“Tiểu Tuấn, ngân hàng đồng ý cho vay rồi…”
Bác năm cười hỳ hỳ, đến tiệm bánh mỳ của Xảo Xảo. Địa điểm này là do tôi nó cho bác biết. Xưởng máy thành lập, tôi và bác năm ngày càng thân thiết hơn. Bác năm làm việc rất có trách nhiệm, ngoài việc kỹ thuật sản xuất là không nhúng tay vào, những việc khác đều đến góp sức.
Nghĩ đến chuyện từ Liễu Gia Sơn đến trấn Hướng Dương là 20 dặm, xe khách ngày một chuyến, không tiện lợi, bác năm lại già rồi, đi xe đến quá mất sức, tôi đã đề nghị xưởng máy mua một chiếc xe máy cũ, làm xe công cho mọi người. Do anh Liễu Triệu Thời làm lái xe. Thực ra, anh phải chạy đến xưởng điện để thanh toán tiền, phải chạy lên huyện để vay tiền, thật là cũng cần có một chiếc xe. Nếu hiệu suất của xưởng máy cao, năm sau có lẽ cũng có xe con rồi.
Chiếc xe máy cũ của xưởng máy, trong lúc đàm phán mượn tiền, còn có tác dụng lớn. Mặc dù cha đã đích thân xuất mã, nhưng dù gì cũng đề cập đến con số cực đại hai mươi vạn, trưởng ngân hàng Trịnh nhất định sẽ rất cẩn thận. Đến lúc nhìn thấy bác năm từ xe máy đi xuống, trưởng ngân hàng Trịnh đờ người ra. Đường đường một trưởng ngân hàng như ông mà cũng chỉ có chiếc xe ba bánh thôi, xem ra xưởng máy của Liễu Gia Sơn này thật là có thực lực.
Trưởng ngân hàng Trịnh là người hết sức cẩn thận, ngay lúc đó liền ngồi lên chiếc xe máy, tự mình đến Liễu Gia Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2825739/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.