Chương trước
Chương sau
- Xin chào Lưu bí thư.
Liễu Tuấn vội nói.

Khi Liễu Tấn Tài còn làm việc ở thành phố Bảo Châu, Lưu Hòa Khiêm cũng là khách quen trong nhà họ Liễu, ở những trường hợp không chính thức, Liễu Tuấn gọi ông là "chú Lưu".

Nghe thấy điện thoại của Lưu Hòa Khiêm, Truân Chí Quang vốn đang định lên tiếng liền ngậm ngay miệng lại, không dám thở lớn tới một cái.

Mọi người đều rất căng thằng nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn cùng chiếc điện thoại trong tay.

Liễu Tuấn hỏi:
- Lưu bí thư có chỉ thị gì ạ?

- Liễu Tuấn, chuyện là như thế này, có người tố cáo Bành Thiếu Hùng nhận hối lộ, hơn nữa còn cung cấp bằng chứng. Nói trong bao thuốc lá mang biếu cho Bành Thiếu Hùng có chứa tiền, hiện giờ Hầu phó bí thư thành ủy đã dẫn mấy cán bộ kỷ ủy và viện kiểm sát tới huyện Ninh Bắc, các thành viên trong ban huyện ủy các đồng chỉ phải phối hợp với Hầu phó bí thư tới nhà Bành Thiếu Hùng thu thập chứng cứ.
Lưu Hòa Khiêm uy nghiêm nói trong điện thoại.

- Vâng.
Liễu Tuấn cũng đáp lại gọn gàng.

- Chuyện này đồng chí hãy trao đổi với đồng chí Lý Giang nhé, tôi không gọi điện cho đồng chí ấy nữa. Tóm lại nhất định phải phối hợp các đồng chí trên thành phố, khi tới nhà Bành Thiếu Hùng nhất định phải có hơn hai người trong ban huyện ủy.
Lưu Hòa Khiêm căn dặn thêm một câu, trong lời nói lộ ra vẻ quan tâm.

- Tôi hiểu rồi, cám ơm Lưu bí thư.

Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, nói với mấy thường ủy của Liễu hệ:
- Một lát nữa Hầu phó bí thư thành ủy và mấy đồng chí của viện kiểm sát sẽ tới huyện tìm hiểu tình hình, sẽ mau chóng tới nơi thôi. Mọi người ai về chỗ làm người đó đi, bí thư Viên Triêu hãy ở lại một chút.

Đám Thạch Trọng nghe xong nhìn lẫn nhau không nói một lời rời đi.

- Bí thư Viên Triêu, đồng chí ngồi trước đi, tôi gọi điện thoại đã.

Khâu Viên Triêu gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha lấy thuốc ra hút.

Liễu Tuấn gọi điện cho Lý Giang.

- Bí thư Lý Giang, tôi là Liễu Tuấn đây, chuyện là thế này, vừa rồi tôi và bí thư thành ủy Lưu Hòa Khiêm có nói chuyện điện thoại, nhận được một số chỉ thị, mời đồng chí tới phòng làm việc của tôi, chúng ta thương lượng một chút.

Để đề phòng tin tức bị tiết lộ, Liễu Tuấn không nhắc trong điện thoại là có chuyện gì.

Lý Giang tới rất nhanh, khi đi vào phòng làm việc, cho dù cố gằng bình tĩnh, nhưng hơi thở vẫn hơi gấp gáp một chút.

- Huyện trưởng…
Lý Giang nhìn Liễu Tuấn dò hỏi.

- À bí thư Lý Giang tới rồi, mời ngồi.

Liễu Tuấn mời Lý Giang ngồi xuống ghế sô pha, thần sắc nghiêm túc đem chỉ thị của Lưu Hòa Khiêm truyền đạt lại một lần.

Lý Giang và Khâu Viên Triêu lộ ra vẻ kinh hãi.

Nói như vậy xem ra chứng cứ Bành Thiếu Hùng nhận hối lộ là xác thực rồi.

Cùng lúc với kinh hãi, Lý Giang trong lòng cũng có chút khó chịu, bí thư kỷ ủy thành phố không gọi điện thoại cho bí thư kỷ ủy huyện, mà lại gọi điện thoại cho huyện trưởng, bất kể như thế nào cũng là một loại bất tín nhiệm đối với hắn.

Xem ra trong mắt của lãnh đạo thành phố, mình là người cùng cánh với Bành Thiếu Hùng rồi.

Huyện Ninh Bắc hai năm trước xuất hiện một Phương Triêu Dương, ai mà biết được hiện giờ lịch sử có lặp lại hay không?

Liễu tuấn mời hắn tới phòng làm việc của mình để ngồi đợi đoàn người Hầu phó bí thư đến, nhưng chẳng lẽ không có một chút ý tứ giám sát hắn hay sao?

Làm thế là do sợ mình bắn tin cho người nhà Bành Thiếu Hùng đây mà!

Nhưng lúc này Lý Giang tất nhiêu không dám tỏ ra có chút bất mãn nào, vào lúc mẫn cảm như thế, bước nhầm một bước thôi cũng có thể trí mạng.

Ba người cứ im lặng ngồi uống trà hút thuốc, không một ai nói một lời.

Năm người nhóm Hầu phó bí thư tới rất nhanh, ước chừng nửa tiếng đồng hồ là đã xuất hiện trong phòng làm việc của Liễu Tuấn rồi.

- Xin chào Hầu bí thư.
Liễu Tuấn nhiệt tình đi tới bắt tay Hầu phó bí thư.

- A xin chào, xin chào Liễu huyện trưởng.

Hẩu phó bí thư trên bốn mươi, là phó bí thư chuyên chức của kỷ ủy thành phố, là cán bộ cấp phó sở.

- Liễu thị trưởng, Lưu bí thư đã nói tình huống cho đồng chí biết rồi chứ?

Sau khi bắt tay hàn huyên với Lý Giang và Khâu Viên Triêu xong, Hầu phó bí thư thu lại nụ cười, đi thằng vào đề tài chính.

- Vâng, đã nói qua rồi.

Liễu Tuấn gật đầu.

- Như vậy chúng ta đi luôn chứ?

Hầu phó bí thư nói với vẻ thương lượng, tỏ ra rất nể mặt Liễu Tuấn.

Chỉ cần xác định được chứng cứ phạm tội của Bành Thiếu Hùng, người trẻ tuổi trước mặt này rất có khả năng trở thành bí thư huyện ủy tiếp theo của huyện Ninh Bắc.

Ở trong mắt người ở lâu trong cơ quan như Hầu phó bí thư, bí thư huyện ủy và huyện trưởng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Liễu Tuấn sắp trở thành một trong số những người có tiếng nói nhất ở vòng quyền lực chính phủ thành phố Đại Ninh rồi.

- Vâng.

Liễu Tuấn gật đầu đồng ý.

- Hầu bí thư, Liễu huyện trưởng, vợ của Bành bí thư đồng chí Trương Tĩnh làm việc ở ngân hàng công thương huyện, có nên gọi điện mời đồng chí ấy về nhà phối hợp một chút không?
Lý Giang nhắc nhở.

Hầu bí thư gật đầu nói:
- Chuyện này là đương nhiên rồi.

Lý Giang tới bàn làm việc gọi điện, bên phía ngân hàng công thương trả lời Trương Tĩnh đã trở về.

Bành Thiếu Hùng xảy ra vấn đề lớn như thế, Trương Tĩnh tất nhiên không có tâm tư nào mà làm việc.

Đoàn người không chần chừ thêm nữa, Lý Giang liền dẫn đường tất cả đi thẳng tới nơi nở của Bành Thiếu Hùng, ở ngay trong khu huyện ủy nên chỉ mất vài phút đi bộ.

Chuông cửa reo rất lâu Trương Tĩnh mới tới mở cửa, vành mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, tóc tai hơi rối, khuôn mặt hết sức tiều tụy.

Ngày thường Trương Tĩnh nhìn thấy những thành viên ban huyện ủy như Liễu Tuấn, Lý Giang đều tươi cười chào hỏi, rất ít khi làm ra vẻ phu nhân bí thư, nhưng hiện giờ ánh mắt nhìn Liễu Tuấn mang đầy "thù địch".

Cán bộ kiểm sát của viện kiếm sát thành phố Đại Ninh lấy ra lệnh kiểm tra nhà ở của bí thư Bành Thiếu Hùng để thu thập chứng cứ.

Chuyện trình tự này nhất định phải rất chú ý.

Trương Tĩnh im lặng đưa bọn họ vào trong nhà.

Phòng khách rất sạch sẽ ngăn nắp, nhưng ở góc ghế sô pha có rất nhiều khăn giấy, có thể thấy do vừa rồi Trương Tĩnh khóc lóc đã dùng.

Hầu phó bí thư thầm thở phào, Trương Tĩnh không di chuyển "chứng cứ" tức là tin tức không bị lộ, lập tức đoàn người bắt đầu kiểm tra, Liễu Tuấn im lặng đứng bên cạnh Trương Trĩnh không hành động với mọi người cũng không nói chuyện.

Vào lúc này nói gì cũng đều không hay.

Người tố giác cung cấp tin tức vô cùng chi tiết, đoàn người Hầu bí thư rất nhanh tìm thấy hai tút thuốc lá trong ngăn kéo thư phòng của Bành Thiếu Hùng.

Mở ra xem, bên trong mỗi một tút thuốc lá đều dùng tờ 100 tệ cuốn lại, thành hình điếu thuốc, đặt rất chỉnh tề tổng cộng có bốn vạn tệ.

Nhìn thấy hai bao "thuốc tiền" này, sắc mặt Trương Tĩnh tức thì trắng bệch toàn thân như bị rút mất xương vậy, đổ xụp xuống ghế sô pha, gục mặt xuống khóc không thành tiếng.

Kiểm tra tiếp tục tiến hành, phải mất gần một tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Ngoài bốn vạn đồng tiền mặt này ra, không tìm thấy tài khoản, cổ phiếu cùng những đồ quý giá như vàng bạc, mấy bình rượu trắng đắt giá cùng mấy bao thuốc Trung Hoa cũng bị Hầu bí thư ra lệnh mang đi hết sạch.

Trước khi đi Liễu Tuấn muốn chào Trương Tĩnh, nhưng thấy Trường Tĩnh cứ một mực nằm gục ở đó không hề có ý ngồi dậy, Liễu Tuấn không nói gì nữa, đi ra cổng căn dặn Khâu Viên Triêu.
- Con của Bành bí thư học ở trường nào? Sai người đi đón về đi.

Khâu Viên Triêu quay đầu lại nhìn Trương Tĩnh một cái gật đầu, trong lòng thầm cảm khái Liễu huyện trưởng trẻ tuổi nhưng làm việc thật tinh tế.

Tin tức từ trong nhà Bành bí thư tìm được bốn vạn đồng tiền mặt và rất nhiều rượu thuốc đắt tiền lại lần nữa truyền khắp ngóc ngách quan trường huyện Ninh Bắc như gió lốc.

Ngay tức thì đủ mọi thứ lời bàn tán đồn đại nổi lên.

Tất nhiên bàn tán nhiều nhất là ai sẽ làm bí thư mới của huyện Ninh Bắc, dưới tình huống bình thường huyện trưởng là có hi vọng nhất, dù sao hiện giờ uy vọng của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc không ai có thể bì được, dù cả Bành Thiếu Hùng không có vấn đề, uy vong của Liễu Tuấn cũng chẳng dưới hắn.

Trừ Liễu Tuấn ra trong thành viên ban huyện ủy Ninh Bắc không còn một ai có tư cách tiếp nhận chức vụ này.

Tất nhiên cũng có thể có "lính dù" nhảy xuống, có điều cũng phải xem là ai nhảy vào, nếu là nhân vật bình thường thì cả được tác dụng gì, còn nếu tìm một cán bộ cấp huyên uy thế hơn cả Liễu Tuấn thì không dễ dàng gì.

Có điều lần này thì mấy thường ủy thuộc Liễu hệ không tụ tập lại với nhau nữa.

Lúc đầu Bành Thiếu Hùng mới bị kỷ ủy mời đi uống trà tình huống không rõ, mọi người tất nhiên phải tới chỗ Liễu Tuấn xin chỉ thị, ít nhất là thăm dò một số tin tức.

Theo bọn họ, với quan hệ mật thiết của Liễu Tuấn với nhóm người Đường Hải Thiên và Lưu Hòa Khiêm, hẳn là sớm có được tin tức nào đó rồi, ít nhất có chút ám thị nào đó.

Nhưng Liễu Tuấn không nói gì cả.

Hiện giờ chuyện hai năm rõ mười, còn cần nói gì nữa? Đợi Liễu Tuấn lên chức thôi.

Nhưng không biết nhân tuyển huyện trưởng này sẽ thuộc về ai đây?

Buối tối Liễu Tuấn trở về nhà khách Thiên Nga, thì tổng giám đốc Lưu Học Dương đã đời ở tổng đài từ lâu, nhìn thấy Liễu Tuấn trở về vội cúi đầu khom lưng chào, lộ ra nụ cười nịnh nọt còn hơn cả thường ngày.

Xem ra tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Tuấn sắp trở thành người đứng đầu thực sự cua rhuyện Ninh Bắc rồi.

Trong ba năm Liễu Tuấn tiến bộ đều đều, có lúc thậm chí có lúc nhảy tới mấy bước liền.

Trong con mắt người khác thì chỉ thấy hoa cả mắt, thoáng cái đã thành chúa tể tối cao của một huyện rồi.

Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh như cũ, gật đầu chào Lưu Học Dương và nhân viên khách sạn.

Vừa mới vào trong gian phòng số ba, tiếng chuống điện thoại đã vang lên.

- A lô, tôi là Liễu Tuân đây.

- Huyện trưởng, là tôi đây.
Trong điện thoại truyền tới tiếng của Thạch Trọng, mang theo một chút thấp thỏm, đa phần là tha thiết mong đợi.

Liễu Tuấn cười, Thạch Trọng không ngồi yên được nữa rồi.

Liễu Tuấn bình tĩnh hỏi:
- Thạch huyện trưởng có chuyện gì không?

- À không có gì, không có gì, huyện trưởng hiện giờ có thời gian không? Tôi muốn tới chỗ huyện trưởng ngồi một chút.

Thạch Trọng thăm dò, nói năng càng thêm thận trọng hơn so với thường ngày.

- Xin lỗi Thạch huyện trưởng, tôi còn có chút truyện, sợ rằng không có thời gian.
Liễu Tuấn đáp.

- Ồ!
Giọng của Thạch Trọng rất là thất vọng.

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút nói:
- Thạch huyện trưởng có rất nhiều chuyện không nên quá nóng ruột, làm tốt công tác trong bổn phận của mình , so với bất kỳ điều gì cũng tốt hơn, hiểu chưa?
Câu cuối cùng Liễu Tuấn nhấn mạnh thêm.

- Hiểu ạ, hiểu ạ, vậy tôi không quấy rầy huyện trưởng nữa.

- Ừm.
Liễu Tuấn cúp điện thoại, ngồi xuống ghế lấy thuốc lá ra chậm rãi hút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.