Chương trước
Chương sau
Tôi hơi ngạc nhiên.

“Làm cho Xảo Nhi”

“Vâng, chị ấy và em đã từng nói, chuyên ngành em học là đối ngoại, đúng lúc công ty chị ý cần tuyển. nếu như em bằng lòng thì có thể đến đó làm việc”

Nói như vậy cũng có lý.

“Công ty Hoa Hưng” phát triển nhanh chóng, mở rộng thị trường cũng rất mạnh, kì thực cần rất nhiều nhân tài. Sinh viên tốt nghiệp khi đó 100% là được sắp xếp công việc, do đó việc tuyển dụng nhân tài dễ dàng hơn so với sau này, rất nhiều công ty bị quấy nhiễu. đến thế kỉ 21, với tấm bằng như Du Khả Khanh thì cũng phải chạy đông chạy tây chán mới có thể tìm được việc, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy?

Nhưng chẳng nhẽ Xảo Nhi lại nghĩ như vậy thật?

Điều này có chút không đúng, khi về nhà cần hỏi lại cho kĩ mới được.

Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của tôi, Du Khả Khanh hé đôi môi nhỏ xinh định nói gì đó, đột nhiên đôi gò má ửng hồng, cúi đầu xuống.

Sao lại như vậy?

Bổn nha nội thật sự thấy rất ngạc nhiên, không có chút ý ôn hòa nào!

“Các cô rốt cuộc đang làm trò gì vậy? nói đi”

Tôi nghiêm mặt nói.

Du Khả Khanh giật mình, thấy tôi tức giận như vậy, nhẹ nhàng nói: “Chị Xảo Nhi nói, chị
ấy biết em…trong lòng em đã có anh, nên …nên…”

Tôi thật sự choáng.

Đầu óc của phụ nữ, rốt cuộc nghĩ gì chứ?

“Hồ đồ!”

Tôi vừa tức vừa buồn cười.

Xảo Nhi cũng quá hiền lành rồi?

Sắc mặt của Du Khả Khanh như càng trắng bạch ra, nói khẽ: “Anh yên tâm. Em biết mình nên làm gì…”

Tôi thở dài, đang định nói với cô ấy, nhưng lại thấy Xảo Nhi lại nhấc đĩa thức ăn lên bước đi, cười mỉm nhìn hai chúng tôi, sắc mặt cũng rất kì quái. Chẳng trách cô ấy đi lâu như vậy, hóa ra là có chuyện này!

Nếu không phải đang trước mặt mọi người thì tôi thật sự muốn tính sổ với cô ấy, xem cô ấy có còn có cách nghĩ cổ quái như vậy không.

Thấy sắc mặt của tôi như vậy, Xảo Nhi có chút lo lắng, vội vàng lấy đầy chiếc đĩa, thịt đặt trước mặt tôi, cười nói: “Đói rồi à..mau ăn đi”

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm nhưng cũng không thể kiềm chế mình trước thức ăn, liền gắp ngay một miếng thịt cho vào miệng.

“Hừ, Lương Xảo, sao lại là em?

Khi đó, trưởng khoa Hùng kẻ đang đứng cười nói với Cổ Khả đột nhiên lại quay sang chào hỏi Xảo Nhi, lại còn tỏ ra rất vui vẻ nữa.

Tôi và Xảo Nhi đều có chút kinh ngạc, có lẽ vị này mọi người đều không quen.

Tôi đột nhiên nhớ ra, vị này không phải là đối tượng mà Lương Quốc Cường giới thiệu cho Xảo Nhi, Hùng Thiếu Thông cán bộ ngân hàng nào đó của thành phố Nam Phương, gia đình tại huyện Hướng Dương, còn là bạn cùng trường đại học nữa.

Thật không ngờ lại bất ngờ gặp tại đây.
Không nói tới Hùng Thiếu Thông, cũng không nói tới Cổ Khải, càng không nói tới người đứng nói chuyện bên cạnh ông ta Tầng Đại Thành, thái độ càng hung thì càng có hứng thú, miệng thì há hốc ra, nước bọt thì không thể ngăn lại được.

Quán rượu hôm nay làm sao vậy chứ, xuất hiện một Du Khả Khanh vẫn chưa đủ, lại còn lôi đâu ra một đại mỹ nhân nữ? làm cho đám đàn ông thật sự không thể giấu giếm sự thèm thuồng của mình được.

Hùng Thiếu Thông so với 3 năm trước, càng thêm phần thận trọng, giống như Cổ Khải, mặc bộ đồ tây, sắc mặt nghiêm túc, rất ra dáng của người làm quan. Vừa nãy Tầng Đại Thành nói trưởng khoa hùng của ngân hàng Công thương, nhớ rằng trước đây anh ta nói là làm tại ngân hàng nhân dân thành phố Nam Phương, xem ra hiện nay đã chuyển ngân hàng rồi. nhưng không biết làm tại phòng nào. Doanh nghiệp có ý mời anh ta chắc là làm bên phòng tín dụng rồi.

“Anh là…”

Xảo Nhi rõ ràng không nghĩ ra anh ta là ai.

Đây cũng khó trách, lần đó “Gặp mặt”, từ đầu đến cuối, Xảo Nhi chỉ chào hỏi anh ta một tiếng rồi vào nằm trong buồng không ra ngoài nữa. Việc đã cách đây 3 năm làm sao có thể còn ghi nhớ được?

Nhưng vẻ đẹp rạng ngời của Xảo Nhi thì làm sao Hùng Thiếu Thông có thể quên được, nhưng với vẻ ngoài của Xảo Nhi như hiện nay cả người được tô điểm thêm bằng những trang sức quý, đã từ lâu không còn là đại bà chủ của cửa hàng bánh mì nữa, Hùng Thiếu Thông vừa trông thấy đã nhận ra được.

“Tôi là Hùng Thiếu Thông, quê nhà tại huyện Hướng Dương”

Hùng Thiếu Thông nói giọng Hướng Dương.

“A…ồ,ồ”

Đáng thương cho Xảo Nhi vẫn chưa nhớ ra, chỉ là lịch sự đưa tay ra bắt tay với Hùng Thiếu Thông.

Trong lòng cô ấy, Hùng Thiếu Thông với những người qua đường khác chẳng có gì khác nhau. Thật sự muốn để cô ấy ghi nhớ thì thật sự khá khó khăn.

Thấy Hùng Thiếu Thông cứ nắm tay Xảo Nhi không muốn bỏ tay ra. Tôi có chút buồn cười, tiến lên một bước, cũng đưa tay ra nói: “Trưởng khoa Hùng, xin chào”

Cũng nói bằng giọng Hướng Dương.

“Cậu là…”

Hùng Thiếu Thông tỏ thái độ vậy làm tôi hơi khó chịu.

Chẳng nhẽ trong suy nghĩ của anh ta bổn nha nội cũng là người qua đường.

“TÔi là Liễu Tuấn, bạn trai của Xảo Nhi”

Hùng Thiếu Thông khi đó mới bỏ tay Xảo Nhi ra, có chút gượng ép bắt tay với tôi. Nhìn tôi một chút mới nhớ ra tôi là nhân vật nào.

“Thiếu Thông, gặp được bạn à?”

Người con gái bên cạnh Hùng Thiếu Thông từ từ bước lại, trông thấy Xảo Nhi càng thể hiện sự khó chịu đề phòng.

Người phụ nữ này có lẽ khoảng 21-22 tuổi, dáng cao, thon thả, ngũ quan đoan chính, vẻ ngoài không tồi, xem cách xưng hô với Hùng Thiếu Thông như vật có lẽ quan hệ của họ rất thân thiết.

Gặp được Xảo Nhi một người xinh đẹp như vậy tăng thêm chút cảnh giác cũng đúng.

“Đúng, là đồng hương”

Hùng Thiếu Thông lập tức giải thích với cô gái đó. Nói bằng giọng thành phố Nam Phương.

Người con gái đó hơi bĩu mối, trong lòng nghĩ thì ra là người “Dưới quê”

“Không ngờ đến vùng núi này cũng có cô gái xinh như vậy”

Cô ta cũng nói bằng giọng thành phố Nam Phương, cho rằng chúng tôi là người từ “Vùng núi” xuống, nghe không hiểu.

Tôi rất không vui, cười nói bằng nói bằng giọng Nam Phương: “Đúng, đất đâu thì dưỡng người đó mà, trước đây, Hùng tiên sinh đã từng là đối tượng của Xảo Nhi nữa”

Người con gái đó ngạc nhiên, lập tức thấy không vui, “Hêng” một tiếng vênh mặt đi.

Hùng Thiếu Thông vội vàng nhìn tôi một cái ngay cả Xảo Nhi cũng không để ý đến chạy theo cô gái đó, liên tiếp giải thích.

Xảo Nhi mỉm cười, lườm tôi, nói nhỏ: “Anh thật tồi đó”

“Em không xấu, người miền núi chúng ta, là người chất phác nhất mà”

Tôi cười.

Lần này, ngay cả Du Khả Khanh cũng cười, đưa giấy ăn cho chúng tôi, ấn vai Xảo Nhi ngồi xuống.

Thấy tình cảm “Thân thiết” như vậy có lẽ Xảo Nhi thật sự có sự sắp xếp này.

Du Khả Khanh là một sinh viên khoa ngoại thương, người lại nhanh trí, sau khi tốt nghiệp đến giúp đỡ cho Lương Xảo, tôi rất tán thành. Còn về sắp xếp những cái khác, phải đợi về nhà “Giáo dục” lại Xảo Nhi.

Không lâu sau, đạo diễn Thành Tất Thắng của công ty quảng cáo Phượng Hoàng chạy vào kêu bắt đầu vào công việc.

Xảo Nhi cau mày nói: “Tôi thấy hôm nay thôi đi, quá lạnh rồi”

Thành Tất Thắng nghiêm mặt không vui. Ông ta biết rõ thân phận của Xảo Nhi, chẳng qua cũng biết cô ấy là bạn của ông chủ Lâm.

Du Khả Khanh cười nói: “Chị, thôi cứ chụp cho xong đi. Nếu không lại thêm một tuần nữa, nhà hàng đó lại phải đợi cái quảng cáo này mà, nếu như lỡ hẹn thì công ty tổn thất rất lớn, ông chủ Lâm không tha cho em đâu”

Du Khả Khanh có lẽ biết là Xảo Nhi đại cổ đông lớn nhất của công ty quảng cáo Phượng Hoàng, những không biết tài sản thuộc khách sạn Thu Thủy cũng đứng tên của cô ấy.

Cô ấy là sinh viên, thường chỉ có chủ nhật là thời gian nghỉ ngơi, không giống như bổn nha nội có hay không có chuyện cũng sẽ trốn học.

“Đúng, đúng, chụp cho xong đi, tôi sẽ cố gắng tận dụng thời gian..

Thành Tất Thắng thở nhẹ nhõm.

Tuy hằng ngày Đại Hải béo không nghiêm túc như vậy nhưng một khi bắt tay vào việc thì lại rất nghiêm khắc, Thành Tất Thắng cũng rất sợ anh ta.

“Thế…đành vậy…”

Xảo Nhi miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi chúng tôi đến bãi cát không lâu thì Cổ Khải cũng đi đến, đứng ở đằng xa bạn gái của Hùng Thiếu Thông đã thay một bộ trang phục khác lộ rõ gia thế.

Nhưng thì ra bọn họ cũng đến quay quảng cáo, bạn gái của Hùng Thiếu Thông cũng là người mẫu.

Nhưng xem ra cô ta là lần đầu làm người mẫu, “Dân nghiệp dư”, trời lạnh thế này, mà đạo diễn toát mồ hôi. Bên chúng tôi nhanh chóng hoàn thành, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, còn bên đó thì vẫn đang rất bận rộn.

Thấy đạo diễn mặt lẽo như vậy, nếu không vì biết ông chủ của mình có qua lại với Hùng Thiếu Thông, có lẽ đã quát mắng rồi.

Khi chúng tôi đi, ánh mắt của Cổ Khải nhanh chóng dời khỏi Lương Xảo và Du Khả Khanh.

“Người đó, là ông chủ của công ty Nam Thiên”

Xảo Nhi hỏi.

Chiếc xe trắng từ từ dừng lại. tôi ngồi lên chiếc ghế phụ còn hai mỹ nhân ngồi ở ghế sau.

Tô Kiến Trung, Từ Văn Hòa cùng với những người khác lái xe đi sau.

Tôi mỉm cười nói: “Đúng, gọi Cổ Khải, đã chú ý đến Khả Khanh”

Nhìn vào kính hậu, thấy khuôn mặt của Khả Khanh hơi đỏ, đôi mắt hơi chớp chớp.,những người đàn ông này, làm sao ai cũng đáng ghét như thế chứ? Quá háo sắc!

Có trải nghiệm đáng sợ như vậy, Du Khả Khanh hiện nay với một người đàn ông đều rất đáng ghét.

Đương nhiên, bổn nha nội là ngoại lệ.

Nếu tôi không phản đối, cô ấy dự định nhận sự sắp đặt của Xảo Nhi dành cho cô ấy.

Xảo Nhi cau mày nói: “Người này không hiểu quy tắc gì!”

Ha ha câu này tôi thích nghe.

Hiện nay Xảo Nhi càng ngày càng ra dáng bà chủ, cách nhìn nhận đánh giá sự việc cũng bắt đầu thay đổi rồi, có những câu không phải là cách nói của người trẻ tuổi.

“Việc nên để cho Đại Hải lo”

Tôi nhẹ nhàng nói.

Xảo Nhi gật đầu.

“Xảo Nhi, nói đi, em đang nghĩ gì”

Về đến nhà, tôi dựa vào “Ông chồng” ngồi xuống.

Xảo Nhi biết tôi hỏi cái gì, càng lo lắng, vội vàng nói: “Em đi pha cho anh tách trà..”

Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng e dè của cô ấy tôi thật sự có chút buồn cười nhưng khi Xảo Nhi bưng tách trà đến thì lại “Làm mặt lạnh”.

“Ừ…Khả Khanh không phải học ngoại thương sao, chúng em lại có duyên với nhau, em nghĩ….sau khi cô ấy tốt nghiệp thì đến giúp cho em..”

Xảo Nhi đặt tách trà trước mặt tôi, ngồi cạnh tôi, ánh mắt đẹp đó không dám nhìn tôi.

“Ha ha”

Bổn nha nội cười lạnh lùng.

Xảo Nhi càng thấy không yên tâm, sắc mặt càng đỏ thêm, nhẹ nhàng dựa vào vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Em…em không phải không thấy trong lòng anh cũng có cô ấy…làm như vậy để anh đỡ phải suy nghĩ nhiều…”

Tôi vừa tức vừa buồn cười, ôm cô ấy vào lòng, nhìn vào mắt cô ấy hỏi: “Nói như vậy, tất cả những người con gái anh thấy, em đều để giữ họ bên mình sao?”

“Anh dám”

Xảo Nhi lo lắng rồi.

“Em hiền lành như vậy, anh có gì mà không dám? Ngày mai, anh cũng sẽ đến chỗ Hùng Thiếu Thông để cưa bạn gái anh ta, để em chăm sóc luôn,”

Tôi “Lạnh nhạt cười”

“Anh..đàn ông các anh sao lại tồi như vậy”

Xảo Nhi kinh ngạc hét lên.

“Tất cả đàn ông đều xấu, thế cũng đều là do thói quen xấu của phụ nữ các em”

Xảo Nhi đột nhiên phá lên cười.

Khuôn mặt giả nghiêm nghị của tôi, anh em đã không hề khách khí mà chống lại tôi.

Xảo Nhi nắm chặt lấy vai tôi, nói khẽ vào tai tôi: “Như vậy thì thôi đi…anh…anh không được nghĩ đến người con gái khác…”

“Thế thì phải xem bản lĩnh của em”

“Cái gì…bản lĩnh gì…”

Xảo Nhi vẫn giữ lấy vai tôi, có lẽ muốn giữ chặt lấy con người không tuân thủ quy tắc như tôi.

“Hi hi, xem em có bản lĩnh giữ lòng anh không”

Du Khả Khanh đột nhiên đến khoa trung văn tìm tôi, từ sau khi quen biết Xảo Nhi, kết tình chị em, thì cô ấy đã rất lâu không trực tiếp đến tận khoa tìm tôi. Khi đó tôi vừa học xong, giúp Khương tiên sinh thu dọn tài liệu.

Tôi hiện nay đã chính thức bắt đầu học nghiên cứu sinh, cho dù là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Khương lão tiên sinh, khi an hem bận rộn tôi cũng thi thoảng đến giúp đỡ một tay.

Thu dọn xong tài liệu, tôi liền đi theo sau Khương tiên sinh ra khỏi lớp, thì mới nhìn thấy Du Khả Khanh.

Du Khả Khanh có chút lo lắng.

Tôi hơi cảm nhận được đã có chuyện gì đó.

Du Khả Khanh tuy trẻ tuổi, kinh nghiệm sống cũng không ít, những chuyện thường cũng rất khó làm khó cô ấy.

“Tiên sinh..”

Tôi nói nhỏ. Khương lão tiên sinh quay đầu.

“Em …em có chút chuyện muốn đi một lát…”

Trước mặt Khương lão tiên sinh, tôi vẫn rất tuân thủ quy tắc. dù sao không phải lão phu tử nghiêm khắc hơn Chu tiên sinh, mà là đại sư này đương nhiên có khí chất không hiền mà uy, làm người khác phải khâm phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.