Chương trước
Chương sau
Vừa tới văn phòng không lâu, Sài chủ nhiệm đã gọi điện thoại tới.

- Liễu bí thư, việc ăn ở đã an bài xong chưa?
Sài Thiệu Cơ cười ha hả hỏi thăm.

- Cám ơn đồng chí quan tâm, cơ bản là an bài thỏa đáng rồi.
Liễu bí thư cười đáp.

- Vậy bí thư có thời gian không? Tôi qua ngồi nói chuyện một chút.

Liễu Tuấn vừa nhậm chức, trao đổi với người đứng đầu chính phủ là chuyện quan trọng hàng đầu, tất nhiên chẳng có lý nào mà lại không hoan nghênh cả. Sài Thiệu Cơ hỏi theo quy củ thôi, hơn nữa đợi Liễu Tuấn đem hành lý đơn giản chuyển vào biệt thự số một mới gọi điện thoại tới, có thể thấy hắn nắm rất rõ hành tung của Liễu Tuấn.

- Hoan nghênh, tôi cũng đang định tới bái phòng đồng chí đây.

- Ấy bí thư khách khí qua, đương nhiên tôi phải tới bái phỏng bí thư mới đúng. Xin bí thư chờ một chút, tôi sẽ tới ngay.

Khu nhà chính phủ và đảng phân chia thành đông tây độc lập, từ bên kia qua theo tốc độ đi bộ bình thường chừng 5 phút, Sài Thiệu Cơ đi đúng thời gian đó, không nhanh không chậm, rất có khí độ người đứng đầu chính phủ.

Phải nói trong lòng Liễu Tuấn khá tôn trọng Sài Thiệu Cơ, dù sao hắn đã làm bí thư huyện ủy, tuổi hơn Liễu Tuấn, năm nay đã 43 rồi, một người công sự có kinh nghiệm như thế, nếu như quan hệ tốt là một người giúp đỡ không tệ.

Liễu Tuấn không cho rằng hai người đứng đầu nhất định phải đối lập.

Y và Bành Thiếu Hùng hợp tác thì không cần nói nhiều, ngay cả uy thế như Đường Hải Thiên với Đảo Nghĩa Âu tính cánh cứng cỏi, trải qua vài năm va chạm, cũng hợp tác nhiều hơn đấu tranh.

Theo Liễu Tuấn thì thân trong quan trường, bất kể là đấu tranh như thế nào, tiền đề cơ bản và phương hương không thể thay đổi, đó chính là làm việc thực sự vì dân, dưới tiền đề này, thi thoả thỏa hiệp và bình hành Liễu Tuấn sẽ làm, nhiều khi còn phải tận lực người cộng tác của mình, chỉ khi đối phương không làm trái với tiền đề này, thuần túy vì lợi ích cá nhân mà khơi lên đấu tranh, y sẽ không chút do dự hạ sát thủ.

Ấn tượng đầu tiên Sài Thiệu Cơ cấp cho y không tệ, là người rất giỏi giang.

Đương nhiên tới vị trí này Liễu Tuấn sớm đã qua giai đoạn trong mặt mà bắt hình dong rồi.

- Ha ha, Hoài Tín, tới chỗ Liễu bí thư làm việc rồi hả?
Sài Thiệu Cơ ở gian ngoài chào hỏi Vu Hoài Tín, thái độ tỏ ra rất thân thuộc.

Vu Hoài Tín tất nhiên đứng ngay dậy chào hỏi Sài Chủ Nhiệm, trong lòng hơi ngạc nhiên, tựa hồ trước kia mình chưa bao giờ tiếp xúc với Sài chủ nhiệm, vậy mà Sài chỉ nhiệm lại nhớ được tên mình, có điều Vu Hoài Tín mau chóng hiểu ra, Sài chủ nhiệm chẳng nhớ gì mình, chỉ nhớ thư ký của Liễu bí thư thôi.

Biết Sài Thiệu Cơ sắp tới, cửa phòng làm việc mở sẵn, hắn còn chưa đi vào, Liễu Tuấn đã đứng dậy đợi sau bàn làm việc, nghe thấy Sài Thiệu Cơ và Vu Hoài Tín chào hỏi nhau bên ngoài, Liễu Tuấn liền có nhân thức sơ bộ với tính cách của Sài Thiệu Cơ.

Một con người rất cẩn thận.

Cấp bậc Sài Thiệu Cơ tương đương với Liễu Tuấn, tư cách cũng cao hơn, lại là cán bộ bản địa, vốn không cần quá khách khí với một bí thư mới nhậm chức, dù là Liễu Tuấn cũng chỉ cần đúng theo thể diện xã giao là được.

- Chào Liễu bí thư.

Sài Thiệu Cơ thấy Liễu Tuấn đã đứng dậy đợi liền tiến vào phòng làm việc, đưa tay ra từ xa, tỏ vẻ hết sức thân thiết, hai người bắt tay rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Vu Hoài Tín vội pha trà nóng cho Sài Thiệu Cơ, rồi lại rót đầy cốc trà cho Liễu Tuấn rồi mới lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại, một loạt động tác làm rất thuần thục.

Vì để làm tốt chức thư ký này, buổi trưa Vu Hoài Tín mời một số cán bộ văn phòng giao tình với hắn không tệ dùng cơm, không ngoại học hỏi thỉnh giáo bọn họ rất nhiều bí quyết làm thư ký.

Nghe nói Vu Hoài Tín được bí thư mới nhậm chức nhín trúng tuyển làm thư ký, vợ hắn quả thực vui sướng không sao tả siết, thay đổi thái độ lạnh nhạt trong quá khứ với Vu Hoài Tín, mặt tươi cười tay chân nhanh nhẹn xuống bếp làm mấy món ăn ngon chiêu đãi khách của chồng.

Vu Hoài Tín ngoài vui mừng không khỏi có chút cảm khái.

Làm thư ký người đứng đầu, đúng là hóa thành phượng hoàng, ngay cả vợ cũng xoay chuyển 180 độ, quyền lực là thứ thật tuyệt, dù chỉ ở bên dính vào một chút, cũng có thể ưỡn thẳng lưng lên rồi.

Trong văn phòng, Liễu Tuấn chỉ cùng Sài Thiệu Cơ hàn huyên mấy câu rồi đi thẳng vào chuyện chính.

- Đồng chí Thiệu Cơ, tôi muốn tìm hiểu tình huống cơ bản của khu, chủ yếu là ở phương diện kinh tế.

Phương diện bố trí cán bộ đương nhiên Liễu Tuấn hết sức quan tâm, nhưng hiện giờ không thể gấp, hơn nữa cũng không tiện hỏi Sài Thiệu Cơ.

Sài Thiệu Cơ cười khổ, thở dài một tiếng rồi nói:
- Liễu bí thư, tôi rất hổ thẹn.

Liễu Tuấn ánh mắt trở nên nghiêm túc, có điều miệng vấn cười ôn hòa nói:
- Đồng chí Thiệu Cơ, nơi này chỉ có hai người quản gia chúng ta, có gì khó khăn, chớ ngại thẳng thắn giãi bày. Chúng ta cùng nhau nghĩ kế, có lẽ nghĩ ra được biện pháp mới.

Lời này của Liễu Tuấn nói rất đúng mực, chẳng những thành khẩn, lại giữ thể diện cho Sài Thiệu Cơ, ngay biện pháp cũng là "mới" mà không phải là "tốt hơn", tránh tự cho là tài giỏi hơi hắn.

Sài Thiệu Cơ gật đầu, hết sức có thiện cảm với sự ôn hòa khiêm tốn của Liễu Tuấn, vốn còn cho rằng loại nha nội thiếu niên đắc chí này nhất định khá kiêu ngạo, thậm chí Sài Thiệu Cơ chuẩn bị sẵn tâm ty để Liễu Tuân "khiển trách", không ngờ lời nói Liễu Tuấn thể hiện ra sự giáo dục tốt đẹp cùng khéo léo hiểu lòng người.

Xem ra người ta lên được vị trí này chẳng phải nhờ may mắn.

- Bí thư, tình hình hiện nay của khu Trường Hà nói khách khí một chút là rất không lạc quan.
Sài Thiệu Cơ cắn răng, quyết định nói thật với Liễu Tuấn.

Có điều lời này làm Liễu Tuất cả kinh.

Rất không lạc quan, lại còn là nói khách khí, vậy nói không khách khí thì thế nào?

Liễu Tuấn dù trong lòng kinh ngạc, vẫn cười nói:
- Đồng chí Thiệu Cơ, không bi quan tới mức đó chứ.

- Liễu bí thư là người lèo lái khu Trường Hà, tôi dấu ai chứ không dấu bí thư, tình hình của khu đúng là cực kỳ tồi tệ, hiện giờ tài chính có thể sử dụng của khu không tới một triệu, tôi đang lo lắng tiền lương tháng này của cán bộ đây! Vừa đảm bảo chi phí thường ngày cho văn phòng chính phủ và đảng ủy, cùng tiền lương cho cán bộ, sợ là không đủ.

Liễu Tuấn thực kinh hãi rồi.

Trước khi tới đã biết tình hình khu Trường Hà rất tồi tệ, nhưng không ngờ tới mức phải lo lắng vì tiền lương của cán bộ rồi.

Khu Trường Hà được đặt cấp phó sở, nhưng so với khu hành chính chính quy, phương diện biên chế nhân viên tính giản hơn, chỉ có hai ủy ban nhân sự và quản lý, cũng chính là "chính phủ và đảng ủy" trong lời nói của Sài Thiệu Cơ, đại biểu nhân dân và chính hiệp là không có, nên toàn bộ việc bổ nhiệm cán bộ khu Trường Hà do tỉnh trực tiếp nắm giữ, không cần thông qua hội động nhân dân.

Hơn nữa diện tích khu Trường Hà chỉ có 300 km vuông, tổng cộng có 3 phường, năm cơ cấu trấn, nhân số cán bộ trong biên chế ít hơn hẳn một khu hành chính cấp huyện. Căn cứ vào báo cáo khu Trường Hà có hơn năm trăm xí nghiệp công nghiệp, trong đó còn có xí nghiệp quốc hữu cốt cán như công ty Trường Phong, đáng lẽ phải là nguồn tài chính hùng mạnh của thành phố Ngọc Lan mới đúng.
Trước kia khi thành lập khu Trường Hà, tỉnh cũng gửi gắm hi vọng lớn vào nó, kỳ vọng có thể trở thành mổi điểm nổi bật của thành phố Ngọc Lan, vậy mà đầu tư biết bao nhân lực tài chính vào đây, mà ngay cả tiền lương cho cán bộ cũng không đủ để chi trả.

Liễu Tuấn rít mấy hơi thuốc, thần thái khôi phục sự bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Đồng chí Thiệu Cơ, tôi muốn nghe lý do.

Sài Thiệu Cơ thở dài:
- Bí thư có thể lấy làm lạ, vì sao có hơn năm trăm xí nghiệp mà ngay tiền lương cán bộ cũng không trả nổi.

- Đúng, tôi rất lấy làm lạ.
Liễu Tuấn nói không che đậy gì.

- À, làm bừa, đều là làm bừa gây hỏng việc.

Liễu Tuấn hỏi:
- Là ai làm bừa?

- Toàn bộ lãnh đạo chủ yếu của hai ban trước sau của khu đều làm bừa! Đương nhiên có cả tôi trong đó! Thực thực tôi chức chủ nhiệm quản lý này, tôi làm không hợp cách.
Sài Thiệu Cơ mặt đầy vẻ xấu hổ.

Liễu Tuấn lại nhìn Sài Thiệu Cơ, thần thái của hắn tựa hồ rất thành khẩn, có điều Sài Thiệu Cơ lão luyện giang hồ, lọc lõi chuyện đời rồi, muốn từ trên mặt mà nhìn rõ suy nghĩ nội tâm của hắn không phải dễ, nhất thời Liễu Tuấn không hiểu Sài Thiệu Cơ nói vậy là có ý gì.

Theo lý thường mà phân tích, người đứng đầu vừa nhậm chứ, Sài Thiệu Cơ đến nói những lời này sẽ bị người ta nắm chỗ yếu.

Có điều Liễu Tuấn tạm thời không có tâm tư đi suy tính xem Sài Thiệu Cơ chân tình hay giả ý.

Ít nhất, Sài Thiệu Cơ báo cáo là sự thực, sổ sách cục tài chính bày ra đó, hắn cũng không thể nói dối được.

Liễu Tuấn quan tâm là vì sao hiện trạng của khu Trường Hà lại tồi tệ như thế.

- Mỗi một lãnh đạo đều có một cách làm của mình, Quách bí thư nhiệm kỳ đầu làm ba năm, làm cho cả bản thân bị đỏ chưa nói, xí nghiệp trong khu bị sụp một nữa. Trương bí thư kế nhiệm, cũng chẳng phải dân trong nghề, không kêu gọi được đầu tư, các xí nghiệp tiếp tục sụp đồ, tình trạng hiện giờ càng tệ..,
Sài Thiệu Cơ nói rõ thêm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.