Chương trước
Chương sau
Bành Thiếu Hùng đích thân triệu kiến Viên chủ nhiệm của ban pháp chế.

Viên chủ nhiệm lòng thấp thỏm không biết vì sao ban pháp chế lại trở nên náo nhiệt như vậy rồi.

Liễu huyện trưởng vừa mới điểm danh muốn nhân viên phục vụ, tiếp ngay theo đó Bành bí thư lại triệu kiến Viên chủ nhiệm.

Viên chủ nhiệm khi tới văn phòng bí thư, trong lòng cũng hiểu tám phần là vụ án Tần Phượng rồi, nhưng không biết vì sao Bành bí thư muốn nhúng tay vào.

Hình như trước đây ở huyện Ninh Bắc phàm việc gì Liễu huyện trưởng đích thân xử lý, Bành Thiếu Hùng đều "rtự giá" né tránh, không nghe không hỏi, hiện giờ chẳng lẽ có biến cố rồi.

Nghĩa tới đây trong lòng Viên chủ nhiệm lại càng thêm lo lắng.

Người đứng đầu đảng chính phủ nếu phát sinh ra mâu thuẫn, đem một chủ nhiệm ban pháp chế nho nhỏ ép vào giữa thì đúng là rất khó sống.

Bởi thế Viên chủ nhiệm đứng ở trước mặt Bành Thiếu Hùng rất là khẩn trương.

- Bí thư có chỉ thị gì ạ?

Bành Thiếu Hùng thì lại tười cười ôn hòa nói:
- À, lão Viên tới rồi, mời ngồi đi.

Viên chủ nhiệm rất bất an ngồi xuống trước mặt Bành Thiếu Hùng.

- Lão Viên này, gần đây công tác của ban pháp chế như thế nào?
Bành Thiếu Hùng vừa hỏi vừa đưa cho Viên chủ nhiệm một điều thuốc.

Viên chủ nhiệm vội đưa hay tay đón lấy nhưng không dám hút, chỉ cầm trong tay thận trọng đáp:
- Bí thư, ban pháp chế chúng tôi luôn nỗ lực làm tốt công việc trong bổn phận.

- Thế sao? Lão Viên, tôi thấy phương thức tư duy của anh xuất hiện chút sai lầm nhỏ rồi đấy, công tác bổn phận của ban pháp chế là gì? Không chỉ là vì lãnh đạo mà phát ra những quy định pháp luật, tuyên truyền những lới hời hợt qua loa, các đồng chí phải mở rộng lối tư duy, làm nhiều những việc thực sự hơn.
Bành Thiếu Hùng giọng nói vẫn rất bình hòa nhưng lời nói ra lại khiến Viên chủ nhiệm toát hết mồ hôi lạnh.

Đây xem như là phê bình nghiêm khắc của lãnh đạo rồi.

Phê bình các anh không làm việc nghiêm túc.

- Vâng Bành bí thư, chúng tôi nhất định nhớ kỹ lời dạy bảo của bí t hư.
Viên chủ nhiệm không dám cãi lại, chỉ đáp theo lời nói của Bành Thiếu Hùng.

Phải nói thái độ này của Viên chủ nhiệm là đúng, chẳng lẽ khi lãnh đạo phê bình anh mà anh lại mang đạo lý ra mà nói hay sao.

Người dám làm như vậy nếu như chẳng có chỗ dựa cực kỳ vững chắc, thì là hạng bất cần đời rời.

Viên chủ nhiệm không có chỗ dựa nào cho nên dù đã hơn bốn mươi, hi vọng thăng tiến là vô vọng nhưng cũng không muốn bị đẩy vào tới những nơi như ban lịch sử đảng, hay chính hiệp.

Tới những nơi đó coi như là an tâm dưỡng lão thật rồi.

Bành Thiếu Hùng khoát tay ngăn Viên chủ nhiệm lại, thần sắc trở nên nghiêm túc nói"
- Cứ nói như vụ án Tần Phượng, các đồng chí xử lý rất không ổn, Liễu huyện trưởng có bao nhiêu chuyện lớn với làm, các đồng chí lại để Liễu huyện trưởng phải vướng vào cái chuyện vụn vặn này làm hao tổn biết bao nhiêu thời gian và tinh lực? Các đồng chí chia sẻ khó khăn với lãnh đạo như thế sao?

Viên chủ nhiệm mồ hôi vã ra như tắm, rồi rít gật đầu:
- Vâng vâng Bành bí thư phê bình hoàn toàn chính xác, chúng tôi làm việc không tốt, để Bành bí thư và Liễu huyện trưởng bận lòng rồi.

Có điều Viên chủ nhiệm mồm liên tục nhận sai kiểm điểm, song trong lòng thật sự không phục.

Vụ án Tần Phượng đâu phải do chúng tôi quản, thậm chí có thể nói là không hề dinh dáng gì, là do người ta tới tìm Liễu huyện trưởng nên Liễu huyện trưởng trực tiếp hỏi tới, nhưng hiện giờ cái gì cũng đổ hết lết đầu ban pháp chế rồi, cứ như mọi sai lầm đều từ ban pháp chế mà ra vậy.

Bắt nạt người quá đáng.

Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi.

Thấy Viên chủ nhiệm miệng thì xin lỗi, nhưng vẻ mặt tỏ ra rất mù mờ, Bành Thiếu Hùng biết kỳ thực hắn chẳng nghe vào tai.

- Lão Viên này, vụ án Tần Phượng mặc dù tòa án đã ra phán quyết rồi, đây là sự thật, nhưng tiểu cô nương nhà người ta hiện giờ tinh thần xảy ra vấn đề, tới ngay cả cuộc sống cũng không thể tự lo, cần người nhà chiếu cố. Đây cũng là sự thực, nếu như thế ban pháp chế phải chủ động tìm đương sự hai bên hòa giải đạt thành nhất trí, đó mới là biểu hiện chủ động công tác chứ! Một việc nhỏ như vậy cũng phải đặt lên trên người huyện trưởng thì các cán bộ chức năng như đồng chí làm cái gì?
Bành Thiếu Hùng nói rất nghiêm khắc.

Viên chủ nhiệm choàng tỉnh, đầu óc trở nên sáng suốt rồi, lập tức gật đầu nói:
- Vâng vâng, Bành bí thư chỉ thị rất anh minh, chúng tôi lập tức chiếu theo chỉ thị của bí thư để làm, mời hai bên đương sự cùng đàm phán, tranh thủ đạt thành nhất trí.

- Tốt lắm.
Bành Thiếu Hùng mỉm cười nói:
- Làm thế là đúng rồi, mau tranh thủ đi làm đi.

- Dạ, vâng được được ạ.

Hai ngày sau Giang Vân Hiệp lại lần nữa tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, lần này không phải do Liễu Tuấn hẹn cô tới mà do cô chủ động xin gặp Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn thấy Giang Vân Hiệp má hồng hồng, dáng vẻ rất kích động, liền mỉm cười hỏi:
- Đồng chí Hiệp Khách có tin tức gì tốt lành muốn nói với tôi vậy?

Tiếng " đồng chí Hiệp Khách" này làm Giang Vân Hiệp hơi ngẩn ra một chút, cô không ngờ rằng Liễu Tuấn lại chủ động nói đùa với cô.

Trước kia Giang Vân Hiệp nghe được rất nhiều lời đồn đại về Liễu Tuấn, thêm vào lần đầu tiên tiếp xúc chính diện với Liễu Tuấn vào mấy hôm trước tựa hồ càng chứng minh lời nói, Liễu Tuấn làm việc rất nghiêm túc.

- Huyện trưởng trêu tôi rồi.
Giang Vân Hiệp má càng đỏ hơn, tỏ ra có chút xấu hổ.

Liễu Tuấn cười nói:
- Ấy chẳng phải bản thân đồng chí gặp ai cũng giải thích là hiệp trong hiệp khách mà không phải ráng trong ráng hồng sao?

Giang Vân Hiệp nhoẻn miệng cười, rất là xinh đẹp, làm cho Phan Tri Nhân ở bên cạnh rót nước trông tới ngây ra, cô gái này thực sự trẻ trung rực rỡ tới quá mức rồi.

- Nói đi nào, đồng chí Hiệp Khách phải chăng có kết quả ở vụ án Tần Phượng rồi không?
Lần này Liễu Tu không khiêm nhường mới khách ngồi xuống ghế sô pha, mà cứ cách bàn làm việc nói chuyện, đây là cách thức làm việc với cấp dưới, Giang Vân Hiệp có thể coi là dưới quyền trực tiếp của y, không thể vì cô là một mỹ nữ mà phá bỏ quy củ được.

Giang Vân Hiệp mở to mắt ra kinh ngạc nói:
- Huyện trưởng làm sao mà lại biết được lợi hại như vậy?

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đồng chí Hiệp Khách này, những lời tâng bốc không phải là một thói quen tốt đâu.

Giữa y và Giang Vân Hiệp cũng chỉ vì chuyện Tần Phượng mà có tiếp xúc, Giang Vân Hiệp chủ động cầu kiến tất nhiên là vì vụ án của Tần Phượng rồi, Liễu Tuấn hỏi như vậy là chuyện bình thượng, chẳng liên quan gì tới lợi hại hay không lợi hại.

Vậy mà Giang Vân Hiệp làm ra vẻ "giật mình khâm phục", có thể thấy cô gái trẻ này kỹ xảo nịnh nọt nắm bắt chưa đủ thành thục.

- Đồng chí huyện trưởng, đây không phải là lời tâng bốc, mà là cảm khái phát ra.
Giang Vân Hiệp không hề bị "phê bình" mà buồn, ngược lại còn lớn gan nói đùa với Liễu Tuấn.

Dù sao vị huyện trưởng này có khí độ trầm ổn, thậm chí là già dặn lão luyện thì tuổi thực khả năng cũng chẳng hơn mình được mấy, đặc trưng cơ bản của tổi trẻ là hoạt bát cởi mở hẳn là chưa hoàn toàn biến mất.

Liễu Tuấn cười nói:
- Vậy đồng chí nói xem, cảm khái mà phát ra như thế nào.

- Huyện trưởng đoán ra tôi tới vì vụ án của Tần Phượng cũng không có gì là lạ, nhưng ngay lập tức có thể đoán được là có kết quả thì lợi hại rồi, chiếu theo trình tự pháp luật thông thường thì chúng tôi còn chưa để trình đơn khởi tố.
Giang Vân Hiệp nói với "lời lẽ đanh thép".

Liễu Tuấn lại khẽ mỉm cười.

Chuyện Bành Thiếu Hùng đích thân triệu kiến Viên chủ nhiệm của ban pháp chế y sao có thể không biết được.

Viên chủ nhiệm từ phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng đi ra không bao lâu, Phan Tri Nhân đã đem chuyện này báo cáo cho Liễu Tuấn biết rồi.

Là một thư ký Phan Tri Nhân biết những chuyện như vậy là quan trọng nhất.

Trong một huyện, động tĩnh của bí thư huyện ủy tất nhiên là quan trọng nhất rồi.

Mỗi một lời nói việc làm của Bành Thiếu Hùng, Phan Tri Nhân đều rất nỗ lực đi tìm hiểu, bất kể là chuyện gì đều lập tức báo lại cho Liễu Tuấn.

Phan Tri Nhân báo cáo chuyện Bành Thiếu Hùng triệu kiến Viên chủ nhiệm xong, lại không nhịn được nói ra quan điểm của mình.
- Bành bí thư muốn làm người hòa giải rồi.

Liễu Tuấn khi đó chỉ cười không nói ý kiến.

- Huyện trưởng, ban pháp chế chúng tôi triệu tập mấy người đương sự trong vụ án Tần Phượng để làm hỏa giải, Viên chủ nhiệm đích thân ra mặt làm rất nhiều công tác tư tưởng, hiện giờ mấy người thân của đám tội phạm đã đồng ý bỏ tiền ra cho Tần Phượng trị bệnh.
Giang Vân Hiệp trong lúc báo cáo không quên mang cấp trên Viên chủ nhiệm đẩy ra, tuổi còn trẻ mà đã hiểu quy tắc thể chế như vậy là rất khá rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Ồ, đây đúng là chuyện tốt lành, thế bọn họ đồng ý trả bao nhiêu tiền?

- Sáu vạn.

- Sáu vạn à?

Liễu Tuần hơi cau mày lại, y nhớ lão Tần nói là mười vạn chưa chắc đã đủ.

- Vâng, bên cục dân chính cũng đồng ý cấp cho một ít tiền trợ giúp khó khăn chừng hai vạn.
Giang Vân Hiệp đáp.

Liễu Tuấn còn c hưa chỉ thị cho cục dân chính làm việc này, ở tình huống bình thường trợ cấp khó khăn không được nhiều như vậy.

Kinh tế huyện Ninh Bắc hiện giờ còn chưa được giàu có cho lắm, quỹ cứu trợ của cục dân chính rất hữu hạn, đoán chừng Bành Thiếu Hùng đích thân hỏi tới chuyện này, cục dân chính không dám làm trái chỉ thị của bí thư, nên "cắn răng" nói cấp cho hai vạn.

Thế này cũng tốt, quỹ cứu trợ coi như đã dùng đúng chỗ, chỉ có điều trong việc cụ thể này thì lại là lấy tiền cứu trợ ra để bớt tiền bồi thường cho người nhà đám tội phạm.

Bành Thiếu Hùng làm như vậy là cấp thể diện cho Chu Quốc Trung, là điển hình của viện lấy tiền công ra tặng ân tình.

Bành Thiếu Hùng đột nhiên nhúng tay vào việc này động cơ đã rất rõ ràng, một là mua chuộc ân tình cá nhân với Chu Quốc Trung, hai là tạo dựng quyền uy của bí thư.

Kỳ thực dù hắn có không nhúng tay vào thì đám Lý Hoài Khanh kia sau khi suy nghĩ kỹ càng cũng sẽ thỏa hiệp.

Bành Thiếu Hùng nắm thời cơ ra tay rất là chuẩn xác.

Liễu Tuấn ra mặt, Lý Hoài Khanh không thèm nể nang, không chịu bỏ tiền, Bành Thiếu Hùng vừa ra mặt là thái độ xoay chuyển hoàn toàn, tỏ ra rất phối hợp, thế này không phải là cố ý làm bẽ mặt Liễu Tuấn sao.

Liễu Tuấn cảm thấy ngán ngẩm.

Đây chính là vấn đề cách cục mà Nghiêm Ngọc Thành thường hay nói.

Bành Thiếu Hùng là người đứng đầu, nhưng tâm tư chỉ toàn đặt vào những việc nhỏ nhặt như thế này thì khó mà làm việc lớn được.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi quyết định không dây dưa ở chuyện hai vạn đồng này nữa, chung quy vẫn được dùng cho cô gái đáng thương kia! Chuyện này so với việc kiện cáo tốt hơn, vì kiện thì thế nào cũng làm chậm trễ thời gian.

Chỉ sợ bệnh tình của Tần Phượng không thể trì hoãn được nữa.

- Như vậy là tốt rồi.
Liễu Tuấn nói:
- Đồng chí Hiệp Khách vất cả rồi.

Gò má Giang Vân Hiệp đỏ lên, nói nhỏ:
- Không vất vả chút nào.

- Đồng chí Hiệp Khách có chuyện này muốn nhờ vào đồng chí.
Liễu Tuấn nói với Giang Vân Hiệp rất nghiêm túc.

- Huyện trưởng đừng làm tôi sợ.
Thấy Liễu Tuấn trịnh trọng như thế nó có chuyện cần gửi gắm, Giang Vân Hiệp liền hơi bối rối.

- Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn nhờ đồng chí tùy thời nói cho tôi biết bệnh tình của Tần Phượng có được không? Tôi hi vọng cô ấy có thể mau chóng bình phục để bắt đầu một cuộc sống mới.

Liễu Tuấn nhìn Giang Vân Hiệp nói rất chân thành.

Trong lòng Giang Vân Hiệp đột nhiên nổi lên một tình cảm khác lạ, liền gật đầu hết sức trịnh trọng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.