Chương trước
Chương sau
Công ty quảng cáo phượng hoàng cần chụp vài bức ảnh về cảng biển, là những bức ảnh để tuyên truyền về khách sạn Thu Thủy, với tư cách là bà chủ đứng đằng sau hoạt động của khách sạn Thu Thủy, Xảo Nhi khá quan tâm tới vấn đề này. Hiện nay những sản nghiệp mang tên Xảo Nhi thì khách sạn Thu Thủy có quy mô nhất, nếu như cũng tính cả nhà hàng Thu Thủy tại huyện Hướng Dương vào thì có cả thảy 4 cửa hàng. Hắc Tử theo tính toán thì dự định trong 3 năm sẽ mở 5 khách sạn, chiếm lĩnh vị trí thứ nhất về lính vực này trong nước.

Như vậy, vấn đề tài chính khá là căng thẳng. ý của Hắc Tử, muốn có khoảng 5 ngàn vạn đầu tư vào các ngành đó, nhưng đã bị tôi phủ nhận.

Thứ nhất, tỉ giá hối đoái của đồng hồng kông trong nước đang lên, ưu thế cũng khá mạnh, thời gian này tỉ giá của đồng này khá ăn khách. Theo lời của thương nhân thì vẫn cần phải tiếp tục chờ đợi.

Thứ hai, nếu không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, cuộc cạnh trang sẽ nổ ra vào năm tới. Tiếp đó là những vấn đề liên quan tới giá dầu. Giá dầu trong thời gian tới sẽ có những biến động mạnh, những ngành công nghiệp của các nước phương tây thì dựa vào dầu khí rất nhiều, đặc biệt là khi tài nguyên dầu ngày một khan hiếm, cho nên ngành này sẽ tăng mạnh cả về số lẫn chất khi đầu tư vào. Tôi đã chỉ thị cho tiểu Thanh, tích lũy vốn liếng chuẩn bị cho một cuộc tấn công mới. Lợi dụng đòn bẩy tài chính, trái phải cùng tiến, từ từ chiếm lĩnh lấy nó, làm sao không thể cảm nhận được những chuyện vui chứ?

Cái đáng tiếc duy nhất chính là khủng hoảng tài chính, hàng loạt những anh tài trên lĩnh vực tài chính đều lẫn lượt tự sát, nhưng cách tự sát không phải là nhảy lầu thì là uống thuốc ngủ.

Vấn đề tài chính của khách sạn Thu Thủy nhất thiết phải tự do mình giải quyết. Hơn nữa con đường giải quyết, tôi cũng đã sớm có tính toán,. Thời gian này cũng không cần vội nói với bọn họ, tóm lại cần phải trải qua vấp ngã một chút. Xảo Nhi và Hắc Tử có người giúp đỡ mới có thể nhanh chóng trưởng thành như vậy, không thể mãi để họ dựa dẫm vaò tôi.

Tôi vẫn mặc bộ đồ nghỉ ngơi không qua nhiều, những cơn gió lạnh của biển cũng không làm cho tôi run rẩy. Tất cả là do thói quen rèn luyện võ công từ trước, sức chịu đựng cũng như đề kháng cao.

Mùa đông lạnh giá lại mặc chiếc váy mỏng trắng. Đứng run rẩy bên bờ biển không thắng nỗi những cơn gió lạnh đanh ùa tới. Đợi cho bức ảnh chụp xong thì mới có thể khoác áo vào. Những người không biết rõ sự tình có lẽ sẽ cho rằng là “Tiên tử” nên cần có chút gió thổi bên cạnh.

Năm ngoái trở lại Thu Thành, trở về bên cha mẹ, Du Khả Khanh đã giành được một chuyện, nội trong 1 năm. Đã cai nghiện thành công. Nửa năm còn lại đã trở lại học tại khoa thương mại đại học Hoa Nam. Cuộc đời như sống lại đó càng ngày càng tuyệt vời hơn, ánh sáng chiếu soi cả con người, vẻ đẹp bên trong như dần lộ ra sáng lấp lánh.

Tôi và Xảo Nhi cũng đã từng sáng tối bên nhau, có khi thời gian đó đã cách đây tới tận ba tháng trời, lần này gặp mặt thật khó tránh cảm xúc dâng trào.

Ngồi bên cạnh tôi, Xảo Nhi cười nói: “Làm sao lại nhìn chằm chằm như vậy?”

Bổn nha nội có khi giảo hoạt có khi lại rất chân thật, nghe xong liền gật đầu công nhận.

“Nếu như, anh ngại, đợi lát nữa em hỏi anh một câu?”

Tôi ngạc nhiên: “Hỏi gì?”

“Anh cứ bình tĩnh chứ”

Xảo Nhi cong môi, mỉm cười.

Thấy Xảo Nhi tinh nghịch như vậy tôi cũng chỉ biết gãi đầu. Đúng là cuộc sống này có nhiều thay đổi, ngay cả người ngoan như Xảo Nhi cũng có thể lấy tôi làm trò đùa.

Kì thực, Du Khả Khanh trở về đại học Hoa Nam không lâu, tôi liền đưa cô ấy đến gặp mặt Lương Xảo.

Việc này, dù sao cũng là chuyện nên làm. Cuối năm ngoái, cả trường đại học đều biết chuyện tôi và Du Khả Khanh kết bạn, còn biết tôi có một người bạn gái là “Đại bà chủ”, dù sao bạn bè cũng không nhiều, chỉ có vài người đồng hương mà thôi. Sức ảnh hưởng của Du Khả Khanh, thật sự không phải là do chuyện thôi học một năm mà giảm sút đi mà ngược lại càng ngày càng mạnh hơn. Hiện nay cũng là “Anh cả” của hộ sinh viên khoa trung văn trường đại học Hoa Nam, nói không chút ngoa gì thì đấy cũng được xem như một danh nhân. Giữa hai con người này xảy ra chút chuyện nào đó, thì cả trường đại học này đều biết cả.

Nếu như tôi và Du Khả Khanh có chia tay như vậy, thì cũng chỉ có vậy. Sự tan hợp hợp tan giữa nam nữ sinh viên cũng là điều bình thường, nhưng vấn đề lại là chỗ Du Khả Khanh vẫn trước sau duy trì qua lại, chẳng qua có chút quy tắc, không tiếp tục “Vô tư thoải mái” nữa.

Giả sử không nói với Xảo Nhi, sợ là không tiện chút nào.

Nói thật, Xảo Nhi là rất tuân thủ quy tắc, trước đây tôi vì đeo đuổi Ninh Ái Vân, mà dấu Xảo Nhi và Du Khả Khanh, Xảo Nhi cho dù không vui, cũng đã chuẩn bị tiếp nhận Du Khả Khanh rồi.

Nhưng tôi đã nói với Xảo Nhi và Du Khả Khanh đó chỉ là diễn kịch, thời gian này lại không thật rõ ràng, cái “Danh tiếng” này chỉ sợ mãi không xóa đi được.

Du Khả Khanh lại có hứng thú, lần đầu tiên đến chào hỏi, thì đã chào hỏi rất quy tắc “Chị Dâu”, làm cho Xảo Nhi xấu hổ đỏ mặt, hai người phụ nữ ngồi lại nói chuyện chi chi cha cha, lập tực đã trở thành “ Mối tình sống chết”, ngay sau đó thì đã thay ngay được cách xưng hô chị em,

Nhưng tôi cũng biết, cái gọi là “Tình bằng hữu” giữa những người phụ nữ với nhau thật sự không đáng tin cậy, đặc biệt là giữa những người nổi bật, từ cổ chí kim chưa từng nghe “Tình hữu nghị chân thành tha thiết” có tồn tại, giống như Xảo Nhi và tiểu Thanh biết rõ sự tồn tại của đối phương, thì cũng coi như đã hẹn ước rõ, “Chết già không thể qua lại được với nhau”. Đừng cho rằng hai chị em này được gọi là thân thiết, còn trong lòng thì không biết đang nghĩ những gì.

Lần này được biết tôi hôm nay đến biển để tăng thêm phần uy của Du Khả Khanh, Xảo Nhi liền dựa vào thân phận của chủ tịch hội đồng quản trị mà đường đường đi cùng đến, làm sao mà biết được trong lòng cô ấy đang suy nghĩ những gì?

“Xảo Nhi, phải làm thế nào để có thể làm em tin anh trong sạch?”

Xảo Nhi thấy tôi có chút tức giận, liền cười nói: “Thôi đi, chỉ đùa anh thôi. Anh cùng em đến thì đã chứng minh anh trong sạch rồi”
“Hiểu nhau vạn tuế”
Tôi nghe thấy câu nói đó liền hét “Âm vực cao nhất!”.

Xảo Nhi mím cười, xinh tươi vô cùng. Bỏ xa với người phương xa Du Khả Khanh.

Bên quay quảng cáo quay đi quay lại khoảng hơn nữa tiếng, cuối cùng để lại chiếc áo choàng, đạo diễn có “Khí chất của nhà nghệ thuật”, cứ chỉ này chỉ nọ, diễn đi diễn lại hết yêu cầu này đến yêu cầu khác được đưa ra.

Xảo Nhi uống một côc sữa đã nguội lạnh, hơi cau mày nói: “Thôi tạm nghỉ đã, cũng khá lâu rồi, Khả Khanh sắp lạnh đóng băng lại rồi kìa”

Căn bản hiện nay Khả Khanh chụp ảnh quảng cáo đều là miễn phí. Tiền lương ba năm đã trả. Nói ra thì đại hải đã có tư chất “khí phách Gian thương”, năm ngoái trả tiền lương một lần trong ba năm, cái tiện lợi này cũng coi là quá rồi.

Những năm gần đây vật giá tăng nhanh, ngành giải trí thì phát triển hết sức mạnh mẽ, hình thức quảng cáo với mô hình đặc biệt này ngày một lên cao, sớm đã không phải là số tiền lương 6 vạn một năm.

Nhưng Du Khả Khanh không có chút không vui nào, mỗi lần quay phim, chụp ảnh quảng cáo, đều rất nhiệt tình trước nay chưa từng có thái độ không vui nào.

Việc này, tôi cũng không tiện can thiệp vào.

Quy tắc của hoạt động thương nghiệp vô cùng phức tạp nếu có xen thêm tình cảm riêng tư thì cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

Tôi cười nói: “Thế em nói đi, em là bà chủ, đạo diễn sẽ nghe lời em”

Kì thực những người hôm nay đến, ngoài tôi và Đại Hải thì Du Khả Khanh cũng không biết bà chủ đứng đằng sau công ty quảng cáo này là Xảo Nhi. Đạo diễn cũng cho rằng chúng tôi chỉ là bạn của tổng Lâm mà thôi.

Xảo Nhi cười nói: “Sao anh không đi? Anh mới thật sự là ông chủ mà!”

“Anh là sinh viên”

Xảo Nhi lại cong môi nói với một sinh viên không coi trọng nghề nghiệp như tôi.

May mà chúng tôi cách nhau không xa, tiếng nói cũng khá nhỏ, cho nên những người xung quanh không thể nghe thấy nếu không thì đã xảy ra những chuyện không lường trước được.

Du Khả Khanh đứng lâu trước cái giá lạnh này cuối cùng cũng không thể trụ được nữa, hắt xì liên tục.

Hành động này mới làm cho đạo diễn như tỉnh ngộ, thấy diễn viên không thể tiếp tục được, đây không phải là chụp ảnh, quay phim mà là ngược đãi người khác, chỉ đành cất lên câu “Nghỉ”

Du Khả Khanh từ từ bước lại, đạo diễn tiếp tục nói thêm một loạt những chú ý nữa với cô ấy.

Tôi cau này nói: “Đạo diễn này, nói nhiều như vậy, tên là gì vậy?”

“Tên là Thành Tất Thắng đó” Xảo Nhi liếc nhìn tôi còn nói thêm một câu khó chịu: “Đau lòng rồi?”

“May mà em đang đau lòng, Du Khả Khanh đáng gọi em là chị!”

Xảo Nhi cười cảm thấy việc nhận người em này cũng thật thú vị.

Lần này tôi lại nói thêm một câu: “Lạ thật, sao cô ấy không gọi em là chị chồng?”

Xảo Nhi nghe thấy cười hi hi nói: “Câu chị chồng này nói ra, người ta thật sự không có huy vọng nữa…”

Tôi lập tức ngậm mồm lại, không nói thêm câu nào nữa.

Khó khăn lắm thì đạo diễn mới giảng giải xong, Du Khả Khanh mới bước lại gần, tôi cười nói: “Đi từ từ thôi, cẩn thận trẹo chân”

Du Khả Khanh cười: “Sắp thành bệnh nghề nghiệp rồi”

Xảo Nhi đứng dậy, lấy từ trong ngăn bàn ra chiếc áo gió dày, đích thân khoác lên người cho Du Khả Khanh, cười nói: “Càng ngày càng xinh đẹp, chẳng chắc trời lạnh thế này người ta cũng phải chạy đến tận biển”

Du Khả Khanh đỏ mặt, nói: “Chị, đừng đùa người ta thế, chị mới ngày càng xinh đẹp…”

Đôi mắt tuyệt đẹp đó cứ nhìn xuống đôi chân của mình mà không dám liếc nhìn tôi.

“Hai chị em nói chuyện”

Tôi ho lên một tiếng, đứng dậy đi về phía biển.

“Cùng đi đến nhà hàng đi, ở đấy ấm hơn”

Xảo Nhi nói những câu châm chọc như vậy nhưng khi thấy tôi định “Bỏ đi” thì lại bắt đầu quan tâm.

Cách bờ biển không xa có một nhà hàng nghỉ chân, mới xây dựng là sản nghiệp của Kim Phúc Sinh. Sau khi đầu tư vào các ngành công nghiệp lớn, Kim Phúc Sinh kiếm được rất nhiều tiền, căn bản là sau khi năm kia vơ vét được kha khá từ sau những tổn thất cổ phiếu, tiền thu được vẫn là tăng gấp vài lần, khi đó ông ta cũng đã tham khảo ý kiến của tôi nên đầu tư và hạng mục nào thì tốt, cho nên tôi cũng đóng góp chút ít.

Nguời này hiện nay cũng khá giống tiểu Thanh, Xảo Nhi, bắt đầu mê cái “Trực giác” của tôi.

Nếu nói như cách của ông ta thì, quen biết tôi chính là may mắn của ông ta.

Nhà hàng nghỉ ngơi này được xây dựng lên, việc buôn bán cũng khá tốt. danh tiếng ngày cũng một nổi tiếng hơn. Sau khi Hắc Tử đến hai lần thì rất phiền muộn, cảm thấy điểm tốt như thế này, tôi lại có thể trao cho Kim Phúc Sinh, không phải để cho mình kiếm có phải tốt hơn không?

Tôi cười trả lời anh ta một câu “Có phúc cùng hưởng”

Tiền của thế giới này đâu chỉ để một người kiếm được?

Bạn bè phải làm sao cho lâu dài, hai bên cùng có lợi mới tốt.

Tôi thật sự chẳng bao giờ có suy nghĩ sẽ thò chân vào vùng biển lạnh lẽo này, chỉ là hai người bạn gái nói có hứng thú thì mới đành chủ động “Kiếm thêm”, nghe theo đề nghị của Xảo Nhi, tôi liền quay đầu đi về phía nhà hàng đó, Xảo Nhi và Du Khả Khanh vui vẻ đi sau, thi thoảng dùng chân đá cát, hay đánh vào vai tôi.

Du Khả Khanh thì thôi tuổi trẻ xinh đẹp nghịch ngợm như vậy thì cũng chẳng sao, nhưng người như Xảo Nhi, ăn mặc trang điểm hào hoa quý phái như vậy, lại cũng nghịch ngơm vậy.

Xem ra vẫn cần nhắc nhở cô ấy một chút.

“Xảo Nhi!”

Tôi quay đầu lại “Hêng” một tiếng.

Xảo Nhi lè lưỡi.

Du Khả Khanh cười hi hi cười, nhẹ nhàng nói nhỏ gì đó bên tai Xảo Nhi, Xảo Nhi cũng không ngừng cười. Hai người phụ nữ xinh đẹp vô cùng, may mà trời lạnh bãi cát ít người nếu không thì đã xảy ra một cuộc hỗn loạn nho nhỏ rồi.

“Sao cười?”

Tôi rất phiền lòng.

“Khả Khanh nói..”

“Nói cái gì?”

Trong lòng có chút tức tôi nhìn hai người đó.

“Cô ấy nói, anh…anh giống ông già…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.