thực bị hạ bệ, Cận công tử e rằng khó lòng được như hôm nay. Liễu Tuấn lại vẫn đang trong ngành, đã vậy thành tích hiếm có. Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài so với Cận Tú Thực trẻ hơn nhiều, cho dù không thể tiến thêm một bước, thì giữ vững vị trí hiện tại cũng không vấn đề. Đến khi Nghiêm Liễu thật sự về hưu e rằng Liễu Tuấn đã trở thành một “ cây đại thụ lớn” rồi.

Liễu Tuấn có can đảm ngang nhiên phái người theo dõi hắn, hơn nữa vẫn vô cùng tự tin trước mặt hắn, tựa như đang nói. Anh muốn thì có thể so đo.
Mấu chốt của vấn đề ở chỗ hắn có dám hay không mà thôi.
Liễu Tuấn hôm nay chủ động đến tìm hắn cho thấy chuyện này vẫn trong phạm vi của nha nội, anh có thể dùng cách của nha nội để giải quyết.
Cận Hữu Vi bên ngoài tỏ ra rất oai nhưng mà bên trong cũng không khỏi lo lắng.

Con trai của bí thư Tỉnh ủy có thể thuyết phục cha cho mình ra khỏi ngành, không làm "Người nối nghiệp" không phải là chuyện đơn giản như vậy cũng đủ thấy Cận Hữu Vi không phải kẻ ngu.

Cận Hữu Vi đang định nói thì chuông cửa vang lên.

"Mời vào!"
Cận Hữu Vi lớn tiếng quát.

Hạ Hâm Xương tươi cười bước vào theo sau là bốn cô gái xinh đẹp.
"Liễu bí thư thích cô nào?"

Hạ Hâm Xương làm việc chu đáo, mấy cô gái này dáng người đều rất đẹp.
Liễu nha nội lần đầu tiên đến đây nên không biết “ khẩu vị” thế nào đành phải đem đủ loại lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.