Anh ta cũng chẳng phải giả bộ gì cả, tính cách của anh Giang và cha giống nhau, mọi việc đều xem trọng thực dụng, thấy việc đổi nhà thế này không thật cần thiết nên nhất định không nhận.
Việc này chị cả cũng đồng tình. Tối hôm đó, tôi đến nhà chị cả chơi.
Từ sau khi hai người kết hôn, Giang Hữu Tín liền chuyển nhà đến thành phố bảo châu, còn khi ở huyện hướng dương thì ở tại ký túc xá. Căn nhà chỉ có hai phòng, cũng vì hai người chưa vội có con, do Giang Hữu Tín sợ chị cả vừa phải đi làm vừa chăm con quá vất vả.
Thấy tôi đến chị cả rất vui, nhưng thấy tôi đem theo quà liền không vui.
“Tiểu Tuấn, em làm vậy là hại anh giang đó, chị không muốn cho anh ấy hút thuốc..”
Chị cả nói.
Vì tôi mang tới một hộp 5 cây thuốc lá liền.
Tôi cười nói: “Anh Giang mà có thể cai thuốc thì cả đời này em không hút một điếu”
Chị cả cong môi nói: “Em không hút thuốc, đương nhiên có thể nói thế”
Giang Hữu Tíncười, mời tôi vào nhà.
Phòng Chị cả được phân có 2 phòng, khoảng 40 mấy mét vuông. Một gian làm phòng ngủ, một làm phòng khách. Hai người sống cũng đủ nhưng sau này có thêm con cái lại thêm cả người giúp việc thì thật không đủ ở.
Chị cả xem ra rất vui, mang trà lên cho chúng tôi.
“Anh Giang, công việc thế nào rồi?”
“Trong hai ngày này, theo ý của chủ nhiệm Lý, để cho nhân viên quen việc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2826066/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.