Chương trước
Chương sau
Mẹ của Tần Phượng khóc nói.

“Ừm, mấy người đứng dậy đi, khóc lóc như thế này chẳng ra làm sao cả? bây giờ cứ cứu người trước đã!”

Tần Minh nhanh chóng nói đỡ lời.

Với dáng người cao, lại đang mặc cảnh phục rất chi là uy phong, đây là những câu nói nhằm làm yên tâm hai người nhà họ Tần kia, Liễu Tuấnđưa tay ra cho họ cùng giúp họ đứng dậy .

“Ông Tần, thím Tần, viện trưởng Mã của bệnh viện nhân dân đang ở đây, vừa nãy ông ta đã cử những bác sĩ giỏi nhát đến cấp cứu cho Tần Phượng rồi, có lẽ là sẽ không sao cả, mọi người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã, đợi tin tức từ phòng cấp cứu thôi”

Liễu Tuấn an ủi họ.

“Vâng, vâng….”

Ông Tần gật đầu.

Lúc này Liễu Tuấn mới đi đến bắt tay cùng với Chu Quốc Trung và chị cả Lý.

“Huyện trưởng, xin chào!”

Chu Quốc Trung nắm chặt tay của Liễu Tuấn.

Anh ta đương nhiên thấy rõ rằng Liễu Tuấn vội vàng chạy đến bệnh viện nhờ nhân viên bệnh viện cứu giúp Tần Phượng, là nhằm giảm án cho vụ này, gián tiếp cũng chính là giúp cho Lý Quốc Khánh giảm nhẹ tội danh.

Chị cả Lý lại không cho rằng như vậy, vừa đến nơi thì đã thấy gia đình nhà họ Tần quỳ dưới chân của Liễu Tuấn thì lại cho rằng anh ta nạm dụng quyền lực, để lấy cái tiếng “Trời xanh”. Do đó khi bắt tay với Liễu Tuấn chị cả Lý lại mang sắc mặt chẳng tốt chút nào cả.

Chu Quốc Trung liền lườm chị cả Lý.

Nếu nói cháu trai của vợ, Chu Quốc Trung không có nhiều cảm tình, huống hồ Lý Quốc Khánh lại không chịu thua kém, bôi nhọ Chu Quốc Trung nhiều, nếu như không phải là coi trọng tình cảm nhiều năm giữa hai vợ chồng thì Chu Quốc Trung mới phải quan tâm đến việc sống chết của Lý Quốc Khánh sao.

Nhưng, xảy ra chuyện động trời thế này, Chu Quốc Trung cho dù không quan tâm không được, nếu không quan tâm đến quan hệ vợ chồng thì cũng phải quan tâm đến danh dự của chính mình.

Thấy vợ có thái độ như vậy với Liễu Tuấn thì Chu Quốc Trung cảm thấy vô cùng khó chịu chẳng qua không thể bộc lộ ra ngoài được.

Chị cả Lý bị Chu Quốc Trung lườm, cũng hiểu ra vấn đề liền cúi đầu xuống ngay.

“Chỉ nhiệm Châu, ở đây đã có bố trí rồi, không cần phải ở lại đây, xin mời về.”

Liễu Tuấnkhách khí nói.

“Ừm!”

Chu Quốc Trung gật đầu.

“Huyện trưởng Liễu, xin chào!

một người đàn ông trung niên tầm ngoài 40 đằng sau ông ta liền đưa tay ra bắt tay với Liễu Tuấn, với khuôn mặt rạng rỡ.

“Tôi là Lý Hoài Khanh”

“Xin chào!”

Liễu Tuấn cũng đáp lại nhưng giọng rất lạnh nhạt. chỉ đưa tay ra bắt tay qua, quay đầu đi không nhìn người này chút nào.

“Chủ nhiệm Châu, chị Lý, mời!”

Liễu Tuấn khách khí nói với Chu Quốc Trung. hai người cấp bậc ngang nhau, nhưng tuổi của ông ta lớn hơn Liễu Tuấn, cho nên lễ nghĩa này cũng cần phải có.

Châu Quốc Khánh cũng rất khách khi đi trước Liễu Tuấn.

Khâu Viên Triêu cũng đi cùng nhưng bảo hai nhân viên công an kia ở lại đợi thông tin.

Sau những giây phút đấu tranh với tử thần cuối cùng mạng sống của Tần Phượng cũng được cứu sống, nhưng tình trạng vẫn còn rất yếu cho nên cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, Lý Quốc Khánh và mấy tên nữa tạm thời vẫn bị tạm giam tại sở, chờ xử lý.

Vụ án này Khâu Viên Triêu thật sự cũng thấy không dễ giải quyết.
Liễu Tuấn đương nhiên cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào.

Trên đường trở về nhà khách Thiên Nga, một bóng đen bất ngờ từ góc đường nhảy bổ ra, chặn chiếc xe cadilac. May mà Vương Á phản ứng nhanh nhạy, kịp thời nhấn phanh nếu không thì có lẽ đã đâm phải người ta.

“Muốn chết à!”

Vương Á hạ kính cửa xuống hét lớn về phía người kia.

“Chuyện gì thế?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Huyện trưởng, có một thằng điên chặn trước xe”

“Tôi không phải người điên, tôi đến là để báo án”

Người kia nói lớn nhưng hóa ra đó là một người phụ nữ. Liễu Tuấnmở cửa xe bước ra.

“Huyện trưởng Liễu, anh là huyện trưởng Liễu?”

Người con gái đó hỏi Liễu Tuấn.

Trời đã tối, cho nên Liễu Tuấn không thể trông thấy rõ dung mạo của người con gái kia, nghe giọng nói có lẽ còn khá trẻ, hơn nữa giọng nói còn hơi khan có lẽ là bị ốm hoặc do nói quá nhiều cho nên bị ảnh hưởng.

“Tôi là Liễu Tuấn, cô là ai?”

Liễu Tuấn hơi cau mày hỏi.

Hai ngày hôm nay Liễu Tuấn khá bận cũng chẳng kịp đến hỏi tỉnh hình của Lương Diệu Hương nữa, không ngờ người này lại tự chạy đến đây.

“Có chuyện gi, vào trong nói đi”

Liễu Tuấn mời người đó vào trong nhà nói chuyện.

“Không được, nói ngay ở đây đi! Không nói cho rõ ràng thì anh không được đi đâu hết”

Lương Diệu Hương có lẽ đã đi vào bước đường cùng rồi, chị dơ hai tay chặn đường không cho Liễu Tuấn đi.

Liễu Tuấn dừng bước, nói chuyện với Lương Diệu Hương.

Người phụ nữ này tầm khoảng 40 tuổi, ngũ quan đoan chính, chẳng qua đầu tóc hơi rối, khóe miệng có máu chảy ra, khuôn mặt rất kiên quyết, nhìn Liễu Tuấn với ánh mắt thù hận, có lẽ ngay lúc này có thể chạy lại mà cắn anh ta một miếng. Xét về tổng thể thì Lương Diệu Hương đang không ổn định về tinh thần.

“Lương Diệu Hương, nếu như là muốn giải quyết vấn đềm thì vào trong nói, có lý xét lý, tôi sẽ giải quyết công bằng cho chị, nếu chị muốn làm loạn, nhà khách cho nhân viên bảo vệ, chị không làm được gì đâu, hơn nữa chị cũng phải nghĩ cho hai đưa trẻ nữa chứ”

Liễu Tuấn nói với giọng rất bình tĩnh.

Lương Diệu Hương hơi ngạc nhiên.

“Còn không tránh ra?”

Vương Á đứng bên cạnh Liễu Tuấn nhìn về phía chị ta hét lớn.

“chị Cáo trạng như thế này nếu mà chẳng may bị đâm phải khồn phải chết uổng hay sao, chị có biết không!”

Vương Á vốn không phải người nhiều lời, chẳng qua gặp phải chuyện chặn đường như thế này nếu xe đâm phải thì rắc rối to, do đó Vương Á cũng rất hoảng hốt.

“Chết thì chết, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa!”

Lương Diệu Hương nói.

“Chị chết rồi, hai đứa trẻ sẽ thế nào?”

Liễu Tuấn lại hỏi lại câu đó. Liễu Tuấn tiếp túc bước về phía trước, tránh đôi tay đang giang ra của Lương Diệu Hương đi về phía nhà khách.

“Đi theo tôi đi!”

Lương Diệu Hương đến lúc này cũng chẳng biết phải xử lý thế nào cứ ngoan ngoãn đi theo lời của Liễu Tuấn, đi đến cửa lớn của nhà khách.

Nếu như bình thường thì sau khi tiến Liễu Tuấn về nhà khách, Vương Á mới lái xe về, sáng hôm sau lại đến đón Liễu Tuấn. Nếu buổi tối có chuyện gì thì tự mình Liễu Tuấn sẽ đi xe của mình, nhưng bây giờ thì tình hình đã thay đổi, Vương Á cũng cùng đi theo hai người đó vào trong.

Vương Á là người ít lời, nhưng cũng khá nhanh nhẹn tháo vát, biết Lương Diệu Hương đang thật sự không bình tĩnh, trong hoàn cảnh này không thể để mình huyện trưởng Liễu một mình đói mặt với Lương Diệu Hương vạn nhất xảy ra chuyện gì thì lại không có ai đứng ra làm chứng cả.

“Ngồi đi, Vương Á, mang nước cho chị Lương!”

“Vâng”

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sofa, nhưng Lương Diệu Hương vấn đứng đó cứ thế đứng trước mặt Liễu Tuấn nhìn anh ta với ánh mắt căm thù.

Liễu Tuấn cau mày, nói: “Lương Diệu Hương, tôi từng nói với chị, chị muốn giải quyết vấn đề thì nói cho rõ ràng. Với thái độ này thật sự chẳng tốt tí nào cho chị cả”

Lương Diệu Hương vẫn chẳng nói câu nào, nhưng lại ngồi xuống ghế.

“Chị nói đi”

Liễu Tuấn nói với Diệu Hương.

“Tôi hỏi anh, tại sao lại cho tôi thôi việc? Điền Hồng Quân phạm tội, tại sao lại liên lụy đến cả tôi?”

Lương Diệu Hương gằn giọng nói.

“Thứ nhất, chị có phạm tội hay không không phải tôi nói là được, mà phải xem xét bên tòa án. Thứ hai, khai trừ khỏi vị trí làm việc cũng không phải tôi quyết định, là quyết định của sở công thương!”

Liễu Tuấnlạnh lùng nói.

“Hơ, anh rũ bỏ trách nhiệm thật sạch sẽ. bọn họ không phải là lính của anh hay sao? tòa án nói tôi là tong phạm, tôi chẳng qua cũng chỉ giúp điền hồng quân thu xếp hai việc, tôi cũng không biết trong đó là tiền, tôi giúp anh ý nhận chút đồ có gì sai?”

Lương Diệu Hương tức giận nói.

Liễu Tuấn lạnh lùng nói: “Thái độ này của chị, chẳng giống đang giải quyết việc chút nào. Tòa án phán quyết như vậy chính là dựa vào chứng cứ của pháp luật. Nếu như chị có khó khăn gì cần tôi giải quyết thì nói ra tôi sẽ suy nghĩ. Nếu muốn sạt phát thì xin lỗi huyện Ninh Bắc có pháp luật quản lý của mình. Chị như thế này là tự mình làm khổ mình thôi, có việc gì thì nói đi!”

Lương Diệu Hương lại thay đổi càng sắc sảo hơn, ánh mắt hận thù nhìn Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn cũng chẳng thèm quan tâm cũng chẳng nhìn, Lương Diệu Hương cứ ngồi vậy, thong thả uống trà, ánh mắt cũng chẳng nheo lại.

Xem ra, Lương Diệu Hương thấy rất khó chịu mấy lần muốn đứng dậy nhưng lại nhẫn nhịn ngồi đó.

“Thế thì được, vậy thì nói về chuyện nhà ở”

Cơn tức giận của Lương Diệu Hương cuối cùng cũng hạ.

“Lúc đầu chúng tôi bỏ tiền ra mua nhà, chính là tiền lương hàng tháng của chúng tôi, tại sao lại tịch thu?đây rõ ràng là ức hiếp người mà!”

Liễu Tuấn trầm ngâm suy nghĩ nói: “Nhà có thể không tịch thu!”

“Thật?”

Liễu Tuấn gật đầu.

“Thế, thế tôi hiện nay cũng chẳng có công việc, hai đứa trẻ còn phải đi học, không thể lo được chuyện này!”

Không biết từ khi nào giọng nói của Lương Diệu Hương nhẹ nhang đi rất nhiều, lại còn mang chút cẩu khẩn nữa.

“Chức vụ của chị thì không chắc chắn có thể khôi phục lại, nhưng tôi có thể nói với cục công thương cho chị làm những công việc tạm thời. dù sao trước đây chị cũng đã từng làm ở đó, cũng khá quen với công việc rồi”

Liễu Tuấn nói.

Lương Diệu Hương hơi ngạc nhiên, đột nhiên đưng dậy cúi người trước Liễu Tuấn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.