Chương trước
Chương sau
Liễu Tuấn quyết định nói nhăng nói cuội, trước là để các bạn có được kim chỉ nam, thu hẹp lại rồi hằng nõi.

Bạch Dương cười nói: “Cậu nói dối à”

Dù sao người phát tài nhờ sưu tầm tem cũng không chỉ có Liễu Tuấn, những người như vậy có lúc cũng cần nhờ tới vận may.

“Cậu bây giờ đã là đại gia, thì chúng tôi cũng không khách khí nữa, hôm nay rất đinh phải vui chơi thỏa thích”

Thấy Doãn Xương Huy và Lý Uyên cũng xuống phòng hát. Liễu Tuấn mỉm cười mời Bạch Dương.

“Chị Bạch Dương, cùng hát đi”

Bạch Dương lắc đầu nói: “Đã lâu không nhảy múa rồi, không quen, xem cũng được rồi”

Liễu Tuấn cười: “Không được, đây là lần đâu tôi mời chị nhảy đó…lãnh đạo cũng nên giữ thể diện chứ”

“Được ngồi vậy, không cho phép phá phách”

Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn, mím môi.

Liễu Tuấn quay người khom lưng, cúi xuống đưa tay ra lịch sự nói: “Chị Bạch Dương, mời..”

“Nếu chị không đồng ý, tôi sẽ cứ đứng như này mãi”

Không đợi cho Bạch Dương trả lời, Liễu Tuấn liền nói thêm ngay câu này vào.

“Ừ, thật hết cách với cậu”

Bạch Dương cười, lắc đầu, nhẹ nhàng đứng dậy nắm chặt lấy tay của Liễu Tuấn. cùng y bước xuống sàn diễn.

Liễu Tuấn nắm tay ôm lấy eo của Bạch Dương.

Liễu Tuấn Nếu nói về chuyện nam nữ thì cũng được xem như một người có kinh nghiệm. lúc này trái tim như đập nhanh hơn, đôi môi như run run.

Bạch Dương đưa bàn tay trắng nõn nà ra đặt vào vai của Liễu Tuấn, hơi ngẩng đầu nhìn xuống Liễu Tuấn.

Bạch Dương cao 1,65. Thấp hơn Liễu Tuấn mười mấy phân, cho nên phải ngẩng đầu lên mới thấy được khuôn mặt của y, nhưng cũng trong lúc đó, cô như thấy được một vẻ khác thường trên khuôn mặt của người thanh niên này.

Liễu Tuấn khi nhìn cô, xưa nay chưa từng né tránh, cứ thế nhìn thẳng mặt chẳng nể gì cả, thậm chí khi y chỉ có 21-22 tuổi, cũng nhìn cô như vậy, Bạch Dương cũng quen rồi, chỉ coi đó là trò đùa của trẻ con mà thôi.

Nhưng lần này, Bạch Dương lại thấy những nét khác trên vẻ mặt đó, hơn nữa còn xen lẫn một chút không tự nhiên, khi Bạch Dương nhìn lại y, Liễu nha nội thậm chí cũng hơi ngại cúi đầu xuống, điều này thực sự chưa từng xảy ra.

Sự loạn nhịp của Bạch Dương dường như đột nhiên trở lại.

Người thanh niên này, kì thực y có rất nhiều nơi để đến, ví như thành phố Bảo Châu phát triển, thiên thời địa lợi nhân hòa. Thậm chí có thể nói, y chỉ cần ngồi ở nhà tự nhiên sẽ có những chiến tích rơi xuống chỗ y, còn những điều không hay kia sẽ tự giác được dẹp sang một bên.

Nếu như y muốn tham gia kinh doanh, Bạch Dương biết tổng công ty phát triển công nghiệp bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cho y một sân khấu biểu diễn rộng rãi.

Nhưng y lại chọn làm cho tỉnh đoàn, làm quản lý tại trường học.

Rốt cuộc là vì sao?

Nếu như nói Liễu Tuấn chỉ vì quyền lực của Bạch Kiến Minh, Bạch Dương sẽ chẳng bao giờ tin được. Chị ra tin tưởng rằng, Liễu Tuấn tuyệt đối không phải loại người này.

“Dương Dương, đang nghĩ gì vậy?”

Liễu Tuấn nghé vào tai Bạch Dương nói nhỏ, làm cho cô đột nhiện bừng tỉnh.

“Nói lung tung”

Nghe cách gọi thân mật “Dương Dương” khuôn mặt cô như đỏ dần lên.

“Không phải chị đang nghĩ gì sao, người thanh niên này sao lại chọn làm việc tại tỉnh đoàn?”

Liễu Tuấn hỏi một câu.

Bạch Dương thấy vô cùng kinh ngạc, làm lỡ nhịp bước chân khi đang nhảy. Liễu Tuấn nhẹ nhàng xiết chặt bàn tay trăng ngần đó, làm cho khoảng cách giữa cô và Liễu Tuấn như càng rút ngắn lại.

“Kì thực cũng chẳng có gì kì lạ cả, em đến đây cũng chỉ có một mục đích là để chị yên tâm!”

Con tim Bạch Dương như đang đập mạnh hơn, bị bàn tay Liễu Tuấn xiết chặt có cố nới nỏng ra cũng không được.

“Không được…nhảy xong bản này đã”

Liễu Tuấn dứt khoát giữ chặt lấy cô, hôn nhẹ lên đôi tai của Bạch Dương, hành động này vừa giống như không cẩn thận va phải, lại có chút gì đó giống như cố ý hôn vậy.

Trong chốc lát tiểu thư bạch như tan vỡ,

“Không được đùa rỡn nữa…nếu không tôi sẽ đi”

Khó khăn lắm chị Bạch mới có thể định thần lại, kìm nén sự tức giận trong lòng nhìn người thanh niên hư đó, mím môi nói nhỏ với y.

Liễu Tuấn mỉm cươì, rồi lại buông nỏng một chút.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó cô lại hoảng hốt phát hiện ra, tận sâu trong trái tim mình lại hơi bị thất lạc mất, chính là do hành động buông nỏng của Liễu Tuấn mà dâng lên.

Chẳng nhẽ sâu trong đáy lòng mình lại hy vọng người thanh niên mạnh mẽ đó có thể cho mình một khoảng trơiì riêng?

Liễu Tuấn, cậu là người đó sao?

Bản nhạc đó cuối cùng cũng kết thúc, trở lại chỗ ngồi, đầu óc của Bạch Dương vẫn còn đang rối loạn. Ừm, co lẽ lâu ngày mình không đến những nơi như thế này, nhất thời không tập trung tinh thân. Người ta là một thanh niên, đâu có làm phức tạp như vậy?

Thấy Liễu Tuấn cười, uống rượu với Doãn Xương Huy, chẳng có chút suy nghĩ gì, Bạch Dương lắc đầu.

“Á, Hách thiếu gia, cậu nói vị khách bí mật đó, rốt cuộc là ai?”

Tiếng nói được truyền lại từ dãy ghế của mấy vị khách ngồi bên.

“Đừng vội, đến thì sẽ biết…”

Một giọng láu lỉnh khác trả lời.

Liễu Tuấn liền cau mày lại. thật là “Oan gia ngõ hẻm”, sao lại có thể gặp Hách Xuân Quang ở đây chứ?

Từ sau lần xảy ra mâu thuẫn với hắn, Liễu Tuấn đã nhận ra bản chất thật của vị công tử chơi bời này. Tham gia công tác chưa lâu, mà dám lái xe oto chạy khắp phố lại còn trêu ghẹo con gái nhà lành,. Người như vậy Liễu Tuấn đương nhiên không thể qua lại quá lấu.
Chỉ nghĩ đến Liễu Tấn Tài mới nắm quyền tại thành phố Đại Ninh, có thể có sự sắp xếp hoàn chỉnh không tiện tùy ý đi làm loạn, đây mới khoan dung nhượng bộ đến bây giờ, nhưng có lẽ cũng sẽ nhanh chóng nói chuyện với cha, để nhắc về việc điều tra anh ta.

Vĩ Hiến là thân tín của Đào Nghĩa Âu, tạm thời không dễ động tới, huống hồ đứa con trai ngỗ ngược của ông ta, với những hành động của hắn cũng đủ làm giảm uy thế của cha mình.

“Sao vậy?”

Bạch Dương thấy Liễu Tuấn cau mày lên quan tâm hỏi.

“Không sao, có thể gặp phải người quen”

Liễu Tuấn cười, nói.

“Có cần chào hỏi không?

“Không cần, anh ta có thể không muốn gặp em”

Bạch Dương mỉm cười hiểu đó là người quen không muốn chạm trán hiện giờ.

“Hách thiếu gia, sao vẫn chưa đến…thật quá lắm đó”

“Hi hi, người đó có khả năng này”

Xuân Quang cười.

“Khẳ năng? Thiếu, cái gì là khả năng? Vô cùng xinh đẹp hay có nét cuốn hút…”

Chỉ cần nghe thấy tiếng “Bụp” là đủ biết chịu cú đánh không nhẹ rồi.

“Mẹ kiếp, ăn nói cho ông mày nghe nói năng sạch sẽ chút”

Xuân Quang nói.

“Biết thân phận người đó thế nào không? Nói ra sợ mày chết khiếp đó?”

Thấy Hách Xuân Quang đột nhiên lo lắng vậy, những tên tiểu tử kia cũng im lặng không dám nhiều lời.

“Tý nữa khách đến đứa nào dám ăn nói lung tung thì đừng trách tao”

Xuân Quang nghiêm nghị nói.

Lần này tới Bạch Dương cau mày, hỏi nhỏ: “Tiểu tuấn, đây là ai? Sao chẳng lịch sự chút nào thế”

Liễu Tuấn cười.

Doãn Xương Huy đột nhiên nhớ ra, nói: “À, là Hách Xuân Quang con trai cục trưởng cục công an thành phố…”

May mà tiếng nói không lớn, những người gian bên không nghe thấy. Y chỉ gặp Hách Xuân Quang 1 lần tại quán rượu, hơn nữa người ta không nhằm đến y. Cho nên bây giờ mới nhớ ra.

Liễu Tuấn cười nói: “Chính hắn”

Doãn Xương Huy không thoải mái nói: “Thật là đi đến đâu cũng có thể gặp phải loại người như thế này?”

Liễu Tuấn cười nói: “Doãn công tử nếu thấy không thuận mắt, thì đi hẵng lại giọng đi, bảo hắn cút đi! Anh ta tuyệt đối không dám không nghe theo anh đâu”

“Câu xem tôi giống như hắn sao?”

Doãn Xương Huy cười.

Bạch Dương khua tay nói: “Thôi đi, nơi công cộng ai đều có thể đến, thực ra không thuận mắt thì chúng ta đi”

Liễu Tuấn giơ ngón tay trỏ lên, nói: “Quả nhiên là khí phách lớn”

“Đi!”

Bạch Dương lườm y.

Doãn Xương Huy và Lý Uyên cười ngặt ngẽo.

Cười xong, Lý Uyên hỏi”À, mọi người đoán xem, Hách công tủ mời ai đến? trịnh trọng như vậy mà”

Liễu Tuấn khua tay nói: “Có gì hay mà đoán, cũng chỉ là con gái quan lớn nào đó, một bọn ăn chơi”

Doãn Xương Huy hơi đỏ mặt nói: “Chũng ta vào chỗ này, trong mắt người ta cũng là một bọn ăn chơi đó”

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, nói: “Ai nói thế, chỉ cần là chỗ vui chơi chính thống, ai đến mà chẳng được,. chẳng nhẽ cha chúng ta làm quan thì quyền vui chơi cũng không có sao?”

Bạch Dương cười nói: “Liễu Tuấn nói đúng đó, quan trọng chỉ cần chúng ta không ăn chơi là được, người khác thích nói thế nào cũng kệ họ! Xương Huy, anh cũng không nên gò bó mình quá.

Xương Huy gật đầu.

Liễu Tuấn nhìn Bạch Dương, nói: “Nói người cần ngẫm đến ta, sao chị cứ nhốt mình trong phòng?”

Bạch Dương đỏ mặt giả bộ không nghe thế, nhân không ai đế ý véo vào eo Liễu Tuấn một cái. Người phụ nữ này yêu chiều Liễu Tuấn là thật, thích dùng bạo lực với y cũng là thật, thậm chí khi ra tay cũng không hề nhẹ, nhưng khi đó có mặt Doãn Xương Huy và Lý Uyên cho nên y cũng đành nghiến răng mà chịu đau không dám kêu nửa tiếng.

“Xin chào, xin chào, tiểu thư Viện Viện, hoan nghênh!”

Xuân Quang cúi đầu nói.

Xem ra người “Khách bí mật” mà hắn ta mời đến cuối cùng cũng xuất hiện.

“Xin chào, anh là..”

Một người con gai ngay thẳng phóng khoáng nói, chẳng nhẽ chính là “Tiểu thư Viện Viện” chỉ nghe tiếng nói có lẽ không phải là người dịu dàng.

“Tôi là Hách Xuân Quang, cha tôi là cục trưởng cục công an thành phố Đại Vinh Hách Vĩ Hiến”

Liêũ Tuấn cau mày. Khi Xuân Quang giới thiệu cha mình vẫn là cái kiểu giọng đó, mà không phải cái giọng cao ngạo hằng ngày, gặp ai cũng “Anh biết cha tôi là ai không?”

Cho nên có thể thấy cha của người con gái Viện Viện này là người có chức cao, nhất định trên cha hắn ta.

Anh em của tên Xuân Quang này, đều giương mắt nhìn, vô cùng luống cuống. Cha của ai làquan to, cha ai quan nhỏ, tất cả đều hiểu rõ.

“Hơ. Xin chào”

Viện Viện chào Xuân Quang lần nữa.

“Phục vụ mau lại đây”

Xuân Quang hắng giọng gọi nhân viên phục vụ mau mang rượu lên.

Tiểu thưu Viện Viện, uống gì? Bia hay vang đỏ, hay nước ngọt?”

Xuân Quang rất cung phụng nói.

“Anh Hách, anh cũng đừng mở miệng ra là tiểu thư Viện Viện, nghe chối tai lắm….hôm nay quen biết rồi, mọi người là bạn cứ gọi tôi là Viện Viện thôi..”

Thấy Viện Viện thoải mái như vậy, hắn ta vô cùng vui mừng, quên mất cả câu chấp nhận.

“Uống vang đi, có của Rafi năm 82 không?”

Viện Viện cũng không khách khí với Hách Xuân Quang, mở miệng ra là Rafi năm 82.

“à, tiểu thư, loại rượu này rất đắt”

Nhân viên phục vụ nhắc nhở.

“Mẹ kiếp…cô bị sao thế? Bảo mang Rafi 82 thì cứ mang ra, nói cái gì? Sợ tôi không trả nổi ư? Mang 5 chai ngay ra đây cho tôi!”

Xuân Quang mắng lớn, may mà nhanh chóng ngậm miệng lại, người phục vụ này cũng đen đủi, nếu không phải cô Viện Viện ngồi đây thì đã bị mấy cái bạt tai rồi.

“Vâng, vâng, tôi sẽ mang ra ngay..”

Nhân viên phục vụ thấy tình hình không ổn vội vàng đồng ý.

Bạch Dương lại cau mày nói nhỏ :”Rafi của năm 82, một lúc mang 5-6 chai, tên công tử này thật lắm của!”

Liễu Tuấn cười: “Có gì đâu, Hách công tử có xe Toyota đi, người ta làm việc tại cục tài nguyên môi trường, đãi ngộ tốt mà”

Bạch Dương “hừm” một tiếng, nói: “Tiểu Tuấn, Xương Huy, Lý Uyên chúng ta đi”

“ Dạ”

Doãn Xương Huy và Lý Uyên vội vàng đứng dậy. Liễu Tuấn cũng đứng dậy cùng.

Khi đi qua dãy bàn đó tuy ánh sáng mờ ảo nhưng Liễu Tuấn vân thấy rõ người ngồi gần dãy ghế của mình, đó là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, vô cùng xinh đẹp, mắt to mày ngài, trang điểm hơi đậm.

Thấy người con gái này, Liễu Tuấn liền biết Viện Viện này là ai.

Lần trước tại nhà Vũ Thu Hàn vợ của ông ta dì bành không phải nói con gái nhà đó là “Viện Viện” sao? Nói “Nha đầu điên khùng” thật sự bây giờ trông thấy đúng là như vậy.
Vũ Thu Hàn mới được điều đến tỉnh N mấy ngày, cô nương này một mình chạy đến chỗ ăn chơi này. Điên cuồng 1 lúc gọi 6 chai rượu, xem đó là rafi hay nước lã vây”

Xuân Quang là kẻ ăn chơi, nhanh chóng đã kéo quan hệ với vũ Viện Viện.

Xe ra chuyên này không quan tâm không được.

Khi mấy người Liễu Tuấn đi, hàng Xuân Quang vẫn đang quan tâm tới Vũ Viện Viện cho nên không chú ý đến
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.