Chương trước
Chương sau
Phan Tri Nhân gặp phải chút khó khăn ở chỗ Lý Hoài Khanh.

Sau khi lão Tần phản ánh bệnh tình của Tần Phượng với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cân nhắc kỹ càng rồi bảo Phan Tri Nhân trao đổi với Lý Hoài Khanh một chút.

Dù sao chuyện này tòa án đã có phán quyết rồi, đã có hiệu lực, Liễu Tuấn không tiện can dự trực tiếp vào.

Trong vụ án Tần Phượng, tổng cộng có bốn tên đồng phạm, phạm tội chính Lý Quốc Khánh bị phán tử hình cho hoãn thời hạn chấp hành hai năm, những tên đàn em theo Lý Quốc Khanh gây tôi lần lượt bị phán xét từ mười năm tới mười lăm năm tù giam.

Về phần hình sự phát quyết này là hợp lý, bộ phận dân sự tòa án dân sự chưa từng suy nghĩ tới tình huống tinh thần của Tần Phượng bị tổn thương, mà khi đó điều khoản pháp luật cũng có có nói tới bồi thường tinh thần, cho nên khi vết thương của Tần Phương cơ bản đã lành, phán quyết chi phí trị liệu, bồi dưỡng tổng cộng năm vạn đồng đã là tương đối cao rồi.

Nhưng hiện giờ Tần Phượng lại phát sinh ra loại tình huống này, Liễu Tuấn cũng thấy khó xử lý.

Chưa nói vụ án này là do tòa án nhân dân trung cấp thành phố Đại Ninh phán quyết, mà dù là tòa án huyện Ninh Bắc do tôn trọng nguyên tắc tư pháp độc lập, Liễu Tuấn cũng không tiện sự dụng phương thức hành chính.

Bởi thế khi Phan Tri Nhân tiếp xúc với Lý Hoài Khanh, chỉ mang theo ý thương lượng mà thôi.

Lý Hoài Khanh nói:
- Phan khoa trưởng, không phải là tôi tiếc một chút tiền đó, mà số tiền này không phải do tôi chịu. Một là tòa án phán quyết bồi thường bao nhiêu chúng tôi bồi thường bấy nhiêu, bắt tôi trả thêm là không hợp lý. Hai là các vị nói cáo bốn người phạm tội, nên ban đầu phí trị liệu nằm viện của con điếm kia, cùng phí bồi dưỡng về sau gần như là do Lý Hoài Khanh tôi trả, còn ba nhà kia cộng lại cũng chỉ không quá một vạn đồng, dựa vào cái gì mà bắt Lý Quốc Khánh nhà tôi phán hoãn tử hình? Rồi hiện giờ lại bắt tôi phải trả tiền, cái gì cũng phải nói đạo lý chứ?

- Đúng thế Phan khoa trưởng! Liễu huyện trưởng cũng quản nhiều việc quá đấy! Chuyện này tòa án đã phán xét rồi các vị còn tới chúng tôi đòi tiền. Chúng tôi có phải là mở ngân hàng đâu, con điếm nhà họ Tần kia rốt cuộc có quan hệ gì với người nào mà được hưởng đãi ngộ vậy?
Những lời tức giận này là do vợ của Lý Hoài Khanh nói ra.

Những người phụ nữ thế này kiến thức ngắn, nhắc tới tiền là lồng lộn lên rồi, huống chi con trai bị phán tử hình trong lòng cũng đầy oán hận, nói chuyện cũng mang theo lời rỉa rói châm chích.

Nguyên cho rằng bỏ ra nhiều tiền mới Thiệu phó thị trưởng ra mặt nói đỡ, có thể đủ để Lý Quốc Khánh chỉ phải phán xử vài năm tù, không ngờ rằng lại phán tử hình.

Không biết vì sao sự oán hận này của nhà họ Lý trút hết lên trên đầu Liễu Tuấn.

Chắc rằng vì Liễu Tuấn không tuân thủ cái quy tắc quan viên bao cho cho nhau rồi.

Phan Tri Nhân cũng không nói gì, rất khách khí cáo từ rồi ra về.

- Huyện trưởng, thái độ của nhà họ Lý rất không tốt.
Phan Tri Nhân có chút cảm khái khách quan thuật lại lời nói của Lý Hoài Khanh cùng vợ.

Liễu Tuấn nghe xong không hề đùng đùng nổi giận mà chỉ cau này nói:
- Theo lý mà nói bệnh của Tần Phượng là do vụ án này mà gây ra, bọn họ phải có nghĩa vụ gánh vác chi phí chữa trị chứ?

Phan Tri Nhân nghĩ một lúc rồi nói:
- Theo lý thì đúng là như vậy, có điều ở phương diện pháp luật thì tôi cũng không rõ lắm, hay là chúng ta tìm chuyên gia hỏi xem sao? Ngoài ra, bên kia cục dân chính cũng có thể gửi chút khoản cứu trợ.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Nghe lão Tần nói, chi phí chữa trị phải tới mười vạn, cứu trợ của cục dân chính chỉ như muối bỏ biển thôi, cứ để tôi nghĩ cách vậy?

Phan Tri Nhân tò mò nói:
- Huyện trưởng có biện pháp gì hay? Không phải là huyện trưởng tự bỏ tiền ra chứ?

Huyện Ninh Bắc ai ai cũng nói Liễu huyện trưởng lắm tiền, thậm chí ở trường hợp không chính thức Bành Thiếu Hùng cũng nói đùa rằng Liễu Tuấn là "triệu phú số một của huyện Ninh Bắc".

Có điều chẳng ai biết được Liễu huyện trưởng giàu có tới mức độ nào.

Nhưng cho dù có tiền cũng không thể tùy tiện rút hầu bao ra được.

Nếu chỉ là nhà giàu phổ thông thì bỏ hay không bỏ chẳng ai nói gì cả, nhưng Liễu Tuấn là huyện trưởng, không thể lập nên cái tiền lệ này.

Những lời đồn đoán bậy bạ chỉ là một phương diện, một phương diện khác lần này vì cứu chữa Tần Phượng, Liễu huyện trưởng tự móc túi ra, vậy lần sau có người khác cần cứu trợ cũng chạy tới xin Liễu huyện trưởng thì làm sao?

Đều là con dân cả huyện trưởng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được!

Song thế thì dù có gia tài lớn thể nào cũng không thể đáp ứng được.

Phan Tri Nhân nói lời này cũng có ý nhắc nhở.

Liễu Tuấn cười nói:
- Đương nhiên là tôi không thể tự rút hầu bao ra được! Tôi có làm quen một vị hội trưởng quỹ từ thiện, người đó rất lương thiện thích giúp đỡ người khác, có lẽ cô ấy có thể giúp đỡ được Tần Phượng.

- Như vậy thì tốt quá rồi, có điều huyện trưởng, tôi vẫn cảm thấy món tiền này vẫn phải do Lý Hoài Khanh bỏ ra mới là hợp lý. Bọn chúng tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, không thể không chịu tranh nhiệm được.

- Ừm, điều này nói cũng đúng, vấn đề pháp luật tôi thấy nên hỏi chuyên gia đi.

Chuyên gia cố vấn mà Liễu Tuấn mói hỏi chính là thẩm phán Doãn Xương Huy của tòa án dân sự trung cấp thành phố Đại Ninh.

- Xương Huy, tối nay có rảnh không mời cậu đi ca hát..
Liễu Tuấn gọi điện thoại tới trung viện.
***Tòa án nhân dân trung cấp: Gọi tắt là trung viện.

Tình cảm của Liễu Tuấn không vì Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu mà thay đổi, hai người vãn tốt với nhau như cũ.

Doãn Bảo Thanh lui về! Vũ Thu Hàn đích thân gọi điện cho viện trưởng Hàm Linh của trung viện thành phố Đại Ninh cấp cho Doãn Xương Huy vị trí thẩm phán dân sự này.

Cho dù thế nào cũng coi như một chút an ủi với Doãn Bảo Thanh.

Kỳ thực lần này Doãn Bảo Thanh lui về tuyến hai mặc dù là do nhận tiền của Cổ Vinh làm liên lụy, nhưng cũng có ý nhiều ý tứ nhận chỉ thị bên trên.

Ông ta lui về nhường ra vị trí thường ủy tỉnh ủy cho Quách Kỳ Lương lấp vào, kết quả bình hành này làm Nghiêm Ngọc Thành chỉ xử lý những quan viên tha hóa ở bề nổi không truy cứu sâu thêm nữa.

Nói cách khác Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu là để đổi lấy một cục diện bình hành yếu ớt khác, cũng chính bởi vì Hồ hệ không bị đả kích quá lớn, nên tình thế Trương hệ Hồ hệ liên hợp kiềm chế Nghiêm Ngọc Thành không xuất hiện.

Thiếu mất điều kiện hợp tác tất yếu mà lại.

Nếu như Nghiêm Ngọc Thành không đem mũi giáo chĩa thẳng vào Hồ Vi Dân, thì Hồ Vi Dân cũng không thể chủ động nhảy ra mà đối đầu với Nghiêm Ngọc Thành được.

Những chuyển bí mật này Doãn Xương Huy không rõ lắm, Doãn Bảo Thanh cũng sẽ không nói với hắn.

Không cần thiết làm người thành thực như Doãn Xương Huy cuốn vào vòng xoáy.

- Ca hát á?

Doãn Xương Huy rõ ràng là ngẩn ra.

Đầu video đời sau xuất hiện, khách sản Thu Thủy cũng phê chuẩn nhập một ít vào, quầy rượu sửa thành phòng bao KTV, tức thì làm ăn rất tốt.

*** KTV là cách gọi karaoke của người TQ.

Doãn Xương Huy là người quy củ, những khu ăn chơi đèn đỏ hoàn toàn không hề hay biết chút gì.

Liễu Tuấn nói:
- Đúng thế, tôi hôm nay ở phòng bao KTV của khách sạn Thu Thủy, mọi người gặp nhau nói chuyện.

- À vậy à, nhưng tối nay tôi còn phải xem hồ sơ nữa.

Doãn Xương Huy tỏ ra hơi do dự.

Liễu Tuấn buồn cười.

Thẩm phán Doãn thật đúng là phần tử dị loại trong đám nha nội, bởi vì xem hồ sơ mà từ chối lời mời của Liễu nha nội chỉ có mình Doãn Xương Huy làm ra được.

- Mặc kệ cậu xem hồ sơ gì, bảo Lý Uyển đợi ở cửa trung viện, tôi sẽ nói với Phi Phi qua đón. Mọi người gặp nhau ở khách sạn Thu Thủy, ăn cơm trước sau đó ca hát, thuận tiện tôi thỉnh giáo cậu chút việc.
Liễu Tuấn không kịp cho Doãn Xương Huy ý kiến, cúp điện thoại luôn.

Doãn Xương Huy lắc đầu với cái ống nghe đang kêu tu tu, rồi vội mang hồ sơ tối nay phải đọc ra xem xét trước.

Liễu Tuấn cách xa nhất cho nên khi tới được khách sạn Thu Thủy thì vợ chồng Doãn Xương Huy, vợ chồng Vũ Chính Hiên, Vũ Viện Viện và Nghiêm Phi đều đã tới đợi y ăn cơm.

Làm Liễu Tuấn bất ngờ là Vũ Viện Viện cũng gọi cả Lý Tử Hành tới luôn.

- Tử Hành, nghe nói cậu làm khoa trưởng rất là được. Cậu và Viện Viện định khi nào thì làm chuyện lớn đấy?
Liễu Tuấn vừa nhìn thấy Lý Tử Hành là trêu ghẹo ngay.

Lý Tử Hành hiện giờ không còn ở cục ngoại thương thành phố Đại Ninh nữa, mà điều lên sở ngoại thương của tỉnh, không lâu trước đó đã thăng lên khoa trưởng, cha của hắn là cục trưởng cục ngoại thương, cất nhắc con trai mình lên làm cán bộ trung tầng ở ngay trong cục của mình thì có chút không ổn, điều lên sở ngoại thương của tỉnh thì không phải kiêng kỵ điều này.

Nhưng chuyện này không phải là do Lý cục trưởng thao tác, mà là do gì Bành làm, xem ra gì Bành vừa mắt cậu con rể này rồi, đã bắt đầu ra tay chiếu cố.

Phu nhân của bí thư chính pháp ủy tỉnh đích thân ra tay, kiếm lấy một cái chức khoa trưởng nho nhỏ tất nhiên l không có gì đáng nói.

Hiện giờ bạn bè tụ hội Vũ đại tiểu thư chủ động gọi hắn theo, chắc là chuyện vui sắp tới gần rồi.

Lý Tử Hành chỉ cười không nói, không ngừng nhìn sang Vũ Viện Viện.

Vũ Viện Viện lười hắn một cái lẩm bẩm nói:
- Nhìn tôi làm cái gì? Không có chuyện gì một ngày cũng chạy tới cục bảy tám lần, không cho theo không được.

Lý Tử Hành chỉ gãi đầu cười.

Mọi người cùng cười rộ cả lên, Lý Tử Hành có "bạn gái dã man" này chẳng biết là phúc hay là họa.

Mọi người nói cười nhập tiệc, nam nhân thì uống rượu trắng, còn bốn cô bạn thân Liễu Yên, Nghiêm Phi, Lý Uyển, Vũ Viện Viện chỉ uống nước hoa quả.

Vũ Viện Viện vốn có ý cùng uống mấy chén rượu với các đại lão gia, kết quả bị Vũ Chính Hiên trừng mắt cho một cái, Vũ đại tiểu thư không dám nói tới câu thứ hai chu mỏ lên cực kỳ không cam tâm cầm lấy ly nước quả.

- Này Liễu Tuấn, cậu nói có chuyện muốn bàn với tôi là chuyện gì thế?
Doãn Xương Huy còn chưa nâng chén rượu lên đã vội hỏi rồi.

Liễu Tuấn cười nói:
- Vội gì? Trước tiên uống rượu đã, uống xong rồi thong thả nói chuyện.

Doãn Xương Huy có chút buồn bực, bụng của hắn không dấu nổi việc gì, Liễu Tuấn làm như vậy làm hắn kìm nén chết mất.

- Liễu Tuấn, cậu cứ nói với anh ấy bây giờ luôn đi, nếu không anh ấy cơm cũng chẳng ăn ngon được đâu.
Liễu Uyển nhìn sang phía Doãn Xương Huy nói, ánh mắt đầy thâm tình.

Liễu Tuấn cười nói:
- Huyện chúng tôi cách đây không lâu xảy ra một vụ án gây xôn xảo rất lớn, hiện giờ còn có một chút vấn đề về xử lý hậu quả , nên muốn thỉnh giáo Doãn thẩm phán chút vấn đề pháp luật. Để một lúc nữa đơn độc nói chuyện đi, vụ án này không thích hợp các cô gái nghe.

Lý Uyển gật đầu, vụ án của Tần Phượng cô cũng đã nghe nói tới rồi.

Khi ăn cơm nói tới vụ án đúng là ảnh hưởng tới hứng thú.

Lần này tới cả Vũ đại tiểu thư thích chống đối Liễu Tuấn cũng không làm loạn nữa.

Vũ đại tiểu thư cho dù thích náo nhiệt, nhưng lương tâm không tệ, rất bất bình thay cho Tần Phượng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.