Tính khí bác Năm khó lường, Thôi Tú Hòa cũng không phải hiền lành, hai người tính nóng như lửa gặp nhau, là chuyện không thể hòa giải, độ hòa hợp của không khí lúc ấy có thể tưởng tượng ra được.
Cũng may cán sự Chu vừa xuống xe đã nhanh chóng đưa bác Năm đến phòng làm việc của Trương Mộc Lâm, không hề nhắc tới chuyện mua kẹo. Nếu không tôi thực khó có lý do để đi cùng. Tôi thực không muốn vì vài viên kẹo mà bỏ lỡ mất một màn kịch hay.
Bác Năm ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ như vậy, lại giống như tham gia một bữa tiệc thịnh soạn, mà ông ấy lại chính là chủ tọa của bữa tiệc ấy.
Đường không dễ đi, chiếc xe jeep đi cũng phải mất đến bốn mươi phút, Thôi Tú Hòa đợi đến nỗi tóc như dựng đứng cả lên, toàn thân nghẹn ứ cục tức, Trương Mộc Lâm bị hắn giáo huấn đến mụ mị đầu óc, bất chợt nhỏ giọng than thở. Đến khi bác Năm đi vào, Trương Mộc Lâm mới thở dài một tiếng.
“Chủ nhiệm Thôi, đây là Liễu Tấn Văn của Liễu Gia Sơn.”
Đôi lông mày rậm rạp của Thôi Tú Hòa lập tức nhấc bổng lên, ánh mắt không chút thiện ý, như muốn một miếng nuốt trọn lấy bác Năm vậy.
Bác Năm thấy dáng vẻ ấy, lạnh lùng nhìn lại hắn ta, cả một tiếng chào cũng không có.
Trương Mộc Lâm như bị dội gáo nước lạnh. Hắn biết việc này không dễ dàng gì, nhưng cũng không ngờ tới bác Năm lại có thái độ này. Thôi Tú Hòa hơi thô lỗ một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2825592/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.