Chương trước
Chương sau
Mạnh Kế Lương ở tòa nhà cơ quan khu Trường Hà tỏ ra cực kỳ khách khí, nhưng khi lên xe thì không nói lấy một lời, Mạnh Kế Lương hạ cửa gió xuống một nửa mặt cho gió lạnh vù vù quất lên mặt.

Hai người đều không nói một lời.

Mạnh Kế Lương làm trò cho người khác xem, cho Liễu Tuấn đủ thể diện, tiếp theo là phải đàm phán rồi, đàm phát tốt, ít nhất giữa hai người còn có tình hữu nghị bề ngoài, nếu như đàm phán không ra sao, thì ngay cả thể diện cũng không cần nữa.

Khu Trường Hà chỉ cách nội thành chưa đến 10 km.

Khách sạn Thu Thủy chiếm cứ vùng sầm uất nhất của thành phố Ngọc Lan, thành phố Ngọc Lan trong toàn quốc không được coi là thành thị lớn lắm, nên một xí nghiệp kinh doanh khách sạn siêu cấp tới đầu tư, tất nhiên phải hoan nghênh bội phần.

Khách sạn Thu Thủy tiền nhiều thế mạnh, lấy được khu đất tốt cách tòa nhà thành ủy không xa là điều hợp lý.

Xe còn chưa tới khách sạn, Mạnh Kế Lương đã lấy di động trông tay bấm số, bên kia liền truyền tới giọng nam âm trầm.

Mạnh Kế Lương nói một câu "sắp tới rồi" , liền cúp điện thoại.

Chiếc điện thoại di động to uỵch như thế, vừa lái xe vừa gọi là rất bất tiện.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cửa khách sạn, người trông cửa còn chưa kịp tới mở cửa cho khách, một nam nhân trung niên đã chậm rãi đi tới.

- Xin chào Liễu bí thư, tôi là Uông Quốc Chiêu.

Người trung niên cuời mỉm, giọng nói nhu hòa cực đồ, trong nhu hòa thoáng như phát ra luồng khí lạnh.

Người này quá âm trầm, giống như một con rắn hổ mang vậy.

- Uông thị trưởng của thành phố Ngô Tây.
Sợ Liễu Tuấn mới tới còn chưa biết Uông Quốc Chiêu, Mạnh Kế Lương ở bên cạnh giải thích thêm một câu.

Kỳ thực hắn làm thế là quá thừa, đối với người đứng đầu mười tám thành phố trong cả tỉnh, Liễu Tuấn có lẽ chưa nhớ kỹ hết, nhưng đại danh của Uông Quốc Chiêu khẳng định phải rõ.

Y coi Trì Cổ là đối thủ phải hạ, sao lại chẳng biết trong nhà người ta có nhân vật cỡ nào?

Hơn nữa Uông Quốc Chiêu chưa tới bốn mươi đã đảm nhận thị trưởng thành phố, là một nhân vật cực kỳ ghê gớm, nhưng Liễu Tuấn nghe danh Uông Quốc Chiêu đã lâu lại không ngờ hắn là người âm trầm như vậy, làm người ta vừa thấy là bất giác như có luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Mạnh Kế Lương mời hắn tới đây, Liễu Tuấn cũng hiểu nên tỏ ra thản nhiên.

Quan Trường đơn giản chỉ là đấu tranh và thỏa hiệp, cuối cùng đạt tới bình hình nào đó, đấu tranh tới mức nào, thỏa hiểu tới mức nào, thì phải xem lợi thế nằm trong tay và thế lực của từng người.

Nếu như cự tuyệt sự điều đình của Mạnh Kế Lương, đối với Liễu Tuấn còn chưa đứng vững chân là một lựa chọn thiếu khôn ngoan, quy tắc cuộc chơi là thế, không phải ai cũng đều có thể tùy tiện phá vỡ.

Trừ quy tắc quan trường ra Liễu Tuấn thản nhiên là vì nguyên nhân khác, đó là lợi thế y nắm trong tay rất lớn, chiếm cứ vị trí chủ động, có thể tranh thủ được lợi ích thật lới cho mình, lợi ích này có liên quan mật thiệt tới chính sách mà y muốn mau chóng thi thành tại khu Trường Hà.

Nhưng vừa mới gặp Uông Quốc Chiếu, trong lòng Liễu Tuấn lập tức nổi lên sự cảnh giác và lo lắng mạnh mẽ.

Kẻ này quá nguy hiểm.

Uông Quốc Chiêu tất nhiên không biết Liễu Tuấn trong lòng đã đặt mức "báo động" lên tới cấp cao nhất, vẫn mìm cười đưa tay ra làm động tác mời khách:
- Liễu bị thư xin mời.

Phòng bao đã được đặt trước.

Đó là một phòng bao cực lớn bài bố vô cùng thanh nhã, diện tích của căn phòng này phải đủ bày bốn bàn tiệc lớn, nhưng hiện giờ bên trong chỉ có một chiếc bàn, không gian thừa đều được các loại cây cối xanh tươi chiếm cứ.

Đó là cây cối thật chứ không phải là đồ nhựa, tuy bên ngoài là mùa đông giá rét, nhưng bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, đi vào thậm chí còn nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, thì ra trên hòn giả sơn có thiết kế thác nước, đoán chừng bên trong hòn giả sơn này có lắp đặt thiết bị diện tự khuếch âm, phóng đại tiếng nước chảy, mô phỏng không khí dã ngoại.

- Bố trí như vậy thực sự rất tốn tâm lực.
Uông Quốc Chiếu nhìn phong cảnh phòng bao, khẽ thở dài một tiếng, gian phòng này vốn là do hắn thuê, trước kia chắc cũng đã tới xem qua, hiện giờ cảm khái như thế chỉ để làm không khí thêm sôi động.

Mạnh Kế Lương cười ha hả nói:
- Đúng thế, khách sạn Thu Thủy đứng hàng đầu cả nước, khách sạn sang trọng nhất, dẫn đầu trào lưu ngành nghiệp, những người làm thương nghiệp cũng xem là nhân sĩ kiệt xuất rồi.

Mạnh Kế Lương cũng là kẻ có học văn nhã, nhưng đem so với Uông Quốc Chiêu cực kỳ âm trầm, thì lại thành " hào sảng phóng khoáng" lắm rồi.

- Liễu bí thư, mời.
Uông Quốc Chiều mời Liễu Tuấn vào chỗ.

Từ lúc gặp mặt tới giờ Uông Quốc Chiêu chỉ mời chào Liễu Tuấn, còn để mặc Mạnh Kế Lương, đó tuyệt đối không phải do hắn thất lễ, mà chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ đã tới mức không còn cần khách khí gì nữa rồi.

Sơm đã thân như anh em, cần gì ngày nào đối diện cũng chào hỏi.

Liễu Tuấn cũng là lần đầu tiên thấy một phòng bao bố trí tỉ mỉ như vậy, hẳn là một hạng mục mới gần đây khách sạn Thu Thủy sáng tạo ra, đúng là rất khiến người ta yêu thích, Hắc Tử ngày càng tài giỏi rồi.

Có cấp phó tận tâm tận lực như vậy, Xảo Nhi bớt đi không ít tâm lực, đặt nhiều công sức hơn lên Nhạc Nhạc, nghĩ tới cô con gái như tiểu thiên sứ, Liễu Tuấn bất giác nở nụ cười.

Bàn rất lớn, ba người chia nhau ra người, cũng không chú ý chủ khách gì.

- Uông thị trưởng, thành phố Ngô Tây mấy năm qua kinh tế phát triển thật nhanh.

Liễu Tuấn mỉm cười, móc thuốc lá ra đưa cho Uông Quốc Chiêu và Mạnh Kế Lương.

Gần đây, y ngày càng hút nhiều thuốc rồi.

Có lẽ tới Ngọc Lan, chuyện cần phải lo lắng quá nhiều.

Thành phố Ngô Tây nằm ở phía đông nam tỉnh, là một thành phố lịch sử nổi tiếng, mấy năm qua ra sức phát triển kinh tế, GDP đã vượt qua những thành thị khác trong tỉnh, đuổi thẳng theo thành phố Ngọc Lan, địa vị trong tỉnh chỉ đứng sau thứ hai, chính phủ tỉnh rất hài lòng với ban bệ thành phố Ngô Tây, cả hai người đứng đầu đều được đại lão trong tỉnh coi trọng.

Lời này của Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng phải là tâng bốc Uông Quốc Chiêu, có thể làm kinh tế phát triển nhanh như thế đúng là rất giỏi, Uông Quốc Chiêu xuất thân hàn vi, có được Trì An Phong coi trong, gả con gái làm vợ, tiến tới thành thị trưởng, có thể coi như truyền kỳ trên quan trường.

Dù lập trường hai người đối địch với nhau thế nào, không thể phủ nhận được năng lực của người ta.

Trì An Phong là lãnh đạo tỉnh ủy lão làng, nhưng lên được thị trưởng một thành phố kinh tế như Ngô Tây không chỉ dựa vào sự giúp đỡ của Trì An Phong, ví dụ ngay Liễu Tuấn, địa vị Nghiêm, Liễu hơn xa Trì An Phong, nhưng nếu chẳng phải y có năng lực nổi bật, không thể thăng tiến nhanh như vậy.

- Cám ơn Liễu bí thư khen ngợi, thành phố Ngô Tây mấy năm qua phát triền đúng là cũng được, đều là do tỉnh ủy tỉnh chính phủ lãnh đạo đúng đắn.

Uông Quốc Chiêu đáp lại đúng theo quy tắc quan trường.

Liễu Tuấn gật đầu.

Mạnh Kế Lương hỏi:
- Uông thị trưởng, nghe nói thành phố Ngô Tây đang dàm phán chuẩn bị để khách sạn Thu Thủy mở ở đó, có phải thế không?

Uông Quốc Chiêu cười:
- Đúng là có chuyện này, có điều tiến độ đàm phán không được lý tưởng cho lắm, khách sạn Thu Thủy là công ty hàng đầu trong nước, hiện giờ ngay cả ở Đông Nam Á cũng tương đối có tiến, tổng bộ của bọn họ nói mục tiêu tiếp theo là tiến vào thế giới, còn trong nước chỉ nghĩ tới thành phố cấp tỉnh thôi.

Mạnh Kế Lương khịt mũi:
- Cái khách sạn này ngạo mạn thật.

Mạnh Kế Lương là loại người tư tưởng địa phương cực kỳ nghiêm trọng, trong mắt hắn, một tập đoàn có lớn đến đâu, bản chất chỉ là làm ăn mà thôi, một thành phố chính phủ đưa tay ra mời, nể mặt như thế mà lại cự tuyệt, thật đúng là không biết suy nghĩ.

Uông Quốc Chiếu cười, nhìn Liễu Tuấn nói:
- Ha ha, chuyện này có lẽ muốn thành công phải nhờ Liễu bí thư giúp đỡ nữa.

Trong lòng Liễu Tuấn hơi chấn động, lập tức cười nói:
- Nếu như Uông thị trưởng muốn mời khách sạn Thu Thủy vào đầu tư ở Ngô Tây, có lẽ tôi giúp được.

- Ồ? Liễu bí thư quen biết chủ của khách sạn Thu Thủy?
Mạnh Kế Lương hỏi đầy hứng thú.

Uông Quốc Chiêu hơi giật mình, từ khi quyết định xử phạt của thành phố Ngọc Lan đưa ra, Uông Quốc Chiêu biết chuyện này khó mà nhẹ nhàng kết thúc, liền bắt đầu thu thập tư liệu về Liễu Tuấn, đương nhiên hắn không thể tìm hiểu được bí mật cao tầng, nhưng Liễu Tuấn đi lên từ huyện Hướng Dương, tổng giám đốc điều hành Nhan Hải Quân (Hắc Tử) của khách sạn Thu Thủy cũng là người huyện Hướng Dương, theo quy tắc quan trưởng phân tích, một khách sạn làm to như thế, khẳng định là phải có liên quan tới người trong quan trường, trong nước gần như không tồn tại tập đoàn thương nghiệp cỡ lớn nào thuần úy cả, như vậy quan hệ khách sạn Thu Thủy rất có thể là nhà họ Liễu, Liễu Tuấn có lẽ còn chưa đủ tư cách, nhưng Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hoàn toàn đủ.

Uông Quốc Chiêu vốn chỉ thăm dò thôi, xem phản ứng Liễu Tuấn thế nào, không ngờ y thẳng thắn thừa nhận có liên quan.

Biểu đạt như thế thể hiện một sự tự tin.

Liễu Tuấn chẳng hề bận tâm người ta biết được chuyện này.

Uông Quốc Chiêu bất giác điều chỉnh lại đánh giá trong lòng với Liễu Tuấn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.