Chương trước
Chương sau
- Tiểu Tuấn, chú Vũ hỏi anh đấy, bảo anh rất lâu rồi không qua nhà chú ấy chơi.
Lời này là do Nghiêm Phi truyền.

Hiện giờ phạm vi giao du của Nghiêm Phi hơi mở rộng thêm một chút, cô và Lý Uyển là bạn thân trong khuê phòng, bất quá không thường tới nhà họ Doãn làm khách lắm, dù sao quan hệ giữa Doãn Bảo Thanh và Nghiêm Ngọc Thành không mật thiết mấy, hơn nữa Lý Uyển là con dâu nhà họ Doãn, Nghiêm Phi là một cô gái chưa chồng không có chuyện gì chạy tới nhà người ta thì thầm thì thụt, để Doãn Xương Huy ở một bên, cũng không thích hợp.

Nhưng tới nhà họ Vũ không phải kiêng kỵ như thế nữa.

Vũ Thu Hàn mặc dù là người cùng tuyến với Trương Quang Minh, chung quy không phải là lãnh đạo tỉnh ủy, nên hai nhà qua lại thân mật một chút cũng là bình thường, Vũ đại tiểu thư cũng không có việc gì mà chạy sang hai nhà Nghiêm Liễu suốt, ở lỳ tới nửa ngày, thỉnh thoảng Lý Tử Hành cũng đi theo, nhưng rất câu nệ, lớn tiếng một chút cũng không dám, như người hầu của Vũ đại tiểu thư.

Nhưng nếu như ngươi nghiêm túc hỏi Vũ đại tiểu thư có phải đã xác định quan hệ với Lý Tử Hành rồi hay không, Vũ đại tiểu thư sẽ bĩu môi, nói rất khinh thường:
- Ai theo ai chứ?

Liễu Tuấn nghe Nghiêm Phi nói như vậy, cười nói:
- Ừ, nên đi thăm chú Vũ một chút rồi.
Nghiêm Phi tất nhiên là không thể biết được huyền cơ trong đó, thấy Liễu Tuấn đồng ý, liền cười vui sướng, liền kéo tay hắn trốn vào trong khuê phong dính lấy nhau.

Đối với lời mời của Vũ Thu Hàn, trong lòng Liễu Tuấn có chút mâu thuẫn, nhưng trường hợp này trốn tránh khẳng định là không được, cái nên đối diện, thế nào cũng phải đi đối diện.

Một ngày sau khi Nghiêm Phi chuyền lời, liền tới nhà thăm hỏi Vũ Thu Hàn.

Vũ Thu Hàn thấy Liễu Tuấn, hơi có chút bất ngờ.

Nguyên nhân là vì Liễu Tuấn không hẹn trước.

Chiếu lý mà nói Liễu tuấn là hàng con cháu, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên lại đang tìm hiểu, hắn tới nhà họ Vũ chơi, căn bản không cần phải hẹn trước, nhưng Vũ Thu Hàn đương nhiên là biết, với sự thông minh của Liễu Tuấn, sao có thể không biết nguyên nhân lời mời của ông.

Không gì ngoài việc Vũ Thu Hàn nhận ủy thác của Quan Minh Kiệt tới nói đỡ cho Kinh Vô Úy.

Liễu Tuấn nếu như chấp nhận nhượng bộ, sẽ thông báo trước, để Vũ Thu Hàn nói với Quan Minh Kiệt, để hắn cũng lộ diện ở nhà họ Vũ vào lúc thích hợp, coi như bày tỏ một loại thành ý.

Hiện giờ Liễu Tuấn đột nhiên tới chơi, đó là biểu thị sự việc còn phải xem xét, Vũ Thu Hàn được Quan Minh Kiệt làm "người trung gian" cũng coi như đã phí không ít công sức.

Trong cái gọi là "vụ án ẩu đả trường Thủy Lợi", Quan Minh Kiệt bị Kinh Lương che đậy, chưa làm rõ tình huống đã lỗ mãng ra tay, kết quả thua trắng bàn, chẳng những không "giải cứu" được Kinh Vô Úy, lại ngay cả Kinh Lương cũng bị cuốn vào, làm cho Trương Quang Minh rất bị động, vô cùng xấu hổ trong hội nghị phòng bí thư tỉnh, chẳng khác gì tự vả vào miệng mình.

Vì chuyện này tuy ngoài miệng Trương Quang Minh không nói gì, nhưng trong lòng không chừng rất tức tối.

Bất quá hiện giờ Quan Minh Kiệt không để ý nhiều như thế được, hắn còn phải cứu lấy cái mạng của Kinh Vô Úy.

Với tội lỗi nghiêm trọng của Kinh Vô Úy, chết vài ba lần cũng quá thừa.

Quan Minh Kiệt vốn không muốn dính dáng vào chuyện này nữa, vì tên cháu ngoại không ra gì, Quan phó tỉnh trưởng đã mất hết mặt mũi, tiếng nói trước mặt Trương Quan Minh giảm mạnh, nhưng Quan Minh Kiệt không thể không gượng mà làm.

Chị cả hơn bảy mươi tuổi cầu khẩn, khóc lóc ầm ĩ ở nhà hắn, cái khác không cần chỉ cầu xin tha cho Kinh Vô Úy một cái mạng, còn về Kinh Lương đối diện tai ương lao ngục, lúc này chẳng ai để trong lòng nữa.

Sống được là tốt rồi.

Quan Minh Kiệt muốn cứu mạng Kinh Vô Úy, thì phải cần một câu nói của nhà họ Liễu.

Vụ án này do thành phố Đại Ninh thẩm phán, Quan phó tỉnh trương cho dù dánh nghĩa cai quản chính pháp, nhưng không nhúng tay vào được, cho dù là Hồ Vi Dân còn khó nhúng tay vào hệ thống chính pháp của Đại Ninh, vì Lương Quốc Cường chính là thiên lôi chỉ đâu đánh đó của nhà họ Liễu.

Đương nhiên, chỉ cần nhà họ Liễu đồng ý nhường một bước, Quan Minh Kiệt liền nắm chắc có thể tìm được sự sống trong cái chết, cũng không cần Liễu Tần Tài phải đánh tiếng với toàn án trung cấp Đại Ninh nữa.

Thân là phó tỉnh trưởng xếp thứ hai tỉnh chính phủ, Quan Minh Kiệt vẫn có cái năng lực này.

Nếu như nhà họ Liễu Không chịu xuống nước, Quan Minh Kiệt dứt khoán không thể can thiệp vào phán quyết của tòa án, nếu không chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng bị cuốn vào.

Đội vào cái mũ gây trở ngại cho công bằng chấp pháp, bao che tội phạp, chẳng phải thích thú gì.

Nhưng có xin xỏ cũng phải rất chú ý.

Phía Trương Quang Minh, Quan Minh Kiệt tất nhiên không dám đi "om xòm" nữa, đích thân đi cầu Liễu Tuấn Tài hoặc Nghiêm Ngọc Thành cũng không chắc chắn.

Suy đi tỉnh lại Quan Minh Kiệt tính toán tới Vũ Thu Hàn, cùng là cốt cán của Trương hệ, giao tình của Quan Minh Kiệt với Vũ Thu Hàn không tệ.

Nên Quan Minh Kiệt liền tiết lộ ý tứ này với Vũ Thu Hàn, ngôn tử rất ra thiết, Vũ Thu Hàn nghe thấy Quan Minh Kiệt muốn ông đi cầu xin, hơn nữa còn cầu xin Liễu Tấn Tài, không cần nghĩ ngời gì từ chối luôn.

Tuy nói ông và Liễu Tấn Tài không có qua lại trực tiếp, nhưng cũng gián tiếp hiểu được tính cách của Liễu Tấn Tài, người này trôgn thì bình dị dễ gần, nhưng ở vấn đề nguyên tắc rất ít khi nhược bộ.

Vũ Thu Hàn không muốn đi đâm đầu vào đá, chuyện không làm thành lại khiến người ta khinh thường cho.

Quan Minh Kiệt cũng biết chuyện này là làm khó người khác, Vũ Thu Hàn từ chối cũng trong tình lý, nhưng bà chị ở trong nhà lại quấn lấy làm có người ta hoảng loạn, không thể không hạ mình cầu Vũ Thu Hàn lần nữa.

Hắn cho rằng, với thân phận của Vũ Thu Hàn, cùng với giao tình đám tiểu bối hai nhà Vũ Liễu, Vũ Thu Hàn làm "người hòa giải" là nhân tuyển hàng đầu, chỉ cần Vũ Thu Hàn chịu mở miệng, Liễu Tần Tài khó mà không nể mặt được.

Vũ Thu Hàn là người mặt lạnh tim nóng, thấy Quan Minh Kiệt nói rất tha thiết, thậm chí có chút "đáng thương" trong lòng không khỏi thương hại, dù không hứa hẹn gì, nhưng cũng không cự tuyệt ngay ngoài cửa nữa.

Quan Minh Kiệt thấy thái độ này của Vũ Thu Hàn, trong lòng cũng cảm thấy có được một tia hi vọng, nhưng hắn không ngờ Vũ Thu Hàn lại tính kế tới Liễu Tuấn.

Trong toàn bộ quá trình của sự kiện này, dù là Quan Minh Kiệt hay Trương Quan Minh, đều nhận định là do bàn tay của Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, hoàn toàn không ngờ được kẻ "thao túng đằng sau" thực sự là Liễu tuấn.

Tên nhóc con này, trong lòng Quan Minh Kiệt chỉ là "nha nội hoàn khố", chỉ riêng có Vũ Thu Hàn là hiểu rất rõ, bọn họ lần này thực tế là đã bại trong tay Liễu Tuấn.

Bởi vì Liễu Tuấn đã từng tới nhà nói rõ ràng với Vũ Thu Hàn, bảo Quan Minh Kiệt đừng có nhúng tay vào, khi đó Quan Minh Kiệt đã cảm giác được tên nhóc này nói được là làm được.

Hiện giờ sự thực chứng minh cũng là như thế.

Mấy câu nói kia của Liễu Tuấn, Vũ Thu Hàn kỳ thực không hề "ăn bớt" chút nào, khéo léo truyền đạt cho Quan Minh Kiệt, nhưng hắn ta lại chẳng thèm tin, làm chuyện om sòm cả lên, ép người ta phải ra tay tàn nhẫn, sau đó biết thành be bét hết cả.

Nhưng tới cuối cùng, đau đầu lại là Vũ Thu Hàn, cũng coi như là bị "tai bay vạ gió.

Mọi người đều là chiến hữu trong cùng một chiến tuyến, có một số việc không thể tránh được, cho nên mới có lời mời mập mờ này của Vũ Thu Hàn.

Vũ Thu Hàn biết rõ, chỉ cần Liễu Tuấn chịu nhượng bộ, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều khẳng định sẽ không can thiệp.

Ban đầu Vũ Thu Hàn đối với chuyện này cũng khá là tự tin, đối với hiểu biết của ông ta về Liễu Tuấn, ông nhận ra dù Liễu Tuấn tuổi không lớn, nhưng xử sự rất khéo léo chu đáo, là người chưa từng chịu thua thiệt, Liễu Tuấn và Kinh Vô Úy không có thù riêng, đối diện với đường đường phó tỉnh trưởng hạ mình "cầu hòa", Liễu Tuẫn sáng suốt như vậy, dưới tình huồng bình thường, hẳn là sẽ không cự tuyệt.

Còn về phần "tổn hại danh dự" của Liễu Tuấn trong việc này, về sau Quan Minh Kiệt sẽ bồi thường cho hắn, hơn nữa chỉ cần Liễu Tuấn còn ở trong thể chế, với vị trí phó tỉnh trưởng của Quan Minh Kiệt có thể thấy trước cái bồi thường này sẽ vô cùng hậu hĩ.

Liễu Tuấn vừa vào cửa, đã mỉm cười cúi đầu chào hỏi:
- Chào chú Vũ, chào dì Bành.

- Tiểu Tuấn tới chơi, mau ngồi đi cháu!
Dì Bành nhiệt tình chào hỏi, vội vàng muốn đi pha trà nước.

- Không cần, theo ta và trong này nói chuyện.
Vũ Thu Hàn tình tình thẳng thắn, không thích bày trò vòng vo tam quốc, không đợi Liễu Tuấn ngồi xuống đã đứn lên đi thẳng vào trong phòng.

Liễu Tuấn cười xin lỗi với dì Bành rồi theo Vũ Thu Hàn đi vào thư phòng.

Thư phòng của Vũ Thu Hàn ở tỉnh N, bố trí giống y như đúc ở Nam Phương, ngay cả trà cũng từ nam phương mang tới, trà bản đại của tỉnh N, không họp với nghệ thuật pha trà.

Nghệ thuật pha trà, lựa chọn hàng đầu là trà Thiết Quan Âm, thứ đến là Đại Hồng Bào.

Bất quá Liễu Tuấn chung tình với trà xanh không quen uống hồng trà lắm, may là Vũ Thu Hàn uống trà cũng giống với hắn.

Tiền vào thư phòng, Vũ Thu Hàn theo thỏi quen ngồi ngay ngắn trang nghiêm, nhưng không giống như mọi khi đợi "vị khách" Liễu Tuấn pha trà, mà người hơi ngả về phía trước, cầm lấy đồ uống trà, chuẩn bị pha trà.

Liễu Tuấn cười nói:
- Chú Vũ, cứ để cháu làm cho, chú là trưởng bối, xin cứ ngồi đợi.

Liễu Tuấn vừa nói vừa cầm bình trà lên thuần thục súc trà, chuẩn bị ngâm trà.

Vũ Thu Hạn dựa lưng vào ghế, yên lăng theo dõi Liễu Tuấn pha trà, đợi tới khi hắn đưa trà lên, liền móc thuốc lá ra, đưa cho hắn một điếu. Liễu nha nội vội đưa hai tay nhận lấy rồi châm lửa cho Vũ Thu Hàn.

Vũ Thu Hàn chỉ hút thuốc không nói gì.

Liễu Tuẫn thì vừa nhấm trà vừa hút thuốc, từ đầu tới cuối mặt mang nụ cười, cũng không nói gì.

- Liễu Tuấn, gần đây công việc ở phòng giáo dục tiến bộ hành ra sao rồi.
Cuối cùng Vũ Thu Hàn cũng lên tiếng, giọng điều hơi nghiêm nghị.

Liễu Tuấn hơi nhướng mày lên.

Vũ Thu Hàn gọi hắn là "Liễu Tuấn" mà không phải là "Tiểu Tuấn"

Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
- Tạm được ạ, gần đây công việc chủ yếu là an bài nhân viên hoạt động giáo dục, một số trường tiểu học vùng núi xa xôi, hiện giờ phải an bài bọn họ tới, trước tiên là làm quen hoàn cảnh, nếu không làm lỡ thời gian khai giảng.

Vũ Thu Hàn gật đầu:
- Chuyện này làm không tệ, Trương tỉnh trưởng và Quan phó tỉnh trưởng đều rất tán thưởng.

Liễu Tuần nâng chén trà lên uống, không tiếp lời.

Trương tỉnh trưởng tán thưởng thì hắn biết, đã nói trước mặt hắn rồi, còn Quan phó tỉnh trưởng rất tán thưởng thì Liễu nha nội không biết, chắc là Vũ sở trưởng ngẫu hứng thêm vào, không ngờ Vũ Thu Hàn cũng biết vòng vo thăm dò, mà điều này cũng bỉnh thường thôi, người ta là sở trưởng công an, tiếp xúc cùng tội phạm, nói khách sao thăm dò là sở trưởng, chỉ có điều trong sinh oạt bình thường không cần phải thế mà thôi.

- Ừm, chuyện trường Thủy Lợi, không tạo thành ảnh hưởng bất lợi gì cho cậu chứ?
Vũ Thu Hàn thấy tên nhóc này ngồi vững vãng, không chịu "mắc bẫy", liền có chút sốt ruột.

- Phương diện sinh hoạt cá nhân thì không có ảnh hưởng gì.
Liễu Tuấn trả lời, câu từ rất cẩn thận.

Vũ Thu Hàn mày giật lên, giọng nói hơi cao lên một chút:
- Nói như vậy là công tác có ảnh hưởng?

- Có đôi chút.
Liễu Tuấn không che dấu, thẳng thắn nói ra:
- Phòng giáo dục làm công tác giáo dục tư tưởng cho học sinh, hiện giờ lại phụ trách hoạt động chi giáo, tiếp xúc với sinh viên đại học thành phố, đều nói cháu vì chuyện ghen tuông mà ỷ thế ức hiếp người khác, một số người không biết chân tướng, đặc biệt là các nữ sinh, đều cảnh giác với cháu, nên một số công tác tư tưởng không dễ làm.



Vũ Thu Hàn cau mày lại.

Chuyện này trước kia Quan Minh Kiệt hành động rất thiếu lý lẽ, kỳ thực khi đó hạ mình một chút, Liễu Tuấn sẽ không truy cứu tiếp, nhưng lại làm xôn xao cả lên, đưa cả ra phòng làm việc của thư ký, cố ý muốn phân cao thấp.

Giờ thì hay rồi, nghe ngữ khí của Liễu Tuấn, là không chịu nương tay.

- Vấn đề hẳn là không lớn lắm, hiện ra không phải đã tra ra hai năm rõ mười rồi sao?

Liễu Tuấn nói:
- Cái loại chuyện này luôn là chuyện tốt chưa lan ra ngoài, chuyện xấu đã truyền khắp thiên hạ, trong lòng mọi người, thì là hai tên công tử tranh giành với nhau, kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua. Bản chất thì y hệt nhau, đều là hạng hoàn khố hết.

Vũ Thu Hàn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Không còn chỗ linh động nào sao?

Cuối cùng Vũ Thu Hàn không nhịn được đi thẳng vào vấn đề rồi.

Liễu Tuấn đặt chén trà xuống, ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị của Vũ Thu Hàn, không chút lùi bước, gật đầu hết sức kiên quyết:
- Không có!

Hàng lông mày rậm của Vũ Thu Hàn nhíu chặt lại.

- Chú Vũ, không phải cháu không hiểu nhân tình thế thái, không nể mặt chú, cháu cũng biết đưa ra quyết định này đắc tội với rất nhiều người, thậm chí cả chú trong đó, nhưng chuyện này đúng là không thế lấy ra đàm phán, vì...

- Vì sao?

- Bởi vì, Kinh Vô Úy tội ác vô cùng, theo luật đáng diệt! Không giết hắn không thể yên lòng dân.

Liễu Tuấn vẫn nói rất từ tốn, giọng điệu bình tĩnh trầm ổn, không nhìn ra chút kích động hoặc làm ra vẻ nào.

Vũ Thu Hàn nhướng mày lên:
- Cậu đang giáo huấn ta?

- Cháu không dám! Sự thực là như vậy!
Liễu Tuấn nghiêm túc trả lời, liếc khuôn mặt xám đen của Vũ Thu Hàn một cái, đột nhiên bật cười.

- Cậu cười cái gì?

- Chú Vũ, kỳ thực chú không cần hỏi cháu, trong lòng chú cũng nghĩ như cháu thôi, hôm nay chú gọi cháu tới, nếu như nghe thấy đáp án khác, nói không chừng từ nay về sau chú coi thường cháu ấy chứ.

Liễu Tuấn lộ ra nụ cười tinh quái.

Vũ Thu Hàn hừ một tiếng, mắt trầm xuống như sắp đổ mưa.

Liễu Tuấn mặc kể ông, cứ tự mình thay một chén trà mới, rót đầy cho Vũ Thu Hàn, sau đó lại tự nhấc một chén lên, chậm rãi thưởng thức, thần thái rất thong dong.

- Nhóc con, coi như cháu lợi hại đấy!
Hồi lâu sau, Vũ Thu Hàn đột nhiên nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn chỉ cười không nói gì.

Vũ Thu Hàn cầm chén trà trước mặt lên, uống một hơi hết sạch, thở mạnh một hơi, nói:
- Ta không nhìn sai cháu! Làm nam nhi là phải có gan đảm đương, có một số kẻ đắc tội thì đắc tội, chẳng có gì mà ghê gớm.


Liễu Tuấn lại rót trà cho Vũ Thu Hàn, sau đó nâng chén lên nói:
- Chú Vũ, cháu xin lấy trà thay rượu, kính chú một chén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.