- Tan họp.
Đinh Ngọc Chu chỉ nói hai chữ đó.
Hai chữ lãnh đạm nhạt nhẽo, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, giống như tan họp bình thường vậy. Đinh Ngọc Chu nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng hội nghị, không hề quay đầu lại.
Trước kia tan họp Đinh Ngọc Chu đi trước, tiếp theo đó là Thôi Phúc Thành rồi tới các vị phó bí thư và thường ủy, nhưng hiện giờ tựa hồ có chút rối loạn, tuyệt đại bộ phận thường ủy còn chưa lấy lại tinh thần sau chấn động, cứ ngồi ngây ra ở tại chỗ không nhúc nhích.
Tan họp!
Không ngờ Đinh Ngọc Chu lại tuyên bố tan họp vào lúc này.
Vì sao lại không biểu quyết?
Chẳng lẽ bản thân Đinh Ngọc Chu cũng không nắm chắc?
Trừ Thôi Phúc Thành, Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích hình như đâu có thường ủy khác ủng hộ Liễu Tuấn, cho dù có thêm Thường Uy chăng nữa thì vẫn là số ít, Đinh Ngọc Chu có thể giống như lần trước, cưỡng ép thông qua quyết định.
Nhưng Đinh Ngọc Chu lại lựa chọn né tránh.
Bên trong chuyện này rốt cuốc có bí mật gì, mọi người trong thời gian ngắn nghĩ không ra.
Soạch một tiếng, Đỗ Văn Nhược đứng bật dậy đá văng ghế trừng trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, làm y ngạc nhiên nhìn lại Đỗ Văn Nhược, nhếch mép cười nhạo báng, lấy thuốc lá ra cho vào miệng hút, chẳng thèm nhìn Đỗ Văn Nhược lấy cái nào nữa.
Thế nhưng chính cái nhìn lãnh đạm đó làm cho Đỗ Văn Nhược giật mình.
Tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2827262/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.