Chương trước
Chương sau
Trong quá khứ thành phố Đại Trữ cũng đã từng tham gia cái hội giao dịch thương phẩm này, nhưng hình thức cũng không cao, bình thường cũng là xí nghiệp tự mình tham gia triển lãm, thành tích rất là bình thường.

Lần này, Đào Nghĩa Âu quyết định làm một đại thủ bút.

"Liễu thư ký, các vị đồng chí, lần này thương nhân gặp nhau ở Nam Phương, thành phố chúng ta hẳn là cao giọng tham dự. Bên phía thành phố bên này có một cái kế hoạch, chuẩn bị tổ chức ít nhất năm mươi nhà máy xí nghiệp, tham dự giao hội thương nhân lần này. Đem sản phẩm ưu tú cùng các xí nghiệp ưu tú của thành phố Đại Trữ chúng ta sớm đẩy nhanh hướng ra cả nước, cho tới đẩy hướng ra toàn bộ thế giới, nhanh chóng khai hỏa xí nghiệp nổi tiếng nòng cốt của thành phố Đại Trữ..."

Kế tiếp, tinh thần Đào Nghĩa Âu phấn chấn, nói chuyện về thao tác các phương án cụ thể của thành phố.

"Tôi thấy rất tốt đi... Đồng chí Nghĩa Âu cùng phủ thị chính đây là đem tinh thần thủ trưởng nam tuần nói chuyện bỏ vào biểu hiện thực tế cụ thể.. Chỉ cần là phương án cùng kế hoạch có lợi cho kinh tế thành phố Đại Trữ phát triển, thị ủy cũng sẽ dành cho sự ủng hộ toàn lực."

Liễu Tấn Tài cười nói, vẻ mặt cũng rất phấn chấn.

Nhậm chức gần một năm, đại đa số thời gian cùng phần lớn tinh lực, cũng dùng để điều chỉnh quan hệ nội bộ cùng cai quản hoàn cảnh thành thị, trên mặt xây dựng kinh tế, Liễu Tấn Tài chủ yếu đem một khu mới khai phá cùng quảng trường Thiên Mã cùng khai phá con đường buôn bán giữa mười một quảng trường. Đối với việc nâng cao kinh tế cho khắp cả thành phố Đại Trữ lên một bước, tác dụng còn chưa phải là rất rõ ràng.

Hiện tại Đào Nghĩa Âu chủ động nói lên cao giọng tham gia tụ hội thương nhân ở Nam Phương, cái này làm cho Liễu Tấn Tài rất hưng phấn. Không để ý thành tích thương nhân gặp mặt lần này là như thế nào, ít nhất cái thái độ này của Đào Nghĩa Âu cũng làm cho người ta rất cao hứng.

Chính là phải đồng tâm hiệp lực, mới có thể đem công việc đẩy đi lên đuợc chứ sao.

Thủ trưởng nam tuần nói chuyện vừa nói ra, nhất định sẽ làm nhấc lên một làn sóng xây dựng kinh tế mạnh mẽ trên ở cả nước. Liễu Tấn Tài vừa vặn dễ dàng mượn cơ hội tốt này chỉnh hợp lại hai ban bộ thị ủy cùng phỉ thị chính của thành phố Đại Trữ.

Thị ủy và chính phủ hai vị cùng một lời tỏ thái độ rõ ràng, huống chi giương cao tham gia tụ hội thương nhân cũng là đại hảo sự có lợi cho sự phát triển kinh tế của địa phương, các Thường ủy tham dự hội nghị tự nhiên là nhất trí đồng ý, nhất tề thân thiện.

Sau khi hội nghị Thường ủy chấm dứt, Đào Nghĩa Âu rất là đắc ý. Kể từ khi Liễu Tấn Tài đến nhận chức tới nay, hắn đã thật lâu không có nhận được cái loại "con đường một màu" này ở thị ủy cùng thường ủy rồi, cái cảm giác này thật đúng là không tệ đây.

"Đồng chí Nghĩa Âu, xin dừng bước!"

Bỗng nhiên, Liễu TấnTài mỉm cười mở miệng gọi hắn lại.

Đào Nghĩa Âu ngạc nhiên quay đầu lại: "Liễu bí thư còn có dặn dò gì?"

"Ha hả, đâu có nhiều chỉ thị như vậy a... Nếu đồng chí Nghĩa Âu có thời gian lời mà nói, thì chúng ta nói chuyện phiếm vài câu thêm vài câu nữa được không?"

Liễu Tấn Tài cưòi nói.

"Bí thư đã căn dặn, tự nhiên là tôi tuân theo."

Đào Nghĩa Âu cũng cười, từ từ vừa bước đi thong thả trở lại, ngồi xuống ở bên tay trái của Liễu Tấn Tài.

Tạ Ý Tường cùng Đào Nghĩa Âu bí thư liền tranh bưng nước trà cho hai vị.

Liễu Tấn Tài liếc mắt về phía hai vị bí thư một chút, hai người liền mỉm cười gật đầu, bước nhanh thối lui khỏi phòng họp, đi ra cánh cửa phía bên ngoài.

Thấy cái thế này, trong đầu Đào Nghĩa Âu có chút bồn chồn. Không biết vị bí thư đại nhân hỉ nộ không lộ này lại muốn đưa ra cái suy nghĩ gì đây. Đối với Liễu Tấn Tài trong đầu Đào Nghĩa Âu quả thực tràn đầy ý đề phòng. Ý niệm muốn cùng Liễu Tấn Tài phân chia vai vế, chia sông mà trị ban đầu trong đầu cũng chuyển phai nhạt dần dần theo thời gian. Có Liêu Khánh Khai cùng Nghiêm Ngọc Thành toàn lực ủng hộ, Đào Nghĩa Âu cũng ý thức được đây là không thực tế. Hiện tại, chỉ cần Liễu Tấn Tài không tùy ý nhúng tay vào công việc hàng ngày của thành phố, với cái quyền lực này của hắn, Đào Nghĩa Âu đã tương đối thỏa mãn.

Dĩ nhiên, đây cũng là điểm mấu chốt của Đào Nghĩa Âu. Nếu điểm này cũng không thể thỏa mãn mà nói..., Đào Nghĩa Âu là tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, nhất định sẽ mạnh mẽ đánh cược một lần.

Liễu Tấn Tài móc ra bao thuốc, đưa cho Đào Nghĩa Âu một điếu, khẽ cười nói: "Đồng chí Nghĩa Âu, về vấn đề thành phố tổ chức năm mươi xí nghiệp lớn tham gia tụ hội của thương nhân, tôi cho là còn có chỗ nên bàn bạc."

Đào Nghĩa Âu mới vừa châm lên điếu thuốc liền giật mình.

Làm sao, thật sự muốn nhúng tay vào công việc hàng ngày của phủ thị chính sao?

Này chính là hoàn toàn là chuyện tình trong phạm vi chức quyền của thị trưởng tôi, trên hội Thường ủy chẳng qua là làm theo phép thôi.

Trong lòng Đào Nghĩa Âu đang lo lắng cái gì, làm sao Liễu Tấn Tài có thể không biết?

Nhưng lại cũng không nói ra điều đó, tiếp tục nói: "Đồng chí Nghĩa Âu, kế hoạch tổ chức năm mươi xí nghiệp lớn đương nhiên là rất tốt, nhưng là còn có thể mở rộng thêm một chút nữa hay không? Thí dụ như xí nghiệp nhỏ có sản phẩm có điểm đặc sắc, cũng có thể suy nghĩ cho tham gia vào chứ sao..”

Hóa ra là như vậy, Đào Nghĩa Âu thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa: "Đề nghị này của bí thư rất chính xác, sau khi tôi trở về sẽ lập tức tổ chức phương án."

"Đồng chí Nghĩa Âu, thật ra thì tôi cảm thấy vấn đề thành phố Đại Trữ chúng ta bây giờ gặp phải không chỉ là phải phát triển một cái xí nghiệp mà là cả thành phố đều tăng lên nổi tiếng. Anh xem có thể như thế này hay không, lấy danh nghĩa của thành phố, tổ chức một đoàn tham gia triển lãm đặc biệt, tất cả xí nghiệp tham gia triển lãm Nam Phương cũng nhét vào tham gia bên trong cái đoàn triển lãm này, thống nhất tuyên truyền, thống nhất làm ra tuyên truyền quảng cáo các tiêu chí, đem thành phố Đại Trữ của chúng ta toàn bộ đẩy đi ra, mở rộng nổi tiếng, hấp dẫn càng nhiều ngoại thương đến đây đầu tư. Dĩ nhiên, về mặt phí dụng, cũng không cần các xí nghiệp tham gia triển lãm gánh chịu toàn bộ, có thể dựa theo tỷ lệ nhất định mà gánh vác chứ sao. Thậm chí thành phố ra phần to, xí nghiệp ra phần nhỏ, cũng là có thể. Dù sao chính phủ hẳn là phục vụ vì đa số xí nghiệp, đa số quần chúng phục vụ chứ sao..”

Liễu Tấn Tài hít thuốc, giọng nói binh tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Đào Nghĩa Âu cũng rất là nhu hòa, phảng phất như lão bằng hữu thổ lộ tình cảm vậy.

Ánh mắt Đào Nghĩa Âu cũng rực sáng, hưng phấn mà nói: "Cái chỉ thị này của Liễu bí thư vô cùng anh minh, tôi cho là hoàn toàn có thể được."

Ngoài hưng phấn, Đào Nghĩa Âu cũng có chút buồn nản, làm sao mình không nghĩ tới điều này trước một chút chứ? Xem ra cái việc giải phóng tư tưởng này rất quan trọng a!

Thấy ý kiến của mình nhận được sự tán thành của Đào Nghĩa Âu, khóe miệng Liễu Tấn Tài lộ ra vẻ mỉm cười.

"Đồng chí Nghĩa Âu, còn có một điều nữa, tôi cảm thấy cái hình thức thương nhân tụ hội của thành phố Nam Phương kia, rất đáng để chúng ta tham khảo. Anh nhìn xem, sau khi tham gia xong tụ hội thương nhân, có thể cũng làm một đại hội thương nhân trong toàn thành phố gặp mặt ở thành phố Đại Trữ hay không, hai tháng nữa công trình quảng trường Thiên Mã sẽ lập tức làm xong để đưa vào sử dụng, có thể đảm đương làm sân quán triển lãm tạm thời.”

Đào Nghĩa Âu nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, cao hứng nói: "Liễu thư ký, tôi thấy toàn bộ đều có thể được. Cũng không cần đợi đến sau khi Nam Phương thương nhân tụ hội xong đâu, hai chuyện này có thể tiến hành cùng lúc, chúng ta làm công tác chuẩn bị cùng công việc tuyên truyền trước, tụ hội thương nhân ở thành phố Nam Phương vừa kết thúc, thương nhân của thành phố Đại Trữ chúng ta tụ hội lập tức có thể kéo ra màn che, việc này đối vói việc xúc tiến phát triển kinh tế thành phố chúng ta, nhất định có thể đưa đến tác dụng cực lớn..."

Liễu Tấn Tài mỉm cười gật đầu.

Đào Nghĩa Âu bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, bí thư người ta đưa ra giải pháp xây dựng kinh tế, cũng không có muốn tranh giành "công lao" a, phía sau cánh cửa đóng kín cùng mình thương lượng, xuất đầu lộ diện, làm rạng rỡ thêm vinh dự, chỗ tốt cũng đều cho phía thành phố.

Đây mới là phong độ của lãnh đạo đi!

Đoàn Tỉnh Ủy tự nhiên cũng phải mở hội nghi học tập thủ trưởng cao nhất nam tuần nói chuyện. Hàn Giang là ủy viên Tỉnh Ủy, tham gia hội nghị Tỉnh Ủy, ngày thứ hai trở lại liền mời toàn bộ cán bộ phó xử Tinh ủy trở lên tham gia hội nghị, học tập văn kiện số hai của trung ương.

Mặc dù cán bộ đoàn ủy cũng tương đối trẻ tuồi, tám chín phần cũng là bốn mươi hai, bốn mươi ba tuổi, thấp nhất cũng đều ở ba mươi mấy tuổi. Nhưng Liễu nha nội vẫn còn quá chói mắt một chút.

Tuy nói là làm việc của đoàn, điều này cũng là quá mức trẻ tuổi.

Lạ là người trẻ tuổi này không giống Liễu phó bộ trưởng, ngồi ở bên cạnh Bạch Dương, trái lại trầm ổn được ngay. Nói một tiếng ổn như Thái Sơn có lẽ có chút ít khoa trương, nếu là dùng vực sâu núi cao sừng sững để hình dung, cũng là vừa đúng.

Hơn nữa làm cho người ta kinh ngạc chính là, người trẻ tuổi kia cũng không phải là cố ý làm bộ, bày ra bộ dáng ông cụ non, mà là một cách tự nhiên. Không chỉ có là lúc khai hội như thế, ngay cả nói chuyện làm việc lúc thường ngày cũng là như thế. Từ lúc tiến vào đoàn Tỉnh Ủy, cũng không nghe nói tới hắn và đồng nghiệp nữ trẻ tuổi nói chuyện vói vẻ mặt cợt nhả qua. Gặp mặt cũng là nói công việc, nói xong lập tức đuổi người rời đi, tuyệt không nói nhăng nói cuội, bộ dáng mười phần lãnh đạo . Cùng người lãnh đạo trực tiếp trẻ tuổi kia của hắn đồng dạng một đức hạnh.

Xem ra những cán bộ cao cấp như Liễu bí thư cùng Bạch Bộ trưởng dạy kèm cán bộ tại nhà quả nhiên rất cao tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.