Chương trước
Chương sau
Cục giám sát an toàn huyện Ninh Bắc muốn đóng cửa mỏ than ở thị trấn Ngũ Lý Kiều, không ngở lại gặp phải phản kháng, chủ mỏ than kích động bộ phận quần chúng không nắm rõ chân tướng, lật đổ xe của cục giám sát an toàn, bắt giam các cán bộ của cục giám sát.

Vì thế Bành Thiếu Hùng khẩn cấp mở cuộc họp thường ủy.

Trên cuộc họp, phó huyện trưởng Thạch Trọng thông báo tình hình.

Sở dĩ do Thạch Trọng thông báo, là bởi vì mảng giám sát an toàn thuộc quản lý của Thạch Trọng, thực tế là là Điền Hồng Quân bị những lời của Liễu Tuấn dọa cho té đái vãi phân, từ văn phòng huyện trưởng ra, vội cuống cuồng chạy tới xin Thạch Trọng hiến kế.
Liễu huyện trưởng đã nói quá nghiêm khắc, không nể tình chút nào.

Điền Hồng Quân tin rằng, nếu như mình không làm tốt chuyện này, Liễu huyện trưởng sẽ không chút do dự cách chức của hắn.

Hơn nữa, cho dù mình có làm tốt chuyện này, nói không chừng Liễu huyện trưởng vẫn cứ kiếm cớ để cách chức hắn.

Lãnh đạo một khi không hài lòng với một cấp dưới, ấn tượng xấu rất khó vãn hồi lại.

Thạch Trọng nghe Điền Hồng Quân sụt sùi kể lể, vừa bực mình vừa bất lực.

Tất nhiên Thạch Trọng bực mình không phải là nhắm vào Liễu Tuấn.

Có thách hắn cũng chả dám.

Hắn sớm đã phát hiện ra, Liễu Tuấn phát biểu "muốn tiến bộ thì làm ra thành tích" trên các hội nghị lớn nhỏ, không phải chỉ là ứng phó với tình hình, mà là phát ra từ tận đáy lòng. Cứ nói các thường ủy bọn họ được công nhận là người Liễu hệ, chẳng ai có quan hệ cá nhân với Liễu Tuấn, toàn bộ là việc công hết, như hắn chỉ cần nghiêm túc chấp hành chỉ thị của Liễu Tuấn, là Liễu Tuấn không chút do dự tranh thủ cho hắn chiếc mũ ô sa cấp phó huyện.

Bởi thế Thạch Trọng cũng nghiêm khắc tránh mắng Điền Hồng Quân một trận, bảo hắn lập tức đi chấp hành chỉ thị của Liễu huyện trưởng, tuyệt đối không có chút nào hàm hồ bớt xét, nếu không ông trời cũng chẳng cứu được.

Ở huyện Ninh Bắc, nếu như Liễu Tuấn muốn lột mũ ô sa của một cán bộ trung tầng nào, thì thực sự không có ai cản được.

Điền Hồng Quân không phải là không muốn chấp hành chỉ thị, mà thực sự có chỗ khó.

Hắn ăn của Tôn Hồng Quân không ít rồi.

Có điều thái độ của Thạch Trọng làm hắn bỏ đi một chút ảo tưởng cuối cùng, Điền Hồng Quân hạ quyết tâm, ngay trong đêm đem toàn bộ thứ đã nhận của Tôn Nguyên Hán trả hết về.

Tôn Nguyên Hán cũng chẳng phải ngốc, sao chịu thu lại?

Điền Hồng Quân không còn cách nào, chỉ đành đánh bài ngửa, nói số tiền và đồ đó Tôn Nguyên Hán không nhận lại cũng không được, Liễu huyện trưởng đã đích thân hỏi tới việc này, mỏ than phải đóng cửa, không còn đường nào mặc cả nữa.

Ý của Điền Hồng Quân đã rõ ràng, dù ông có bắt cóc tôi cũng vô dụng, tôi không quyết định được, trong vòng bảy ngày, Điền Hồng Quân tôi mà không đóng mỏ than này, Liễu huyện trưởng sẽ đổi người khác tới làm, tới khi đó mọi người đều gặp xui xẻo.

Mặc cho Điền Hồng Quân nói tới bã bọt mép, Tôn Nguyên Hán cũng chỉ lắc đầu.

Suy nghĩ của Tôn Nguyên Hán rất đơn giản : Tôi "đút" cho ông nhiều như vậy còn không có tác dụng, vậy tôi dựa vào ai đây? Nếu sống thì cùng sống, chết cùng chết! Đừng ai mơ chạy thoát một mình.

Cuối cùng Điền Hồng Quân nóng lên, ném hết tiền cùng đồ lại, bỏ đi thẳng.

Ngày hôm sau, cán bộ đại đội chấp pháp của cục giám sát an toàn phái đi đóng cửa mỏ than của Tôn Nguyên Hán, kết quả là xảy ra chuyện dùng bạo lực chống người thi hành công vụ.

Chuyện này Thạch Trọng từ đầu tới cuối đều chú ý, nên hiểu rất rõ tình hình.

- Các đồng chí, chuyện rất nghiêm trọng, hiện giờ các cán bộ của cục giám sát an toàn còn bị bắt giam ở thị trấn Ngũ Lý Kiều, mọi người cùng cho ý kiến đi.
Bành Thiếu Hùng nhìn một lượt hội trường, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cầm chén trà lên, thong thả uống từng ngụm, chẳng hề có ý định lên tiếng.

Bành Thiếu Hùng hơi cau mày lại, lập tức chuyển ánh mắt lên phía Lý Giang.

Lục Hương Mai nhận chức phó bí thư đảng ủy, Lý Giang toại nguyện tiến thêm một bước, đứng thứ ba xếp sau Liễu tuấn, Lục Hương Mai đứng thứ tư, nếu như Liễu huyện trưởng không có ý định phát biểu, thì tới lượt Lý Giang rồi.

Thị trấn Ngũ Lý Kiều, chính là nơi Lý Giang "nhận thầu", xảy ra chuyện thế này, về tình về lý, hắn đều không thể giữ im lăng.

- Không cần nói nhiều, lập tức phái lực lượng cảnh sát giải cứu cán bộ bị bắt, kích động quần chúng gây chuyện tổ chức bạo động, chuyện như vậy không thể bỏ qua! Nếu không sẽ dung dưỡng thành thói xấu.
Thái độ Lý Giang rất rõ ràng.

- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Lý Giang.

Lục Hương Mai vuốt tóc, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái rất phù hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta.

Lục Hương Mai chút tuổi đầu mà tiến lên được chức phó xử nắm thực quyền, cũng nổi danh "đanh đá", những cán bộ cùng làm việc với cô ta đều nói, cô ta bề ngoài nhu hòa, nhưng tâm cơ rất thâm trần.

- Có điều, phái lực lượng cảnh sát giải cứu hay không thì phải suy nghĩ cho thận trọng, nếu kích động mâu thuẫn sâu thêm, thì rất khó giải quyết.

Phải nói rằng ý kiến của Lục Hương Mai có lý nhất định.

- Từ tình hình Thạch huyện trưởng vừa giới thiệu mà xét, người chủ mỏ tên Tôn Nguyên Hán kia là một thế lực ngầm của địa phương, có năng lực nhất định kích động quần chúng đương địa, loại người như vậy nếu như ép thái quá, rất dễ sẽ làm liều.

Lục Hương Mai tiếp tục tỏ rõ quan điểm của mình, đôi mắt to linh động lướt qua hai vị lãnh đạo đứng đầu.

Thạch Trọng lo lắng nói:
- Vấn đề là nếu như không dùng tới lực lượng cảnh sát, thì làm sao giải cứu được cán bộ cục giám sát bị bắt giam?

Những thường ủy khác đầu im lặng không nói.

Ở trên vấn đề này, vẫn nên bớt lên tiếng thì tốt hơn, dù sao chuyện cũng chẳng liên quan lắm tới mình.

- Đồng chí Viên Triêu có ý kiến gì không?
Bành Thiếu Hùng nhìn sang Khâu Viên Triêu.

Chính pháp ủy vốn chính là cơ cấu quản lý chuyện đột phát kiểu như thế này, hiện giờ ai cũng có thể im lặng, chỉ riêng Khâu Viên Triêu là không thể.

Khâu Viên Triêu hắng giọng một tiếng, trước khi phát biểu theo thói quen nhìn sang phía Liễu Tuấn một cái, Liễu Tuấn lúc này đã bỏ chén trà xuống, song mặt vẫn thàn nhiên như không.

- À, theo tôi tạm thời nên tìm hiểu rốt cuộc có bao nhiêu quần chúng không rõ chân tướng tham dự đã, lỗ mãng điều cảnh sát tham dự, đúng là có khả năng làm mâu thuẫn tăng thêm, tôi đề nghị đảng ủy và chính phủ thị trấn Ngũ Lý Kiều ra mặt xử lý chuyện này,
Khâu Viên Triêu rất cần thận đưa ra ý kiến của mình.

Lục Hương Mai nói:
- Tôi tán thành ý kiến của bí thư Viên Triêu, trước tiên do thị trấn Ngũ Lý Kiều ra mặt thì tốt hơn.

- Các đồng chí khác có đề nghị gì không?

Bành Thiếu Hùng một lần nữa nhìn khắp hội trường.

Không ai nói gì.

- Huyện trưởng, đồng chí có ý kiến gì?
Bành Thiếu Hùng cuối cùng phải điểm danh trực tiếp.

Bất kể như thế nào, chuyện ngày là bởi vì Liễu huyện trưởng trực tiếp hạ lệnh đóng cửa mỏ than mới xảy ra, hiện giờ xảy ra chuyện rồi, huyện trưởng đại nhân ngài sao có thể làm ra cái vẻ thong dong như chuyện chẳng hề dính líu tới mình chứ?

Quan trọng nhất là, trong lòng Bành Thiếu Hùng, vấn đề quan trọng mà không nghe thấy Liễu Tuấn tỏ thái độ rõ ràng, trong lòng không yên.

Vừa nghĩ tới đây, Bành Thiếu Hùng cả kinh.

Không ngờ ở trong lòng, mình đã coi Liễu Tuấn như "đại ca" rồi.

Làm sao lại có thể như thế, bản thân Bành Thiếu Hùng cũng không rõ.

Liễu Tuấn lại uống một ngụm trà rồi nói:
- Về nguyên tắc, tôi tán đồng do các đồng chí thị trấn Ngũ Lý Kiều ra mặt dàn xếp phối hợp việc này, nhưng có mấy chuyện cần phải tham khảo trước.

Bành Thiếu Hùng khách khí hết sức:
- Mời huyện trưởng nói.

Hình như trước kia khi làm huyện trưởng, hắn cũng chưa từng khách khí với Bạch Dương như thế, giờ làm bí thư huyện ủy mà lại phải khách khí với huyện trưởng.

- Thứ nhất, cục trưởng cục giám sát an toàn Điền Hồng Quân, tôi đề nghị huyện ủy tạm thời đình chỉ chưc vụ của đồng chi này, trước đó đồng chí này đã để mặc ho Tôn Nguyên Hán khai thác than lậu, thiếu trách nhiệm trước tiên. Hiện giờ chấp pháp cũng rụt mình lại, không đích thân tới tuyến đầu, chỉ phái cán bộ phía dưới đi chấp hành, có hiềm nghi đùn đẩy trách nhiệm. Tôi cho rằng, đồng chí này đã đánh mất đi lập trường cơ bản của một cán bộ đảng viên, không thích hợp tiếp tục đảm nhận chức vụ lãnh đạo nữa!

Các thường ủy đưa mặt nhìn nhau, không ngờ rằng Liễu Tuấn lại đột nhiên đề xuất cách chức Điền Hồng Quân.

- Tôi đồng ý với đề nghị của huyện trưởng, cách chức cục trưởng của Điền Hồng Quân.
Truân Chí Quang là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.

Từ khi nhậm chức trưởng phòng tổ chức, ở trên cuộc họp thường ủy, phàm là ý kiến Liễu Tuấn đưa ra, Truân Chí Quang hưởng ứng trước tiên, biểu hiển đẩy đủ vai trò của nhân vật cấp tiên phong của Liễu hệ.

Bành Thiếu hùng thử thăm dò:
- Vấn đề này, có nên để sau hãy thảo luận được không?

Bành Thiếu Hùng cho rằng hiện giờ không nên làm chuyện phức tạp thêm nữa.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Nếu chuyện đã xảy ra, vậy vấn đề phải xử lý thế nào nhất định phải xử lý tốt. Cũng là một tấm gương cho mọi người.

Hóa ra Liễu huyện trưởng muốn giết gà dọa khỉ đây mà.

Bành Thiếu Hùng gật đầu:
- Được, vậy tôi đồng ý với huyện trưởng, cách chức Điều Hồng Quân.

Hai lãnh đạo đứng đầu đã tỏ thái độ rõ ràng rồi, những người khác tất nhiên không có gì dị nghị.

- Như vậy điều thứ hai là bắt Tôn Nguyên Hán! Bất kể kẻ này có thả người không, thì huyện cũng phải bắt.
Liễu Tuấn vừa nói lời này, tức thì làm các thường ủy ngây hết cả ra.

- Đạo lý rất đơn giản, Tôn Nguyên Hán tự ý mở mỏ than, tụ tập đám đông dùng bạo lực chống người thi hành công vụ, đã xúc phạm nghiêm trọng luật pháp, bị bắt ngay xử lý! Nhưng, nếu như người này phối hợp với hành động của thị trấn Ngũ Lý Kiều, chủ động thả các cán bộ chấp pháp, thì khi xử lý có thể suy nghĩ châm chước, giảm nhẹ hình phạt. Nếu như ngoan cố không chịu thay đổi, vậy phải đả kích thật nghiêm! Phàm là kẻ dám tụ tập quần chúng chống lại chính phủ, đều không được bỏ qua. Tôi cho rằng, quyết định của huyện ủy, phải thông báo của cán bộ phụ trách của Ngũ Lý Kiều, bảo bọn họ chuyển lời cho Tôn Nguyên Hán, không được phạm sai lầm thêm nữa! Tôn Nguyên Hán hắn còn chưa đủ tư cách chống lại cơ cấu quốc gia.

Liễu Tuấn thong thả nói, nhưng một áp lực vô hình đã phát ra rõ ràng, làm Bành Thiếu Hùng nheo mắt lại.

Cái tính gặp cứng càng cứng của Liễu nha nội lại phát tác rồi, sợ rằng Tôn Nguyên Hán khó thoát nổi kiếp nạn.

- Thứ ba, đồng chí Mai Văn Hoa ở trên chuyện này có tồn tại việc đùn đẩy trách nhiệm hay không cũng phải làm rõ, cuối năm ngoái huyện ủy đã gửi lệnh cấm khai thác than xuống, Mai Văn Hoa chẳng lẽ còn không rõ? Tôn Nguyên Hán mở mỏ than ngay trước vành mắt của đồng chí này, vậy mà lại không hề hay biết, hiện giờ để xảy ra chuyện như thế, hỏi mỗi ngày đồng chí đó làm cái gì? Chỉ có ăn không không làm việc sao! Bình thường không làm việc cho tốt, tới khi xảy ra chuyện lại để cán bộ huyện ra mặt, làm cán bộ như vậy không khói quá nhàn hạ rồi! Chuyện này xử lý xong, luận công định tội, xử lý không xong thì cách chức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.