Chương trước
Chương sau
Vòng vo nhiễu loạn rất lâu, cuộc chiến giành chức huyện trưởng huyện Ninh Bắc cuối cùng cũng có kết quả.

Làm cho rất nhiều người không ngờ là Lục Hương Mai lại làm huyện trưởng thật.

Lưu Nham lại một lần nữa tới huyện Ninh Bắc, triệu tập toàn bộ thành viên ban huyện ủy tuyên bố bổ nhiệm, đi cùng với Lưu Nham còn có một cán bộ thanh niên rất lịch sự có văn hóa.

Đối với Lục Hương Mai làm huyện trưởng, Liễu Tuấn cũng có chút bất đắc dĩ.

Trước khi mở cuộc họp thường ủy thành ủy, Đường Hải Thiên một lần nữa triệu kiến Liễu Tuấn hỏi ý kiến của hắn, bảo là trưng cầu ý kiến chẳng bằng là nói thông báo quyết định của cuộc họp.

Bởi vì Đảo Nghĩa Âu kiên trì đưa Lục Hương Mai lên làm huyện trưởng đã thành cục diện không thể thay đổi.

- Bác Đường, không phải là cháu phản cảm với cá nhân Lục Hương Mai, nhưng không coi trọng cách cục và năng lực công tác của cô ta.
Liễu Tuấn nói thẳng thừng ý kiến của rmình.

Đường Hải Thiên im lặng không nói.

Ông biết Liễu Tuấn nói lời này là thực tình, Lục Hương Mai thiếu kinh nghiệm công tác ở nông thôn, lại chẳng có tài quản lý kinh tế như Liễu Tuấn, đúng là làm trong lòng Đường Hải Thiên lo lắng, quan trọng nhất là Lục Hương Mai cá tính cương cường, thích vơ quyền lực vào mình, phối hợp với Liễu Tuấn chắc chắn là không thận lợi.

Cô ta lại là nữ cán bộ, nếu như Liễu Tuấn dùng thủ đoạn quá cứng rắn sẽ không khỏi làm người ta hiểu lầm là thiếu dạ bao dung kẻ khác.

Song ở vấn đề này Đường Hải Thiên cũng không tiện nói, khi Lưu Nham đề xuất Liễu Tuấn là một trong hai bí thư huyện thị được biểu dương ở trên cuộc họp văn phong bí thư, thì Đào Nghĩa Âu mỉm cười cũng đẩy luôn việc bổ nhiệm Lục Hương Mai làm huyện trưởng huyện Ninh Bắc ra, ý tứ rõ ràng như thế làm nhóm người Đường Hải Thiên không tiện đưa ra dị nghị gì.

Dù Đường Hải Thiên có uy thế ra sao, chung quy Đào Nghĩa Âu vẫn là bí thư thành ủy, có quyền quyết định cuối cùng rất nhiều việc, vì một chức huyện trưởng mà làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Liễu Tuấn là điềm những đại tướng Nghiêm Liễu hệ như Đường Hải Thiên, Lưu Nham không muốn thấy.

Chuyện liền được quyết định như thế.

Trong ban huyện ủy Ninh Bắc, Thạch Trọng là người thất vọng nhất.

Bất quá Thạch Trọng cho dù không tranh được chứng huyện trưởng, thì trong lần điều động nhân sự này không phải là hoàn toàn không có thu hoạch.

Lưu Nham tuyên bố lệnh bổ nhiệm Lục Hương Mai xong, tiếp đó tuyên bố đồng trí Thạch Trọng làm phó bí thư đảng ủy huyện Ninh Bắc miễn trừ chức vụ phó huyện trưởng thường vụ.

Đây là thành quả Liễu Tuấn tranh thủ được ở chỗ Đường Hải Thiên.

Nếu như thành ủy đã an bài một nữ huyện trưởng không cùng chí hướng với y làm cộng sự, như vậy quyền lực bổ nhiệm cán bộ Liễu Tuấn phải nắm chặt trong tay.

Vốn Liễu Tuấn có ý để Thạch Trọng tiếp tục làm phó huyện trưởng để quán triệt ý đồ lãnh đạo ở phương diện kinh tế của mình.

Đây không chỉ đơn giản là kiềm chế quyền lực hành chính của Lục Hương Mai, mà chủ yếu xuất phát từ mục đích để kinh tế huyện Ninh Bắc duy trì đà phát triển cao tốc.

Có thể không phải trở mặt với Lục Hương Mai lại có thể duy trì tốc độ tăng trưởng cao ổn định của kinh tế huyện tất nhiên là kết quả tốt nhất.

Nhưng Liễu Tuấn cân nhắc kỹ lưỡng vẫn quyết định đem Thạch Trọng điều tới bên này làm phó bí thư, nếu luận mức độ thân tin thì Truân Chí Quang còn hơn cả Thạch Trọng, nhưng Truân Chí Quang kinh nghiệm ít, chưa đảm nhiệm chức vụ cấp phó huyện bao lâu đã lên đưa lên vị trí quyền bính hiển hách như phó bí thư đảng ủy, khó mà phục được người dưới, chưa nói tới những thường ủy khác thuộc Liễu hệ e rằng cũng oán thán trong lòng.

Thạch Trọng thì không có vấn đề này.

Một cán bộ cấp phó huyện lão thành, người có phân lượng lớn nhất trong thường ủy thuộc Liễu hệ, đặt vào vị trí này không ai có thể bàn tán được điều gì.

Thạch Trọng vì suy nghĩ cho tiền đồ của mình, nên trước đó luôn làm công tác chính phủ, khá xa lạ với công tác đảng ủy, đối với chức vụ phải một mình đảm đương một mặt này loại cán bộ thiếu sót kinh nghiệm là vô cùng bất lợi.

Thạch Trọng lần này không thể thuận lợi tiến bộ nguyên nhân lớn nhất là vì quan hệ quá mật thiết với Liễu Tuấn, đương công nhật là một trong số cán bộ nòng cốt của Liễu hệ, khi Liễu Tuấn rời khỏi huyện Ninh Bắc thì chướng ngại kia biến mất, song lúc đó vấn đề kinh nghiệm lại trở nên quan trọng.

Quyền bổ nhiệm cán bộ nắm chắc trong tay, Liễu Tuấn nắm giữ vị trí vô cùng có lợi.

Dưới tình huống bình thường, Lục Hương Mai sẽ không thể gây nên sóng gió gì.

Lưu Nham tuyên bộ lệnh bổ nhiệm nhân sự thứ ba là đồng chí Tào Xuân Thu đảm nhận chức phó thị trưởng thường vụ huyện Ninh Bắc.

Tào Xuân Thu chính là người cán bộ tới cùng Lưu Nham, theo giới thiệu của Lưu Nham thì Tào Xuân Thu hai mươi chín tuổi, có bằng đại học quản lý kinh tế chuyên nghiệp.

Kỳ thực chẳng cần Lưu Nham giới thiệu, mọi người biết về vị phó huyện trưởng mới này hơn xa lời giới thiệu của phòng tổ chức thành ủy.

Tào Xuân Thu làm phó huyện trưởng thường vụ là do Đường Hải Thiên báo cho Liễu Tuấn biết.

Điều này không coi là vi phảm tổ chức kỷ luật, dù sao Liễu Tuấn là bí thư huyện ủy biết trước sự bổ nhiệm trong ban cũng là chuyện hợp lý.

Liễu Tuấn vừa nghe thấy Tào Xuân Thu tới thì cau mày.

Tào Xuân Thu chính là người của Trương Quang Minh.

Khi đó Liễu Tuấn hỏi một câu:
- Bác Đường, đây là chủ ý của ai?

Đường Hải Thiên cười nhạt:
- Cháu hỏi ta, ta hỏi ai?

Trả lời rất hay.

Đường Hải Thiên đã nói rõ ràng rành mạch cho Liễu Tuấn biết, Trương Quang Minh muốn Tào Xuân Thu tới.

Nếu như là chủ ý của người khác Đường Hải Thiên sẽ không trả lời như thế.

Bất quá Liễu Tuấn cho rằng trong chuyện này có bóng dáng của Quan Minh Kiệt, với khí độ của Trương Quang Minh sẽ không cài người của mình vào bên cạnh con rể Nghiêm Ngọc Thành gây va chạm.

Nhưng Trương Quang Minh đã đi bước cờ này thì Liễu Tuấn phải đề cao cảnh giác.

Trương Quang Minh hơn xa đám Quan Minh Kiệt, Đào Nghĩa Âu, bỏ qua cái mũ tỉnh trưởng trên đầu, Trương Quang Minh chính là con cháu cách mạng đời hai chính tông, cho dù Trương lão gia tử đã đã qua đời trong thời đại loạn, thế lực nhà họ Trương không còn được như xưa, nhưng đó chỉ là với tầng tối cao thôi, chứ với một tỉnh thì ánh hào quang trên đầu của Trương Quang Minh vẫn khiến người ta phải lóa mắt.

Cụ thể tới Tào Xuân Thu thì lý lịch dường như tương đối đơn giản.

Hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành quản lý kinh tế đại học Hoa Đông trường trọng điểm nổi danh toàn quốc, sau đó làm việc ở các bộ và ủy ban trung ương, sau đó điều tới ban thư ký tỉnh ủy, nghe nói là hậu đại danh môn, tất nhiên là không phải là loại gia thế hiện hách, hẳn là có chút quan hệ với Trương gia, nên gửi cho Trương Quang Minh chiếu cố.

Bình thường mà nói hai mươi chín tuổi chen chân vào nơi có thực quên là tuổi trẻ tài cao lắm rồi.

Nếu như không đặt dưới vầng hào quang của Liễu Tuấn, Tào Xuân Thu sẽ thành tiêu điểm chú ý của toàn huyện, hiện giờ tới huyện Ninh Bắc sự chú ý của Tào Xuân Thu gây ra ít hơn rất nhiều.

Có lẽ đó là một trong số nguyên nhân Trương Quang Minh đưa hắn tới huyện Ninh Bắc.

- Ha ha ha, có lẽ có kẻ muốn Tiểu Tào chia sẻ chút hào quang của cháu đấy.
Đường Hải Thiên cười nhắc nhở.

Liễu Tuấn cũng cười.

Thị trưởng đại nhân nói thế tất nhiên là cũng có nguyên nhân, huyện Ninh Bắc hai năm qua tiến bộ thần tốc, làm rất nhiều người chấn động, không ngờ tên tiểu tử trẻ tuổi kia lại có bản lĩnh thực sự.

Ai cũng nhìn ra được Liễu Tuấn sẽ không ở huyện Ninh Bắc lâu.

Khi Liễu Tuấn rời đi chẳng những bỏ lại một vị trí trống, mà còn cả một huyện giàu có kinh tế hùng mạnh, giao vào tay ai cũng rất dễ có thành tích.

Món hời ngon thế ai chẳng muốn.

Ban đầu ý tứ của thành phố là muốn Tào Xuân Thu trám vào chỗ trống do Lục Hương Mai để lại.

An bài như thế ý tứ ngồi không đợi lộc tới càng thêm rõ ràng rồi, nhưng do Liễu Tuấn kiên trì, Đường Hải Thiên mới lầm thời đưa ra biến động trong cuộc họp văn phòng bí thư.

Phải nói hiện giờ sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn càng ngày càng lớn, ngay cả Đào Nghĩa Âu cũng không thể ngó lơ ý kiến của y được, nên đồng ý với kiến nghị của Đường Hải Thiên cuối cùng đưa Tào Xuân Thu vào vị trí phó huyện trưởng thường vụ.

Chỉ biến động nho nhỏ vậy làm nhân vật phía sau Tào Xuân Thu không đưa ra dị nghị gì.

Nếu như muốn ngồi không chờ ăn sẵn thì đừng có làm khó dễ cho Liễu Tuấn, huống hồ mọi người đều biết đồng chí Tiểu Liễu gặp cứng càng cứng hơn! Chọc vào y chẳng được gì không khéo lại phải ôm đầu che mặt mà bỏ chạy.

- Sớm ổn định mọi chuyện lại đi, nếu không ngay cả tuần trăng mật cũng không có thời gian đâu.
Cuối cùng Đường Hải Thiên nói:
- Nghe nói cháu và Phi Phi đi du lịch hả, địa điểm đã chọn xong chưa?

Đối với đứa bé mà Đường Hải Thiên nhìn trưởng thành từ nhỏ này, ông có có tình cảm rất sâu.

Liễu Tuấn cười nói:
- Phi Phi muốn tới Pháp và Ý những kinh đô thời trang đó một vòng.

- Ra nước ngoài à?
Đường Hải Thiên cau mày lại.

Liễu Tuấn dù cấp bậc không cao, nhưng vụ lại là người đứng đầu một chuyện, ra nước ngoài là có rất nhiều hạn chế, nhưng không phải là không thể được.

- Cụ thể đi đâu thì tới khi đó hay nói ạ.
Liễu Tuấn cười đáp.

Thực sự muốn làm thủ tục ra nước ngoài nghỉ ngơi, đối với Liễu nha nội chẳng phải là khó khăn lắm.

Đường Hải Thiên gật đầu:
- Nghỉ ngơi một chút, buông lòng một chút cũng tốt, ba cháu đang đợi bế cháu nội đấy. Nếu như thành ủy an bài thế thì cháu phải làm cho tốt, Tiểu Tuấn, hãy nhớ kỹ một lãnh đạo có thể đoàn kết đại đa số đồng chí mới là một lãnh đạo hợp cách.

Liễu Tuấn gật đầu vâng lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.