Chương trước
Chương sau
-Tiểu Tuấn, hôm nay cuối tuần có về nhà ăn cơm không?
Chiều thứ 6 Nghiêm Phi gọi điện đến như thường lệ.Từ nửa đầu năm nay nhà nước bắt đầu thực hiện chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần.

Khi mới bắt đầu quy chế mới này nhà nước còn cho phép một tuần được nghỉ nửa ngày, hoặc là cứ một tuần nghỉ một ngày rồi một tuần nghỉ hai ngày luân phiên, đợi cho mọi người có thể thích ứng rồi thì mới bắt đầu thực hiện hoàn toàn.

Bành Thiểu Hùng lúc đó cũng đang cho thi hành thay phiên nghỉ phép tại Ninh Bắc, một tuần nghỉ một ngày thì tuần sau nghỉ hai ngày. Kết quả chưa thực thi được bao lâu thì mọi người đều có ý kiến, năm khu của Đại Ninh đều thống nhất thực hiện nghỉ hai ngày cuối tuần. Thấy mọi người phản đối Bành Thiểu Hùng cũng theo ý kiến đổi thành nghỉ hai ngày.

Bởi vậy Liễu Tuấn giờ có hai ngày nghỉ cuối tuần. Trong những ngày nghỉ này, Liễu Tuấn là tùy tùng của Nghiêm Ngọc Thành, nếu không có gì đột xuất xảy ra thì hắn cũng sẽ nghỉ tuần hai ngày. Hàng tuần cứ đến thứ sáu là hắn sẽ về thăm Nghiêm Phi.

"Hôm nay còn có một số việc phải xử lý, nên anh sẽ về muộn chút không cần chờ cơm đâu."

Thư ký huyện trưởng nghe có vẻ rất oai nhưng mà đối với Liễu Tuấn một người lãnh đạo có trách nhiệm mà nói, công việc quả thật là rất nhiều. Ngay cả năng lực của hắn siêu nhiên thì cũng không thể cáng đáng hết được.

"Ừ, vậy được rồi, 7h tối anh lái xe cẩn thận nhé."

Nghiêm Phi nhẹ nhàng dặn dò.Liễu Tuấn khẽ cười đồng ý, rồi hôn gió Nghiêm Phi qua điện thoại một cái.Khi Liễu Tuấn trở lại tòa nhà số một thường ủy tỉnh ủy, tin thời sự đã phát xong, ti vi trong phòng khách đã bị Giải Anh chiếm, Nghiêm Phi cùng mẹ xem phim. Nghe thấy tiếng xe ô tô, Nghiêm Phi vội vàng chạy tới.

Trời đang mùa đông Nghiêm Phi mặc một chiếc áo lông bó sát, và một chiếc quần bó sát, để lộ ra dáng người tuyệt đẹp, mái tóc dài mượt xõa xuống hai vai, đúng là xinh đẹp tuyệt trần.

Liễu Tuấn không thể nhịn được ôm chặt lấy cô , hôn nồng nhiệt.
Giải Anh nhìn trộm thấy liền mỉm cười.

"Tiểu Tuấn về rồi đấy à."

"Chào gì Giải Anh."

"Cháu về đúng lúc lắm, bác Nghiêm có chuyện muốn nói với cháu."
Giải Anh cười tủm tỉm.

Liễu Tuấn ngây người, có phần kinh ngạc. Nếu như có chuyện muốn nói với hắn thì Nghiêm Ngọc Thành cũng không chuyển lời qua Giải Anh. Bình thường mỗi lần Liễu Tuấn trở về đều nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành. Không có chuyện khẩn cấp, Nghiêm Ngọc Thành sẽ không đặc biệt tìm hắn.

Giải Anh vừa cười vừa nói: "Cháu đã hai lăm tuổi rồi, Nghiêm Phi cũng đã hai mươi sáu, nên cưới đi thôi."

Liễu Tuấn cười nói: "Bác Nghiêm muốn làm ông ngoại?"

Nghiêm Phi nghe xong thẹn thùng đỏ mặt, khẽ tủm tỉm cười đánh hắn một cái.

Giải Anh cười nói: "Bác Nghiêm không vội làm ông ngoại mà là mẹ cháu muốn làm bà nội. Sao thế, bà ý không nói với cháu trong điện thoại à?"
Liễu Tuấn khoa trương nói: "Ngày nào mẹ cháu cũng nhắc đến cả trăm lần ý chứ!"

Giải Anh cười nói: "Tất nhiên rồi, mẹ nào mà không cuống? Tiểu Tuấn, sự nghiệp quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng lắm đấy."

"Vâng, đúng thế "

Liễu Tuấn liên tục gật đầu.

"Cuối năm, nếu không thì sang đầu năm sau? Cháu thấy hay là để đầu năm sau đi."

Giải Anh kinh ngạc nói: "Cuối năm cũng được mà, sao phải để đến đầu năm sau?"

Liễu Tuấn cười nói: "Cuối năm huyện có rất nhiều chuyện, sang đầu năm sau công việc đã ổn thỏa thì cháu mới có thời gian rảnh."

"Không phải chứ? Cháu không được học theo cha cháu đâu đấy. Bây giờ làm thư ký huyện ủy đã bận đến mức không có thời gian kết hôn, vậy sau này nếu làm thư ký tỉnh ủy thì không có thời gian ngủ nữa sao?"

Giải Anh trêu ghẹo nói.

Giải Anh rất hài lòng vì Nghiêm Ngọc Thành làm việc và nghỉ ngơi có giờ giấc.

"Ha ha, không phải, cô Giải Anh cháu đã có ý định cùng Nghiêm Phi đi hưởng tuần trăng mật, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mười mấy ngày chứ. Sang năm cháu dễ thu xếp hơn "

Liễu Tuấn vừa giải thích với Giải Anh vừa nhìn về phía Nghiêm Phi. Nghiêm Phi nhìn hắn âu yếm.

"Ra là thế, được thôi, ta sẽ bàn bạc với mẹ cháu để định ngày."

Giải Anh vui đến nỗi kịch cũng không xem nữa, vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Bích Tú.

Điện thoại vừa thông, Nguyễn Bích Tú cũng đang xem ti vi.
"Bích Tú à, báo cho bà tin vui, Liễu Tuấn đã đồng ý đầu năm sau kết hôn, bảo là muốn đi hưởng tuần trăng mật, hì hì, bọn trẻ đúng là thích lãnh mạn, hai chị em ta thương lượng chọn ngày tốt đi thôi. "

Giải Anh vui mừng nói.

Nguyễn Bích Tú cũng vui mừng nói lớn trong điện thoại.

Liễu Tuấn nhìn sang Nghiêm Phi thì thấy cô đỏ mặt bỏ chạy về phòng. Liễu thư ký cũng muốn chạy vào phòng thì lại thấy Nghiêm Ngọc Thành đang đứng ở hành lang trên lầu hai nhìn hắn, châm một điếu thuốc đi đi lại lại trên hành lang.

Nghiêm Ngọc Thành liếc mắt nhìn hắn, Liễu Tuấn cũng lấy ra một điếu thuốc cùng cha vợ hút.

"Sao cậu lại ra mặt xin hộ Bành Thiểu Hùng?"

Nghiêm Ngọc Thành hút thuốc, đột nhiên hỏi một câu.

Liễu Tuấn khẽ giật mình, tiếp đó đơn giản đáp: "Không vì sao cả, cháu chỉ nói sự thật thôi. Con thấy Bành Thiểu Hùng là một cán bộ tốt."

Nghiêm Ngọc Thành thân là bí thư tỉnh ủy, nếu như không vì Liễu Tuấn thì chuyện một thư ký huyện ủy nhận hối lộ không khiến hắn để tâm. Giờ đây hỏi Liễu Tuấn căn bản cũng không phải là quan tâm đến hiện tượng này mà quan tâm đến bản chất.

Giống như Chu tiên sinh đã nói với Nghiêm Ngọc Thành: Cậu biết người ta đang quan tâm đến cái gì không? Họ quan tâm đến cậu!

Điều Nghiêm Ngọc Thành quan tâm cũng là vì sao Liễu Tuấn muốn làm.
Rất hiển nhiên, đáp án của Liễu Tuấn khiến hắn thỏa mãn.Bởi vì Bành Thiểu Hùng là một cán bộ giỏi, nên hắn giúp, chuyện chỉ có vậy.

Quá chú trọng đến tranh đấu, quá chú trọng đến phân chia phe phái đối với một người có địa vị cao mà nói, thì đó là một trong những nhược điểm trí mạng. Điều đó có nghĩa là vô nguyên tắc.Muốn nên nghiệp lớn phải có nguyên tắc.

Trên thực tế, bởi vì Liễu Tuấn biện hộ chó Bành Thiểu Hùng, lần nhận chức thư ký huyện ủy này của hắn không có bất kì một sự phản đối nào.
Phải nói, Liễu Tuấn lần này được lợi không ít.

"Công việc có kham nổi không?"

Nghiêm Ngọc Thành lại hỏi.

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói : "Ít nhất thì đến trước cuối năm nay cháu vẫn thu xếp được."

Nghiêm Ngọc Thành liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Ý của Liễu Tuấn rất rõ ràng, hãy cho tôi một chút thời gian để tôi ổn định cục diện, đừng vội vàng phái huyện trưởng tới. Tên nhóc này không loạn nắm quyền, một khi quyền đến tay cũng không nói lời "Khách khí". Vậy là tốt, biết tiến biết lùi đúng lúc.

" Như vậy đi, cậu có thể cùng Nghiêm Phi kết hôn rồi!"

Nghiêm Ngọc Thành nói.

Những lời mà Giải Anh nói với Liễu Tuấn trong phòng khách, Nghiêm Ngọc Thành khả năng không nghe thấy hoặc là căn bản không nghe, nên lúc đó lại nhắc đến chuyện kết hôn.

Liễu Tuấn gãi đầu nói : "Cháu cho rằng, lúc nào cháu cũng có thể cùng Nghiêm Phi kết hôn!"

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt, nói : "Cậu đừng có mà tưởng bở, con gái tôi nói lấy là lấy được sao?Tôi chưa thấy hết được tâm can của cậu thì sao có thể tùy tiện gả con gái cho cậu?"

Liễu Tuấn kinh ngạc, đến tận bây giờ hắn vẫn đang bị kiểm tra, đến bây giờ mới coi như là đủ tiêu chuẩn? Thái độ này của Nghiêm Ngọc Thành khiến Liễu thư ký khó lòng nhẫn nhịn.

"Không phải chứ, Nghiêm bí thư, bác đã kiểm tra cháu những mười sáu năm, nghiêm khắc mà nói, nếu tính từ lần đầu tiên bác nói muốn cháu làm con rể thì không chỉ có mười sáu năm!"

Thư ký huyện ủy khiêu chiến với bí thư tỉnh ủy.

"Lần đầu tiên tôi nói muốn cậu làm con rể, tôi nói thế khi nào?"

Nghiêm Ngọc Thành há chịu thua.

"Đầu tháng 6 năm1978 công nguyên, khi đó bác mới nhận chức chủ nhiệm hội cách mạng huyện Hướng Dương. Bác đã nói ngay trước cửa hội cách mạng huyện Hướng Dương."

Liễu Tuấn lập tức nhớ lại, kể lại “điển cố” năm xưa.

Nghiêm Ngọc Thành cười vang, Liễu Tuấn khiến hắn nhớ đến giai đoạn huy hoàng khó quên đó. Khi đó, hắn mới nhậm chức, đúng là rất nhiệt tình, có nhiều ý tưởng muốn thực hiện. So với hiện tại còn có phần nhiệt tình hơn nhiều.

"Tiểu tử, nếu như muốn thật sự đi vào lòng người thì không phải là xem cậu có kiên nhẫn thế nào, cũng không phải là có bao nhiêu quyền lực, tiền tài mà phải xem bản chất có phải là hiền lành hay không.”

Nghiêm Ngọc Thành cảm khái vỗ bờ vai của hắn.

Liễu Tuấn liền có chút kích động.Khi hắn còn nhỏ hắn rất hợp ý với Nghiêm Ngọc Thành nhưng mà hành động thân mật như thế này là lần đầu tiên. Vậy cũng chứng tỏ sự thừa nhận của Nghiêm Ngọc Thành về Liễu Tuấn.

"Cảm ơn cha"

Liễu Tuấn thành khẩn nói.

Nghiêm Ngọc Thành gật gật đầu nói : "Cậu đi nói chuyện với Nghiêm Phi đi, lúc nào cần thư giãn thì cứ thư giãn đi."

Liễu Tuấn mỉm nói : "Cha, con nghe nói Đổng lão sức khỏe không tốt."

Người gọi là Đổng lão này chính là người đứng đầu hệ phái của Nghiêm Ngọc Thành, một trong những quan chức cấp cao có ảnh hưởng lớn nhất cả nước. Gần đây nghe đồn sức khỏe của ông không tốt, mà Liễu Tuấn nhớ rõ, kiếp trước của mình, Đổng lão đúng là không lâu nữa sẽ qua đời. Một lãnh đạo cấp cao mất đi nhất định sẽ đem đến nhiều thay đổi, phe của Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên ảnh hưởng lớn nhất.

Nghiêm Ngọc thành thản nhiên nói : "Không sao cả. Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên."

Liễu Tuấn liền hiểu rằng, phe phái của các đại lão đã có kế hoạch ứng phó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.