Chương trước
Chương sau
Trong ấn tượng của thư ký Mã,thì những cán bộ cấp dưới của Hà Duyên An xưa nay chưa từng được tín nhiệm như vậy, cho dù có được coi là thân tín thuộc hệ của mình thì Hà Duyên An cũng có những quy tắc nhất định, nhưng với Liễu Tuấn lại hoàn toàn khác, rất thân thiết gần gũi. Có thể thấy vị trí của Liễu Tuấn trong Hà Duyên An không hề giống với những người bình thường khác, hoặc đây đã vượt ra ngoài mối quan hệ công việc mà xen chút tình cảm của những người thân trong gia đình.

Thư ký Mã đương nhiên không biết Liễu nha nội là khách thường xuyên của tư hợp viện nhà họ Hà, trung bình cứ hai đến ba tháng Liễu Tuấn nhất định sẽ đến thăm Hà lão gia tử. Hà lão gia tử luôn nhắc tới Liễu Tuấn thậm chí con cháu trong nhà. Cũng chưa từng được nhắc tơi nhiều như vậy, Hà Duyên An là người mà Hà lão gia tử yêu chiều nhất, mỗi lần về thăm là Hà lão gia tử lại nói chuyện về Liễu Tuấn cùng Hà Duyên An, cho nên trong suy nghĩ của Hà Duyên An, Liễu Tuấn đã trở thành 1 thành viên của gia đình rồi.

Ví dụ như hôm nay, Liễu Tuấn đang cùng Jiro bàn bạc về đại kế hoạch phát triển công ty tại công ty Trường Phong, nhận được điện thoại của thư ký Mã gọi tới liền đến ngay.

“Dì Hà…”

Liễu Tuấn bước vào văn phòng làm việc của tỉnh trưởng mỉm cười chào hỏi Hà Duyên An.

“À, Liễu Tuấn đến à, ngồi đi, ngồi đi..”

Hà Duyên An đang chăm chú xem một xấp tài liệu trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Liễu Tuấn một lát, nói một câu rồi lại cắm cúi đọc tài liệu. Liễu Tuấn cũng không khách khí liền ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hà Duyên An, thư ký Mã liền đem trà vào cho hai người.

Liễu Tuấn liếc nhìn xấp tài liệu Hà Duyên An đang đọc, lập tức khẳng định đây chính là bản kế hoạch trong 3 năm mà ủy ban quản lý khu Trường Hà gửi lên. Anh yêu cầu Sài Thiệu Cơ phải hoàn thành bản kế hoạch trong vòng ba ngày, Sài Thiệu Cơ quả nhiên không hề sai lệnh đích thân hoàn thành đúng theo kế hoạch mà Liễu Tuấn nói.

Liễu Tuấn cảm thấy rất hài lòng với bản báo cáo này của Sài Thiệu Cơ. Căn bản, Sài Thiệu Cơ coi như là hoàn toàn lĩnh hội được tư tưởng của Liễu Tuấn, về những chi tiết cụ thể cũng làm rất tốt. Từ điểm này, cũng có thể thấy Sài Thiệu Cơ không những có năng lực công tác xuất sắc, khả năng lĩnh hội về vấn đề kinh tế cũng rất cao. Với những cán bộ trong nước những năm 96, có thể đạt được trình độ này coi như là rất khá rồi. Sau khi Liễu Tuấn xem phương án này, liền ký ngay “Duyệt”, yêu cầu Sài Thiệu Cơ nhanh chóng lấy danh nghĩa của khu vực mới phát triển gửi lên cấp trên, Sài Thiệu Cơ cảm thấy rất ngạc nhiên với quyết định này của Liễu Tuấn.

Việc lớn như vậy, lại không bàn bạc với hội nghị ủy ban hay sao?”

Liễu Tuấn chỉ nói một câu: “Việc về mặt kinh tế, vẫn do ủy ban quản lý quyết định!”

câu nói này, thể hiện sự tin tưởng của Liễu Tuấn đối với ủy ban quản lý và Sài Thiệu Cơ.

Hơn nữa cho dù phương án này có được thực hiện hay không, hay có thể thực hiện đến mức độ nào cũng là có ý tưởng sáng tạo, sau này khi báo cao cũng gây được sự chú ý của ban lãnh đạo. Do đó cơ hội lập công lớn thế này Liễu Tuấn lại nhường cho ủy ban quản lý và Sài Thiệu Cơ.

Tất cả những phương án hay cách suy nghĩ trên cũng đều là một mình Liễu Tuấn nghĩ ra. Vô cùng tin tưởng Sài Thiệu Cơ. Nhưng hiện nay Liễu Tuấn lại đang ngồi trước mặt Hà Duyên An, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, bản phương án này đã báo lên trên một thời gian rồi, Hà Duyên An sao đến tận bây giờ mới đọc đến chứ!

Hà Duyên An xem bản phương án này rất cẩn thận, Liễu Tuấn cũng không dám thúc giục, nhâm nhi thưởng thức trà.

“Liễu Tuấn, phương án này, dì đã xem 3 lần rồi…”

Cuối cùng Hà Duyên An cũng đóng báo cáo lại, ngẩng đầu nói chuyện với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười nói: “Cháu được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo”

Hà Duyên An bật cười, tên tiểu tử này trước mặt mình ngày càng “Xấc xược” hơn, nhưng chính thái độ này làm cho Hà Duyên An cản thấy thoải mái, những cán bộ khác trong tỉnh thậm chí bao gồm cả thư ký Mã ai ai trước mặt Hà Duyên An cũng vô cùng kính cẩn, cho nên mọi người luôn rất khách khí với nhau. Như bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người “Khác loại” như Liễu Tuấn thế này, mới có cảm giác thoải mái hơn chút ít.

“Là ý của cháu à? Nói thật đi!”

Hà Duyên An gặn hỏi.

“Vâng, là của cháu, nhưng với việc tuyên truyền, công lao là của Sài Thiệu Cơ”

Trước mặt Hà Duyên An, Liễu Tuấn không hề che giấu.

Hà Duyên An nheo mày hỏi: “Cháu nhất định muốn giữa lại Sài Thiệu Cơ?”

Liễu Tuấn lại cười nói: “Thủ trưởng sáng suốt”

Hà Duyên An nói ra câu này là do Thôi Phúc Thành tiết lộ thông tin, trên trực tế Hà Duyên An tuy là tỉnh trưởng nhưng những thay đổi về vấn đề nhân sự của cả tỉnh vẫn rất quan tâm, không chỉ là có ảnh hưởng lớn đến toàn tình mà còn là vì Đinh Ngọc Chu vị bí thư ủy ban thành phố kiêm thêm phó bí thư ủy ban tỉnh.

Đinh Ngọc Chu, vốn được cán bộ trong tỉnh coi như là một trong những người bí thư ủy ban tỉnh được ủng hộ nhất, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đang bận rộn cho đại hội đại biểu lần thứ 15 vào năm tới, Hà Duyên An trở thành đại sứ biên cương, làm sao có thể không quan tâm được?

Hơn nữa Hà Duyên An, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài có tình hình không giống nhau. Nghiêm Ngọc Thành nghĩ tới vấn đề tiên thêm một bước, còn Liễu Tấn Tài vì giành được thành tích đáng khen tại tỉnh J, thêm vào đó lại có ký kết ngầm với bí thư ủy ban tỉnh Tiền Kiến Quân nữa, cho nên việc thăng tiến cũng đã được định rồi. cCoi như tiền kiến quân tiếp tục nhậm chức tại tỉnh J, Liễu Tấn Tài cũng có thể sẽ được điều đến làm bí thư ủy ban tỉnh, thậm chí trước tiếp tiến vào kinh đô cũng được, còn Hà Duyên An lại phải đối phó với vẫn đề Cận Tú Thật có tiếp tục ở lại nhậm chức hay không.

Liên quan đến quyền lực của Cận Tú Thật, mâu thuẫn này có lẽ là không có cách nào hòa hoãn được. Coi như Hà Duyên An có thể điều đến tỉnh khác hay kinh thành, nếu muốn thành bí thư ủy ban tỉnh hay người cầm lái của cơ quan của quốc gia cũng phải có được thành tích làm mọi người tại tỉnh A công nhận. Thành tích của cấp chính không chỉ là những lời nói về phát triển kinh tế, với năng lực nắm bắt toàn bộ cục diện cũng là một trong những vấn đề quan trọng cần phải suy nghĩ.

Đọ sức giữa Bí thư ủy ban tỉnh và tỉnh trưởng rất ít được thể hiện ở mặt chính diện mà thường đều là văn chương.

Vì nơi Liễu Tuấn đến nhậm chức lại là thành ủy thành phố Bảo Lan, điều này đã có rất nhiều tin được đồn ra. Điểm này là điều mà Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu đều không thể lường tới, chẳng ai nghĩ tới, một thanh niên hơn 20 tuổi ;lại có năng lực để “Thay đổi cục diện như vậy”.

“Thế cháu nói đi, Sài Thiệu Cơ này, rốt cuộc có năng lực gì?”

Hà Duyên An không chút biểu cảm hỏi.

Liễu Tuấn sớm đã có câu trả lời, không trần chừ nói: “Sài Thiệu Cơ, có năng lực công tác rất tốt, là nhân tài chấp hành không tồi. Về phương diện kinh nghiệm cũng rất phong phú. Sau nhiều năm tháng hợp tác giữa chúng cháu, căn bản cũng hình thành một ký kết ngầm. Khu Trường Hà muốn thực hiện kế hoạch này trong 3 năm, thì hợp tác mật thiết giữa các phòng ban là điều kiện tiên quyết. Lúc này điều đến cho cháu một người mới thực sự không thể biết được lòng dạ của họ rốt cuộc thế nào!”

Lời của Liễu Tuấn nói chẳng hề khách khí.

“Cho nên cháu liền nhường việc này cho Sài Thiệu Cơ?”

Hà Duyên An vẫn rất ôn hòa.

Liễu Tuấn cười, nói: “Đều là điều cần phải làm mà”

Ngoài mượn danh nghĩa của ủy ban quản lý ra những phương tiện truyền thông cũng đã nói đến phương án 3 năm này, việc tiến hành công tác kinh tế kiến thiết của khu Trường Hà ngày càng nóng hổi,nhằm thu hút vốn đầu tư nước ngoài, hơn nữa khi những cơ quan truyền thông mời phỏng vấn Liễu Tuấn cũng để cho Sài Thiệu Cơ đứng ra trả lời, nói về kế hoạch và mục tiêu phát triển của khu Trường Hà.

Ý của Liễu Tuấn rất rõ ràng, chính là trước khi thành phố điều chỉnh cán bộ sẽ để cho Sài Thiệu Cơ lập chút thành tích, được mọi cán bộ công nhận, để cho Đinh Ngọc Chu không có lý do để chuyển Sài Thiệu Cơ đi.

“Dì Hà, việc này vẫn cần dì giúp cháu!”

“Giúp thế nào? Điều chỉnh cán bộ tại thành phố cháu, ta không tiện tùy ý can thiệp”

Hà Duyên An gượng cười nhìn Liễu Tuấn, không biết tiểu tử này lại nghĩ ra điều gì.

Sài Thiệu Cơ tuy là cán bộ cấp phó sở, nhưng tại công ủy và ủy ban quản lý của thành phố Trường Hà tương đương là cơ cấu của chính quyền thành phố Ngọc Lan cũng có chút hiểu biết. Điều chỉnh cán bộ của khu mới này căn bản hoàn toàn thuộc quyền hạn của ủy ban trực thuộc thành ủy thành phố Ngọc Lan, khác biệt là lãnh đạo của đảng, cần ủy ban tỉnh đồng ý mà thôi. Nhưng với tình hình này của khu mới, tỉnh ủy đồng ý cũng phải đi một chặng đường dài, khả năng tỉnh ủy đồng ý với ý kiến của thành phố Ngọc Lan là rất thấp, để một tỉnh trưởng như Hà Duyên An quyết định càng không phù hợp với quy định.

“Dì Hà chính là cố ý kiểm tra cháu..”

Liễu Tuấn cười.

“Cháu cũng không có yêu cầu khác, dì tổ chức hội nghị những người phụ trách ủy ban quản lý khu mới toàn tỉnh một lần, để mọi người giao lưu kinh nghiệm, để Sài Thiệu Cơ là điển hình lên tiếng là được! đương nhiên, dì đồng ý sau hội nghị một mình tiếp nhận ý kiến của ông ta, để có thêm động lực mà, thế là quá được rồi ạ/…”

Hà Duyên An cười, nói: “Tên này, cháu có biết đây là dạy lãnh đạo làm việc không!”

“Lãnh đạo có nghĩ bao lâu cũng không nghĩ đến điều này mà….chính là gọi người có trí có suy nghĩ đến đâu cũng có chỗ khiếm khuyết haha…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.