Bạch Dương vẫn nhẹ nhàng ầu yếu gò má Bạch Dương, cảm thụ từng run động trên người chàng trai nhỏ khiến cô sa đọa, lòng dịu ngọt như mật.
Tiểu Tuấn chưa từng bao giờ ngủ trước cô cả, gần như mỗi lần đều do mệt mỏi chìm vào giấc mộng bình an trong lồng ngực rắn chắc của y, nam nhân này luôn mang lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ, thậm chí ngay từ còn nhỏ đã cho người ta cảm giác vững vàng có thể nương tựa được.
Nhưng hiện giờ, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bạch Dương hoàn toàn có thể hiểu được, sự mệt mỏi này không tới từ thể xác, mà tới từ tinh thần.
Có thể thấy y một mình tới tình A, bề ngoài nhìn thật thành tích rực rỡ, nhưng áp lực thế nào, tốn biết bao đêm không ngủ hao tâm tổn trí thì ai hay biết?
Quan trường đúng là nơi hại người.
Tuy nói quan trường không phân nam nữ, thật ra vẫn có chút khác biệt, cơ quan quốc gia cũng khác với địa phương, đặc biệt là nữ đồng chí xuất thân danh môn, có cha ở vị trí cao như cô, chỉ cần không phải cô chủ động gây chuyện, thì đồng nghiệp từ trên xuống dưới đều vui vẻ gây dựng quan hệ tốt với cô, áp lực của Bạch Dương chắc chắn nhẹ nhàng hơn Liễu Tuấn rất nhiều.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Liễu Tuấn cửa mình, nằm ngựa mặt lên, Bạch Dương cảm thấy tay hơi tê, liền khẽ khàng rút tay khỏi cổ Liễu Tuấn, vén chăn lên chuẩn bị vào phòng tắm thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2827239/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.