Chương trước
Chương sau
Đưa Nghiêm Ngọc Thành và gia đình đến tỉnh thành nhậm chức, sau khi dàn xếp xong, tôi tranh thủ đưa Bạch Kiến Minh vào ban tổ chức trung ương, Bạch Dương không ở trong khu tập thể thường vụ tỉnh uỷ, chuyển vào một phòng trong kí túc xã tỉnh uỷ.

Theo quy định, Bạch Dương là cán bộ phó xử, nên sắp xếp vào một phòng bên trong có một phòng khách và ba phòng khác, nhưng vì cán bộ phó xử trong tỉnh thành nhiều như thế, phó xử chạy đôn đáo khắc nơi, tỉnh uỷ là nói thanh thuỷ nha môn, rất nhiều cán bộ cấp phòng, kéo người nhà vào, có nhà cả ba đời đều sống trong đó, đất nước quả thục muốn thi hành chính sách sửa phòng, cũng phải cần có tiền.

Đương nhiên, phòng phải cấp bách rồi, tỉnh uỷ cũng không thể chậm trễ việc đãi ngộ thiên kim của phó trưởng phòng trung tổ bộ được

Bạch Dương cao quý như vậy, đoàn tỉnh uỷ lại phân cho cô một căn phòng của một nhân viên dưới quyền Khoa Trường.

Dù sao cô sớm đã có dự định dọn vào khu tập thể sống rồi, một mình sống trong căn phòng như vậy, cũng đủ rồi.

Hai căn phòng tuy có phần hơi nhỏ, nhưng sau khi thu dọn ngọn ngàng, lại tạo cho con người một cảm giác rất ấm áp.

Thấy tôi đến, chị Bạch Dương vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa đi pha trà, vừa đi gọt hoa quả.

" Tiểu ngoan đồng, sao không đi chơi cùng Phi Phi, có thời gian rảnh chạy đến chỗ chị chơi hả?"

Bạch Dương bưng một cốc trà nóng hổi đặt trước mặt tôi, tủn tỉn cười rồi hỏi.

"Phi Phi cũng muốn đi cùng, Dương Dương cũng muốn đi cùng, hai người quan trọng như nhau."

Tôi cầm lấy cốc trà cười hì hì.

Trước mặt chị Bạch Dương, hình như tôi không phải là tôi nữa, chỉ biết cười hì hì, Điểm này tôi nghĩ chị Bạch Dương cũng cảm nhận thấy, ở cùng chị tôi cảm thấy rất thoải mái.

Lúc ở cùng Hà Mộng Oánh, tôi cũng có cảm giác này, nhưng không thoải mái bằng lúc ở cùng chị Bạch Dương, nhớ lại Hà Mộng Oánh toàn thân toát lên một " Khí chất cao quý", tôi và Mộng Oánh nhiều lúc giống như một đôi bạn tâm giao.

"Lại nói nhăng cuội rồi!"

Bạch Dương nhăn mặt, thoáng nhét cái cốc vào trong tay tôi, kết quả nước trà nóng bắn tung toé trên tay, tôi vội vàng đặt cốc trà xuống.

" Chết rồi, có bỏng không?" Bạch Dương vội vàng, kéo tay tôi thổi thổi, đương nhiên hậu quả không nghiêm trọng một chút nào, Bạch Dương yên tâm phần nào, cười hì hì rồi mắng tôi: " Đáng chết, ai dạy em không biết lớn nhỏ..."

Vì hôm nay là chủ nhật, Bạch Dương ở nhà, không mặc đồ công sở, mặc quần áo ở nhà, một chiếc oá màu xang lam rộng thùng thình, một chiếc quần màu đen bó sát người.

Tôi nhìn chằm chằm vào chị, ánh mắt háo sắc lại loé lên, Bạch Dương đỏ mặt, sẳng giọng nói: " Đáng ghét."

Tôi cười ha ha: "Cổ nhân vân, tú sắc khả xan, thành bất ngã khi dã!"

" Xan cái đầu của em đó, tí tuổi đã biết nói bậy rồi."

Chị Bạch Dương đánh tôi một cái.

Tôi không can tâm để chị đánh tôi một cái, ngồi ở sô fa không có chỗ để tránh, tiện tay phản lại, nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm mại của chị, yêu kiều nắm chặt.

Bạch Dương đứng không vững, thiếu chút nữa ngã vào lòng của tôi, đỏ mặt, nói: "Đáng ghét, dám phản kháng lại chị? Sao không buông tay ra?"

Tôi vội vàng buông ra.

Bạch Dương không cam lòng, gõ nhẹ vào đầu tôi một cái, mới ngồi xuống, ngồi trước mặt tôi mỉm cười.

Xem ra trưởng phòng đoàn tỉnh uỷ Bạch, tính khí vẫn còn trẻ con.

" Chị Bạch Dương, chị không đi cùng bác Bạch sao?"

Tôi uống trà, thuận miệng hỏi.

" Mẹ chị cũng nghĩ như vậy, nhưng tạm thời chị không muốn đến đó."

"Tại sao?"

" Thói quen mà, chị lớn lên ở thành phố Đại Ninh, mùa đông ở phía bắc rất lạnh."

" Tối quá rồi, lúc nào muốn đến chỗ chị không không phải đi xa rồi."

Bạch Dương nói: " Em ngại đi xa, không phải đến..,Thành phố Nam Phương cách thành phố Đại Ninh cũng không gần mà?"

" Hì hì , không đi thăm chị, trong lòng em thấy không thoải mái...."

Tôi lại bắt đầu nói hưu nói vượn .

" Ai, chị Bạch Dương, cán bộ đoàn tỉnh uỷ, không có biến động gì ?"

" Có chứ, bí thư Quách chỗ chị có thể bị điều đến làm lãnh đạo thành phố Hãn Hồ."

Bạch Dương thuận miệng trả lời, trong lòng không cảm thấy nói chuyện điều động nhân sư cho một thằng bé cũng không có gì là không ổn."

Tôi có chút ngạc nhiên.

Bí thư thành phố Hàn Hồ vốn là vị trí của chuyên viên Tiết Bình Sơn khu vực Bảo Châu, hai năm trước là thư kí tỉnh uỷ, bổ nhiệm đến thành phố Hàn Hồ, không ngờ trong khoảnh thời gian ngắn như vậy đã có sự di chuyển rồi.

Bạch Dương thấy sự ngạc nhiên của tôi, nói : " Tiết Bình Sơn có quan hệ rất mật thiết với bí thư Tử Vinh."

" Vậy Tiết Bình Sơn điều đến đâu?"

" Hiệp thương chính phủ tỉnh vẫn là phó thư ký trưởng."

Tôi gật đầu.

Việc điều chỉnh xảy ra thường xuyên trong các tầng lớp lãnh đạo trong các tỉnh, La Tử Quang thực tế bắt đầu rất nhàn. Tiết Bình Sơn là là cháu ruột của hắn, cũng không tránh khỏi bị liên quan, đương nhiên tất cả các nhân viên có quan hệ với La đều không tránh khỏi liên quan, nhưng Tiết Bình Sơn chiếm một vị trí hết sức quan trọng trong tỉnh, rất khó đứng lên.

Theo N tỉnh mà nói, người có quan hệ với Liêu thu được thắng lợi lớn.

Liêu Khánh Khai vốn nghĩ rằng sau nhiệm kì công tác của mình, nhất định lùi về tuyến hai, dù sao cũng có tuổi rồi, không ngờ gió đột nhiên đổi hướng, vẫn thản nhiên ngồi ở vị trí bí thư tỉnh uỷ.

Liêu Khánh Khai và Bạch Kiến Minh có quan hệ tương đối gần, bổ nhiệm phó trưởng phòng bộ tổ chức trung ương, cấp cập không cao, nhưng cũng được coi là một bước tiến mới. Phó bộ mới lên chánh bộ, cả đời của rất nhiều người cũng không dám nghĩ đến.

Về phần của Chu tiên sinh, lần này có thể vào phòng nghiên cứu đối sách của quốc hội, là một việc ngoài dự liệu. Chính sách đối với tiên sinh mà nói, rất tinh thông, toàn bộ N tỉnh vô xuất kỳ hữu. Không phải hỏi nhiều, tiếng nói của tiên sinh hôm nay có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với chính sách. Về phần Liêu Khánh Khai, Nghiêm Ngọc Thành đại láo những tỉnh này mà nói, thời gian đầu tiên đó là nắm trắc chính sách, như vậy sẽ có giúp đỡ không nhỏ, hơn nữa Liêu-Nghiêm và một số người khác, nếu kiến nghị chính sách nào đó, cũng phải thông qua tiên sinh rồi mới chuyển đến các đồng chí lãnh đạo cao hơn.

Đây có tính tiếp xúc riêng tư, nhiều khi còn quan trọng hơn những tin tức chính thức.

Nghiêm Ngọc Thành thăng chức lần này, ngay từ đầu đã nằm trong dự liệu của tôi, sau đó là một loạt động tác liên tiếp, quả thục ngày đó cũng đã đến. Nhưng bác ấy đảm nhận chức vụ đó, hình như có chút bất ngờ. Lúc đầu tôi cho rằng trung ương sẽ bổ nhiệm bác vào vị trí phó chủ tịch thường uỷ tỉnh, dù sao Nghiêm Ngọc Thành điều hành thành phố Bảo Châu, đã thu được thành tích chói mắt, tốc độ phát triển kinh tế thành phố Bảo Châu rất cao. Đây là một " giỏi làm kinh tế ", phụ trợ Liêu Khánh Khai xây dựng và phát triển kinh tế một tỉnh.

Nhưng truong ương đương nhiên lại bổ nhiệm bác vào vị trí đảng, vừa nhảy đã trở thành ba người quan trọng nhất N tỉnh. Đương nhiên điều khiến tôi kì vọng nhất bây giờ là giai đoạn công việc trọng điểm. Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm chức vụ này, có thể thấy được cấp trên rất coi trọng năng lực của bác ấy, tuyệt đối không giới hạn ở vấn đề xây dựng phát triển kinh tế.

Nghiêm Ngọc Thành nhận được sự trợ giúp đắc lục từ bản báo cáo tôi viết.

Trong cuộc họp hội nghị lãnh đạo nhỏ của trung ương có nhắc đến tên Nghiêm Ngọc Thành và cha, nói hai đồng chí này, lập trường chính trị rất kiên định, có vai trò quan trọng trong việc phát triển kinh tế.

Về phân thường vụ tỉnh uỷ D tỉnh, phó chủ tịnh thường vụ tỉnh Trương Quang Minh bổ nhiệm vào vị trí phó bí thư tỉnh uỷ N tỉnh, phó chủ tịch tỉnh, đại diện chủ tịch tỉnh, là kết quả thu được.

Lần điều chỉnh này của trung ương, Liêu Khánh Khai rất hài lòng.

Trương Quang Minh quản lí kinh tế phía nam, vừa làm phó chủ tịch thường uỷ tỉnh điều hành xây dựng phát triển kinh kế, về mặt xây dựng phát triển kinh tế, là một người tương đối già dặn. Trương Quang Minh nếu muốn nhanh chóng thu được thành tích, cũng phải tìm cách đưa một số nhà đầu tư tử D tỉnh đến N tỉnh đầu tư, như vậy kinh tế của N tỉnh mới phát triển nhanh được.

Liêu Khánh Khai vừa tiếp nhậm chức vị bí thư tỉnh uỷ, nhưng thói quen và tư tưởng nhất thời không thề thay đổi được, có một người làm kinh tế giỏi cộng tác, hai người rât có thể tìm được điểm tương đồng trong suy nghĩ.

Cha không đảm nhận chức bí thư thành uỷ nữa, thuận lý thành chương. Theo hội nghị điều động của trung ương có nói, phải điều cha đến đảm nhận chức bí thư thành uỷ Đại Ninh, vào hội thường uỷ tỉnh uỷ, cuối cũng không biết nguyên nhân vì sao, không nhận được chỉ thị.

Đương nhiên đây chỉ là một tim đồn, thật giả khó phân biệt.

Nếu có việc này thật, nhất định vấn là lí lịch có vấn đề, mặt khác cũng muốn ổn định trong suy nghĩ toàn mặt của thành phố Bảo Châu, dù sao thành phố Bảo Châu hôm nay là không thể so bì được, kinh tế phát triển nhất N tỉnh, trở thành động cơ kinh tế, đặc biệt là tầm quan trọng không thể nói ra bằng lời. Trong nháy mắt bí thư, thị trưởng toàn bộ bị điều đi, nhưng không ảnh hưởng đến việc duy trì phát triển kinh tế thành phố Bảo Châu.

Hai tháng này có sự thay đổi nhân sự cực kì lớn, tốc độ cực nhanh, trong tỉnh hỗn loạn, một người đều động năm lần chức thường vụ tỉnh uỷ, đối với bố cục nhân sự thành phố Bảo Châu, tạm thời chưa có đề nghị gì.

Không kể thành phố Bảo Châu trực thuộc cấp thành phố, một số tỉnh khác cũng như vậy, cũng tạm thời xuất hiện tình hình một người kiêm hai chức vụ quan trọng.

Dù sao Liễu Tấn Tài ở thành phố Bảo Châu quyền uy cực cao, quyền lục trong tay rất mạnh, nhất thời không điều chỉnh quy cách của thành uỷ, cũng không ảnh hưởng đến công tác vận động của chính phủ thành uỷ.

Chỉ có cha là càng ngày càng vất vả.

" Liễu Tuấn, chú Liễu cũng đến thành phố Đại Ninh hả?"

Bạch Dương hỏi.

Trước kia cô rất ít gọi cha tôi như vậy, thường gọi chức vụ.

Tôi cười, nói: " Không ạ, bố em bận đến mức không biết mình họ gì, mẹ em tức giận lắm."

Bạch Dương thở dài, nói: " Đúng vậy, mẹ chị cũng như vậy."

Đang nói chuyện, thì có khách vào.

" Bạch trưởng phòng, xin chào...Ai cha, có khách..."

Đến là một đôi vợ chồng trẻ, nhìn thì tầm khoảng 30 tuổi, người trung niên nho nhã, đeo kính, trời nắng như vậy, vẫn mặc quần áo chỉnh tề, vừa nhìn có thể biết người cán bộ này tương đối nghiêm khắcvà một người phụ nữ hoạt bát, mặc áo cộc trắng, quần dài đen.

" Là Dương khoa trưởng và chị dâu, mời vào."

Bạch Dương đứng lên, nhiệt tình mời.

Dương khoa trưởng vội vàng bắt tay Bạch Dương, thái độ kính cẩn vô cùng.

" Tiểu Tuấn, giơi thiệu với em một chút, đây là Dương khoa trưởng phòng quản lí học sinh trường chị, đây là chị dâu Khiết Như vợ của Dương khoa trưởng, giáo viện ưu tú trường Tam Trung thành phố Đại Ninh."

Chị giới thiệu tỉ mỉ tình hình cấp đươi của mình.

" Dương Khoa, chị dâu Khiết Như, đây là Liễu Tuấn, người bạn nhỏ của em, từ thành phố Bảo Châu đến, học thạc sĩ trường đại học Hoa Nam."

Tôi lập tức trợn tròn hai mắt nhìn chị.

Bạn thì nói là bạn, cái gì gọi là người bạn nhỏ?

Nháy mắt nha nội tôi cũng 20 tuổi rồi, khôi ngô cao lớn, không nhỏ như ngày trước.

"Liễu Tuấn, xin chào."

Dương Khoa Trường bắt tay tôi.

" Ai a, nghiên cứu thạc sĩ khoa trung văn đại học Hoa Nam? Đây mới chính là thiếu niên tuấn ngạn a......"

Khiết Như có chút ngạc nhiên.

Tôi cười, nói: " Chị dâu Khiết Như, chị đừng nghe chị Bạch Dương nói nhảm, tháng sau em mới bắt đầu học trương trình thạc sĩ, bây giờ vẫn là sinh viên năm thứ ba."

"Mặc kệ nói như thế nào, trường đại học Hoa Nam là trường trọng điểm của đất nước, có thể nghiên cứu thạc sĩ của Hoa Đại, là giỏi lắm rồi."

Khiết Như có thể nói như vậy, không hổ danh là giáo viên.

Tôi không thể làm gì khác hơn là cười cười.

Bạch Dương liếc nhìn túi đồ trong tay Khiết Nhu, sắc mặt lập tức trầm lại.

" Chị dâu, chị làm gì vậy?"

" Ha ha, trưởng phòng Bạch, em không phải khách sáo, đây là một ít đặc sản quê anh Dương, thân thích mới vừa mang tới, cho em nếm thử ."

" Chị dâu, hảo ý tâm lĩnh. Em và Dương Khoa là đồng sự, chị làm như vậy khiến ngươi khác phải ngại đó?"

" Ai cha, trưởng phòng Bạch, em khách sáo quá đó, chỉ là một chút đồ quê hương, đáng bao nhiêu tiền? Lần này nếu không có sự giúp đỡ của em, chúng tôi không biết bao giờ mới mua được nhà mới đây, chỉ khổ em sống sống một mình một nơi, trong lòng anh chị không được yên tâm..."

Khiết Như không quan tâm, vội vàng đem đồ vào nhà bếp.

Nghe những lời này, căn phòng này chính là nhà của Dương khoa trường.

Bạch Dương định nói, Khiết Nhu đeo chiếc tạp dề từ phòng bếp đi ra, mỉm cười, nói: " Trưởng phòng Bạch, không giấu gì em, hôm nay chúng tôi đến là muốn ăn cơm, nếu em không có ý kiến gì, chị rất vui."

Khiết Như không coi mình là người ngoài, nhất định ngày bình thường thường đến nhà chị Bạch Dương chơi, nên hiểu rất rõ tính cách Bạch Dương.

Nói đến làm việc nhà, Bạch Dương cũng rất luời, ngoài thích thu dọn sạch sẽ phòng mình ra, bình thường không về khu thường uỷ tỉnh uỷ ăn cơm mà ăn cơm ngoài, một mình rất ít khi nấu cơm, thấy chị bộ dạng chị Khiết Như như vậy, cũng không muốn ngăn cản, cười hì hì đồng ý, rồi nói với tôi: " Tiểu Tuấn, chị dâu Khiết Như nấu ăn rất ngon, hôm nay em thật có phúc đó."

" Lười thì nói là lười, không phải kiếm cớ."

Tôi cười nói một câu trêu chọc.

Bạch Dương định đánh tôi một cái, nhưng nhớ lại Dương khoa trường đang ở đây, nhẫn nại, nhìn tôi chằm chằm.

Dương Khoa Trường nhìn thấy thái độ thân mật giữa tôi và Bạch Dương, nhìn không chớp mắt.

Ha hà, đường đường là một chủ quản công tác tư tưởng giáo dục của học sinh trường học toàn tỉnh, cũng không thời điểm nào thích hợp hay không thích hợp mà đánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.