Chương trước
Chương sau
Kiến nghị này không hề qua thảo luận của ban bí thư, Mạnh Vũ Hàn trực tiếp tại thường ủy đột nhiên tập kích.

"Các đồng chí, lần này Ma Thạch đại đội và Ngưu Sơn đại đội của công xã Hồng Kỳ bởi vì tranh cướp nguồn nước mà phát sinh sự kiện đánh nhau có vũ trang quy mô lớn, khiến cho hơn chục xã viên quần chúng bị thương ở các mức độ khác nhau, trong đó có ba người thương thế nghiêm trọng... Chuyện này ảnh hướng rất không tốt... trước tiên, bí thư huyện ủy tôi phải tự kiểm điểm..."

Ngữ khí của Mạnh Vũ Hàn rất trầm trọng.

Mấy thường ủy đáng tin cậy của Liễu hệ cả kinh. Ngón tay đang cầm cốc trà của Dương Kế Tân cứng đờ. Một mực cúi đầu xem sổ ghi chép, Ngô Thu Dương thì ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Vũ Hàn một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Mạnh Vũ Hàn vờ như không thấy, tiếp tục phát biểu rất cảm khái.

"Thân là cán bộ đảng viên, đặc biệt lại là cán bộ lãnh đạo, bất kể là lúc nào cũng phải đặt lợi ích, sinh mạng và tài sản của quần chúng nhân dân lên trên hết... Chủ tịch từng dạy chúng ta, cán bộ lãnh đạo chính là đầy tớ của quần chúng nhân dân... Sự kiện xô xát có vũ trang lần này, ban lãnh đạo của công xã Hồng Kỳ có trách nhiệm... Trước đó chưa làm tốt công tác... tôi thấy, nên truy cứu trách nhiệm lãnh đạo của người phụ trách chủ yếu công xã Hồng Kỳ..."

Nói tới đây, Mạnh Vũ Hàn dừng lại, cầm cốc trà lên, ánh mắt quét qua mặt của các thường ủy, sau cùng dừng lại trên mặt Mã Trí Khoan.

Mã Trí Khoan nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Tôi ủng hộ ý kiến của Mạnh bí thư, đối với những cán bộ Đảng viên xem nhẹ lợi ích của quần chúng nhân dân, nên truy cứu trách nhiệm."

Đường Hải Thiên càng nắm chặt cốc trà trong tay hơn, lạnh lùng nhìn Mã Trí Khoan.

Mã Trí Khoan hơi quay đầu đi, không nhìn thẳng vào Đường Hải Thiên.

"Ha ha, Mã chủ nhiệm rất kiên trì nguyên tắc, thân là cán bộ lãnh đạo của Đảng, đúng là nên không nói tình cảm, kiên trì nguyên tắc.... Các đồng chí đều phát biểu ý kiến của mình đi!"

Mạnh Vũ Hàn mỉm cười, lộ ra sắc mặt Bồ Tát.

"Tôi không đồng ý."

Ngô Thu Dương bình tĩnh nói.

"Tuy chuyện của Ma Thạch đại đội và Ngưu Sơn đại đội đã tạo thành ảnh hưởng và tổn thất nhất đinh. Nhưng chuyện này cũng là có nguyên do. Trong huyện chúng ta, trước đây cũng từng phát sinh sự kiện giống như thế này. Tình huống nghiêm trọng hơn cũng không phải là không có. Đồng chí Giang Hữu Tín vừa đảm nhiệm vị trí bí thư đảng ủy của công xã Hồng Kỳ chưa quá nửa năm. Còn chưa quen thuộc tình huống. Theo tôi thấy, tác phong công tác của đồng chí này rất kiên định. Không hấp tập vội vàng, các hạng mục công tác của công xã Hồng Kỳ cũng triển khai rất tốt..."

Ngô Thu Dương bài danh thứ sáu trong thường ủy huyện ủy, đứng sau Ngụy Ngọc Hoa, cao hơn Lý Thừa Ngạ và Lữu Chấn mới vào một chút. Còn Dư Tiêu Hán, cơ bản là thường ủy "nhấc tay". Chính ra là sau khi Mã Trí Khoan thay mặt chủ nhiệm huyện cách ủy phát ngôn, không phải là Đường Hải Thiên thì cũng là Ngụy Ngọc Hoa tỏ ý kiến, sau đó mới tới lượt hắn, không ngờ hắn giờ lại chủ động phát ngôn. Hơn nữa còn thay đổi thói quen trầm mặc ít lời thường ngày, đứng dậy thao thao bất tuyệt.

"Đồng chí Ngô Thu Dương, không ai phủ định thái độ công tác của đồng chí Giang Hữu Tín. Hiện tại chứng là đang tùy việc mà xét. Thảo luận nên xử lý việc quần chúng của công xã Hồng Kỳ xô xát có vũ trang. Tình huống khác thì tạm thời không cần nói ở đây."

Mạnh Vũ Hàn rất lễ mạo ngắt lời Ngô Thu Dương.

"Nhìn vấn đề thì không thể nhìn cô lập, đối với một cán bộ, cũng không thể chỉ bằng vào một sự kiện mà phán đoán ưu khuyết điểm, phải không?"

Ngô Thu Dương không chút khách khí bật lại ngay.

Mạnh Vũ Hàn sắc mặt trầm xuống, không trả lời.

"Công là công mà tội là tội, có công thì thưởng, có tội thì phạt. Công không bù được tội, đây là phương châm nhất quán của Đảng ta."

Mã Trí Khoan nhảy ra trợ quyền của Mạnh Vũ Hàn.

Xem ra tên gia hỏa này đã quyết tâm theo Mạnh Vũ Hàn lăn lộn rồi. Hắn chắc là hi vọng sau khi Liễu Tấn Tài tham gia đào tạo ở trưởng đảng xong, thực sự thay đổi vị trí, vậy hắn sẽ thuận lý thành chương, tiến thêm một bước.

Có điều phân tích tử tế thì đây cũng là vô cùng bình thường. Giả dụ Mã Trí Khoan vẫn dựa vào Liễu hệ, vậy thì cho dù là đẩy được Mạnh Vũ Hàn đi, Liễu Tấn Tài tiếp nhiệm bí thư huyện ủy, với tư lịch mà luận, rất có khả năng là Đường Hải Thiên tiếp nhiệm chức chủ nhiệm huyện cách ủy, hắn cùng lắm có thể tiếp nhận ví trí phó bí thư đảng quần của Đường Hải Thiên mà thôi. Tại thường ủy huyện ủy bài danh vào hạng thấp, cấp bậc vẫn là phó huyện.

Tương lai tất nhiên không mỹ hảo bằng tiếp nhận chức chủ nhiệm huyện cách ủy rồi.

Huống chi hiện tại mà xét, ý tứ của Mạnh Vũ Hàn rất rõ ràng, nếu không cũng không thể rút củi đáy nồi vào thời khắc quan trọng như thế này được.

Trên quan trường, từ trước đến giờ chỉ cần xếp hàng chính xác là có thể vớt được lợi ích lớn.

Mà lão Mã hắn tài không bằng Đường Hải Thiên, Ngô Thu Dương, hắn cũng không phải là lão Ngụy, tuổi tác đã cao, không còn không gian để bay cao. Trên quan trường, nào có chuyện lại chú trọng nhân nghĩa, mà là gió chiều nào thì theo chiều nấy!

"Đồng chí Mã Trí Khoan, phương châm nhất quán của Đảng là trị bệnh cứu người. Nếu như một đồng chí hơi sơ xuất, liền lập tức xử phạt, thế chẳng phải là quá đáng quá sao?"

Đường Hải Thiên lạnh lùng hỏi.

"Tùy viện mà xét thì tại sao lại quá đáng? Trừng phạt một đồng chí mắc sai lầm, cũng là phù hợp với phương châm trị bệnh cứu nguời của Đảng ta mà. Tôi kiến nghị xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong Đảng đồng chí Giang Hữu Tín bí thư đảng ủy công xã Hồng Kỳ."

Mã Trí Khoan mình trần ra trận, làm lính hầu của Mạnh Vũ Hàn.

Mạnh Vũ Hàn cầm cốc trà lên uống một ngụm, khóe miệng lộ ra một nụ cười rất khó phát giác.

Xem ra địa ủy vẫn rất coi trọng mình, để ủng hộ mình, không tiếc áp dụng thủ đoạn bày ra phương pháp đưa Liễu Tấn Tài đi. Trước mắt mình cuối cùng cũng dần dần nắm quyền chủ động thường ủy hội rồi, cho dù lão Ngụy không bỏ phiếu trắng, ủng hộ Đường Hải Thiên, xuất hiện biểu quyết không có lợi thì mình cũng có thể lợi dụng quyền quyết định cuối cùng của bí thư đảng ủy, thông qua nghị quyết này.

"Tôi phản đối."

Lý Thừa Ngạn cũng tỏ rõ ý kiến của mình.

"Vậy thì biểu quyết đi."

Mạnh Vũ Hàn hừ lạnh, nói.

Đối với lề lối hiện tại của thường ủy hội, hắn tất nhiên cũng nắm rất rõ.

"Tôi cũng phản đối! Cho dù thường ủy hội biểu quết thông qua nghị quyết này, tôi cũng bảo lưu ý kiến của mình, hơn nữa tôi sẽ trần thuật lý do phản đối của tôi với địa ủy Bảo Châu."

Ngô Thu Dương tỏ thái độ vô cùng cứng rắn.

Mã Trí Khoan lập tức giận đến nỗi gân xanh nổi rần rần, không ngờ Ngô Thu Dương này lại trung thành đến chết với Liễu Tấn Tài như vậy. Có vẻ như hắn trước đây không phải là bộ hạ cũ của Liêu Tấn Tài mà giống như vẫn là thượng ti của Liễu Tấn Tài vậy.

Mạnh Vũ Hàn trong lòng cả kinh, hắn biết tính cách của Ngô Thu Dương, nói được là làm được. Nếu thực sự làm văn bản trần thuật lý do phản đối với địa ủy Bảo Châu, sợ rằng sẽ ở trong mắt lãnh đạo địa khu hình thành ấn tượng không tốt - Mạnh Vũ Hàn ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Mỗi lần đều khiến chuyện găng như vậy? rốt cuộc là có thể quản tốt công tác của một huyện hay không?

"Tôi thấy, xử phạt trong Đảng là không cần thiết, Giang Hữu Tín dẫu sao cũng còn trẻ tuổi, bản chất lại tốt."

Mạnh Vũ Hàn lập tức xoa dịu.

"Có điều, thông qua chuyện này, cũng nhìn ra một vấn đề, đồng chí Giang Hữu Tín còn quá trẻ, cơ sở kinh nghiệm công tác không đủ. Công xã Hồng Kỳ lại lớn như vậy, không có một lão đồng chí kinh nghiệm phong phú nắm giữ thì không thích hợp lắm... Tôi thấy, cương vị công tác của đồng chí Giang Hữu Tín vẫn nên điều chỉnh một chút, tạm thời không thích hợp đảm nhiệm chức lãnh đạo chính thức của công xã... Nên điều nhiệm đồng chí Giang Hữu Tín tới cục lâm nghiệp làm phó cục trưởng đi, rèn luyện hai năm đã! còn bí thư đảng ủy công xã Hồng Kỳ, tôi kiến nghị do đồng chí Chu Quan Hùng chủ nhiệm công xã đảm nhiệm, các đồng chí thảo luận đi.

Mạnh Vũ Hàn nói ra câu này, không những mấy người Đường Hải Thiên giận đến nỗi suýt chút nữa thì vỗ bàn, ngay cả Mã Trí Khoan cũng có chút kinh ngạc.

Mạnh bồ tát này cũng quá độc ác rồi.

Phải biết, phó cục trưởng cục lâm nghiệp và bí thư đảng ủy công xã Hồng kỳ cấp bậc vẫn như nhau, là cấp phó khoa, hơn nữa cục lâm nghiệp là làm việc ở huyện thành, nếu đem so sánh thì điều kiện sinh hoạt tốt hơn công xã Hồng Kỳ. Nếu như bí thư công xã của một địa khu xa xôi, lão cán bộ có cơ sở công tác nhiều năm, có thể điều tới huyện thành làm việc, sau khi làm ở huyện thành năm ba năm thì về hưu dưỡng lão, đó là điều cầu còn không được, nhân tình rất lớn đó.

Nhưng dùng lên người Giang Hữu Tín thì lại không hợp. Giang Hữu Tín tuổi còn rất trẻ, chính là lúc phải nỗ lực làm ra thành tích. Bị điều tới cục lâm nghiệp đảm nhiệm chức phó không quan trọng, thoải mái thì thoải mái thật, nhưng chỉ sợ là tiền đồ chỉ tới đó là dừng.

Mạnh Vũ Hàn chính là hạ thủ từ gốc lên.

Mà điều động cán bộ thì khác với xử phạt, Ngô Thu Dương cho dù có ý kiến, cũng chỉ có thể bỏ phiếu phán đối, đưa văn bản lên địa ủy thì lại không đủ lý do. Quyền lực tổ chức nhân sự trước giờ là do người đứng đầu nắm giữ, điều động cán bộ là bình thường, Ngô Thu Dương ngươi định kiện cái gì?

"Mạnh bí thư, như vậy không tốt lắm, đồng chí Giang Hữu Tín cuối năm ngoái mới tới làm bí thư đảng ủy, tính ra mới được hơn nửa năm, thay đổi người đứng đầu liên tục như vậy, đối với việc khai triển công xã Hồng Kỳ không có gì tốt cả. Điều động cái bộ thì phải thận trọng."

Người nói lần này là Ngụy Ngọc Hoa.

Lão Ngụy này, đoán chừng cảm thấy Mạnh Vũ Hàn làm quá thái quá, không nhịn được nên ra mặt bất bình một phen.

"Không sao đâu, đồng chí Chu Quang Hùng công tác nhiềm năm tại công xã Hồng Kỳ, trẻ trung khỏe mạnh, kinh nghiệm phong phú, để anh ấy tiếp nhận chức vụ bí thư đảng ủy sẽ không tạo thành ảnh hưởng xấu cho công tác của công xã Hồng Kỳ."

Trong ngữ điệu bình hòa của Mạnh Vũ Hàn mang theo vài phần khoái ý không thể che giấu được.

"Lão từ vừa mới nhậm chức, các ngươi hợp lại khi phụ ta, hiện tại tới phiên ta nổi lên, quyền uy của người đứng dầu dễ khiêu chiến như vậy sao? Ta chính là muốn cho cán bộ của cả huyện Hướng Dương đều biết rằng, huyện Hướng Dương hiện giờ rốt cục là thiên hạ của nhà nào!

"Mạnh bí thư, tôi thấy không cần phải thảo luận nữa, biểu quyết đi!"

Mã Trí Khoan rất nóng lòng nói.

"Được!"

Mạnh Vũ Hàn gật đầu.

Kết quả biểu quyết không có gì bất ngờ, 4 tán thành, 3 phản đối, 1 phiếu trắng.

Lão Ngụy vào thời khắc sau cùng, vẫn lựa chọn trung lập, không đắc tội với ai.

....

Lúc tập thể dục buổi sáng, tôi đã đấm vỡ bao cát.

Giờ sư phụ đã dạy tôi vận hành chu thiên khí công được một đoạn thời gian, trong đan điền đã thường có một cỗ nội tức nóng hừng hực, giống như là sư phụ đã hình dung, quả thực là một "con chuột nhỏ" chứ không phải là nước tiểu! Có điều hôm nay lúc khí tức vận hành tới Đái mạch thì nhiều lần không thuận, thấp thỏm bực bội, không có biện pháp kiên trì. Đây chính là điều đại kỵ mà sư phụ nói, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng làm tiếp. Bất đắc dĩ, chỉ đành thu lại công pháp, đi đối luyện với các sư huynh.

Tuy sư phụ không ở bên cạnh theo dõi, các vị sư huynh rất chiếu cố tôi, xuất thủ cũng rất có chừng mực. Dù sao thì tôi mới chỉ có mười hai tuổi, căn bản không bằng được bọn họ. Chỉ qua mấy chiêu là không phải đối thủ.

Không đề phòng sáng sớm ngày hôm nay, thân pháp của tôi không ngờ lại mẫn tiếp hơn nhiều, lại mang theo một cỗ khí lăng lệ, hai vị sư huynh trước sau đều kinh ngạc, ngay cả tiểu Vũ được xưng là cao thủ, vừa không cẩn thận là bị tôi đánh ngã ra đất.

Đánh ngã tiểu Vũ rồi, tôi cũng không để ý đến hắn, đi đánh bao cát tiếp.

"Tiểu Tuấn!"

Lương Quốc Cường thấy tôi không ổn, liền lên tiếng ngăn lại.

"Xoẹt" một tiếng, bao cát bằng vải thủng một cái lỗ lớn, cát rào rào rơi xuống đất.

"Tiểu Tuấn, được rồi, hôm nay tới đây thôi."

Lương Quốc Cường lại quát lên.

Hắn biết vì sao tôi lại bực bội như vậy.

Giang Hữu Tín bị điều ra khỏi công xã Hồng Kỳ đi làm phó cục trưởng ăn không ngồi rồi của cục lâm nghiệp, sáng hôm qua trên thường ủy hội huyện ủy đã thông qua, buổi chiều liền truyền khắp quan trường huyện Hướng Dương. Ý nghĩa của việc này, không chỉ đơn giản là điều động công tác bản thân Giang Hữu Tín. Không nghi ngờ gì nữa, việc điều động này sẽ hình thành sự đả kích lất lớn đội với những cán bộ trung thành với Liễu hệ. Ngay cả bí thư của Liễu chủ nhiệm cũng bị điều động đi rồi, xem ra huyện Hướng Dương hiện tại đúng là do Mạnh bí thư làm chủ.

Tôi hừ một tiếng, quăng cái báo cát đã rách xuống rồi hùng hổ bước đi.

Về nhà ăn xong cơm sáng, thay quần áo, sách cũng đọc không vào, dứt khoát quẳng tiểu thuyết của lão Tây sang một bên, chắp tay sau lưng, chậm dãi tiến vào nhà bánh mì của Xảo Xảo.

"Sao vậy? Tiểu Tuấn, khí sắc của cậu không tốt, bệnh rồi à?"

Xảo nhi vừa thấy tôi, tay chân luống cuống, bỏ công việc trên tay xuống chạy lại, liên tục hỏi han. Lương Thiếu Lan cũng nhìn về phía này. Chị tiểu Thanh sau khi rời đi thì thêm Lương Thiếu Lan, trên cơ bản là nhân thủ vẫn đủ dùng. Có điều Lương Kinh Vĩ trước đây không lâu lại mua được hai cái máy tối tân có công năng sấy bánh mì chuyển về, sản lượng tuy tăng không nhiều nhưng lợi bớt rườm rà hơn, ba cô gái rõ ràng là có chút bận rộn hơn. Xem ra phải thêm một người, nhưng tôi hiện tại không có tâm tư quản những cái này.

Xảo nhi đã làm bà chủ rất lâu rồi, chuyện của một cái nhà bánh mì nho nho, thực tế cũng không cần tôi phải quan tâm.

"Tôi nằm một lát, cô rót cho tôi một cốc trà đi."

Tôi bực bội không vui nằm lên ghế trúc.

"Ài."

Xảo nhi vẫn không yên tâm, đưa tay ra sờ trán tôi.

Tô vỗ vỗ tay cô ta, rồi cù cù lòng bàn tay của cô ta một cái, tỏ ý mình không bệnh.

Lương Xảo lúc này mở thở phào một hơi, đi rót trà cho tôi, đi một bước lại quay đầu lại nhìn, xem ra vẫn không yên tâm, tôi miễn cười cười với cô ta một cái.

"Xảo nhi, đi lên lầu lấy thuốc tới đây, cả diêm nữa."

Vừa cầm cốc trà trong tay, tôi nói thêm.

Lương Xảo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khẽ nói: "Tiểu Tuấn, lấy thuốc làm gì?"

Tôi vỗ vào cánh tay cô ta, nhẹ nhàng nói: "Đi lấy đi."

"Ừ."

Lương Xảo tuy nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn nghe lời lên lầu lấy một bao Đại Tiền Môn và môt hộp diêm xuống, đưa cho tôi.

Tôi hiện tại trong đầu đang loạn, vừa thấy Đại Môn Tiền liền xé giấy bạc theo thói quen, lấy ra một điếu nhét vào miệng, động tác vô cùng thuần thục. Làm vậy hai mươi năm rồi, muốn không quen cũng khó.

"Tiểu Tấu, cậu sao lại hút thuốc? Không được đâu..."

Xảo nhi ôn nhu như thủy cũng phải lên tiếng kiến nghị, tất nhiên là thò tay ra giật lấy điếu thuốc bên miệng tôi.

Tôi hơi ngây người, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: "Thói quen.."

"Thói quen? Tôi trước giờ chưa từng thấy cậu hút thuốc mà?"

Lương Xảo nghạc nhiên không hiểu.

Hắc hắc, chuyện này có giải thích cho cô cô cũng không hiểu, đoán chừng cô thiện tại chưa có năng lực lý giải mạnh như nữ nhân vật chính trong "Terminator 1", không những tiếp nhận nam tử từ tương lai quay về, còn phát sinh quan hệ với anh ta nữa.

Tôi đặt Đại Tiền Môn xuống, cố gắng bình tĩnh lại, đứng dậy, nói: "Xảo nhi, tôi đi tới Liễu gia sơn một chuyến."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.