Nghiêm Ngọc Thành nhân cơ hội sắp xếp cán bộ quân nhân, triệt để sử lí ba loại người, trong quan trường lại có một vụ long trời lở đất, nha nội tôi rất vui khi nhìn thấy Thôi Tú Hoà như vậy.
Nhưng niềm vui chưa được hai ngày, thì phía sau nhà tôi đột nhiên bốc hoả.
Ôi, người cười hôm trước, hôm sau người cười, đúng là báo ứng.
Ngày hôm đó, tôi đến của hàng làm bánh, không ngờ lại nhìn thấy hai người con trai. Trong đó có một người là Lương Quốc Thành, còn người kia tôi không quen, người đó tầm 23-24 tuổi, mặc bộ comle, bước đi hiên ngang, người này cao hơn nha nội tôi mấy phân, dáng bộ cũng là một anh tài.
Mấy người làm việc ở đó, ai cũng cảm thây kì lạ, đặc biệt là nha nội tôi.
Kì lạ, sạo lại là thái độ này?
"Chú Quốc Thành, chú đến rồi à?"
Tôi mỉm cười chào chú Quốc Thành.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lễ nghĩa vẫn là lễ nghĩa. Thực tế, từ ngày đầu tiên tôi đối diện với Lương Quốc Thành, tôi luôn luôn tôn trọng và ngưỡng mộ chú.
Hình như tôi, chú và Xảo Nhi rất có duyên với nhau.
Lương Quốc Thành cười hì hì gật đầu: " Tiểu Tuấn..."
"Hai ngày trước chú đưa mật ong đến, mật ong trong cửa hàng vẫn đủ dùng chứ..."
Tất cả các của hàng làm bánh ở huyện Hướng Dương và Thành phố Bảo Châu, đều lấy mật ong của Lương Quốc Cường.
" Ha ha, hôm nay chú đến không phải để đưa mật ong chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2826024/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.