Thực ra đây chỉ là một khu khai thác của mỏ bảy một, trụ sở chính vẫn còn cách chỗ này đến gần mười dặm. Mỗi chỗ chỉ có một anh công nhân sửa chữa, sự lạc hậu của máy móc thiết bị thì không nói cũng biết. Cái mô tơ hỏng ấy nằm yên lặng bên cạnh một phòng máy bẩn thỉu nhem nhuốc, một đầu có hai sợi dây điện dài thô, đâm thẳng vào trong chỗ xa tít tắp sâu thăm thẳm của mỏ. 
Tôi đoán là những người công nhân ở dưới mỏ đều làm công việc thủ công, giống kiểu như cuốc đất, những thiết bị khoan đào hiện đại này rất hiếm có. Còn về những thiết bị đào đât hiện đại cao áp mà sau này phổ biến trên toàn Trung Quốc, thì lúc này mỏ bảy một vẫn chưa được nghe đến bao giờ. 
Tôi nhăn mày, nói: “Bật đèn lên nào.” 
Lập tức có một người công nhân chạy đến bật đèn. 
Tôi ngồi xuống xem một lượt cỗ máy ấy, đã quá cũ rồi, đến nhãn hiệu cũng không nhìn thấy nữa, không biết là sản phẩm của năm nào. Mô tơ trong tư thế nằm, nhìn bộ dạng chắc không đến công suất 30 nghìn oát, cũng chỉ khoảng mười mầy nghìn oát mà thôi. Dùng hai con ốc tán tán vào trên hai cái bánh xe sắt, có một con ốc đã long ra đến gần hết rồi, dưới mô tơ là một mảng dầu đen kịt. 
Không ngửi thấy mùi khét, tôi đã nắm chắc đến 9 phần. 
Thấy tôi như người lành nghề, mỏ trưởng Trương bỗng trở nên tin tưởng hơn, dò xét hỏi: “Cậu…Cậu bé, thế nào?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2825586/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.